Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 41



Thỉnh thoảng anh nhắm mắt lại và chìm vào suy nghĩ về em.

Cho dù em có vụng về ngốc nghếch đi nữa thì anh vẫn yêu em.

Em, người luôn ở đó chờ đợi anh, cảm ơn em đã luôn ôm anh trong vòng tay

Chúng ta là một như lời đã hứa. Anh muốn bảo vệ em… luôn luôn là em!

- em đang ở đâu đó?_ Tuấn Anh gọi điện thoại cho Tiểu An .
- em đang ở siêu thị mua vài thứ.
- ừ nhanh về nhe.
- Ok! bái bai.

Tiểu An tắt máy đi vòng vòng quanh siêu thị. Nhỏ chẳng biết mua gì để làm bữa sáng cũng tại hai con heo làm biếng ở nhà đùng đẩy cho mình. Dừng trước sạp rau, An mua vài thứ rồi đi tiếp.
- Tiểu An! trùng hợp vậy? lại gặp ở đây_ Quan gia ngõ hẹp, Tiểu An lại gặp phải Thiên Mẫn và Tú quỳnh, người mà nhỏ chẳng muốn nhìn thấy.
- ừ trùng hợp!_ An cố gượng cười.
- chúng ta đến bệnh viện cũng gặp nhau mà đi siêu thị cũng gặp nhau, không biết có phải tình cờ không ta?_ Quỳnh nói tiếp. Tiểu An nghe là biết ngay cô đang nói mỉa mình
- à chắc không phải tình cờ đâu! mình cứ tưởng câu theo dõi mình ấy chứ hi hi à mà còn hai tuần nữa là đến ngày cưới rồi, nhanh nhỉ?
- An thấy nhanh hả sao mình thấy lâu chết đi được mong hoài mà sao nó chưa đến.
- đừng mong quá nó sẽ không đến… à không ý mình là cái gì mình chờ đợi thì thấy nó lâu lắm. mà thời gian qua nhanh mà đứa bé vẫn chưa lớn nhỉ, eo Quỳnh vẫn còn thon thả lắm đó.
- ờ…ừ…_ Quỳnh tức thời cứng miệng không trả lời được, sao càng ngày cô càng bắt đầu không ưa Tiểu An nhất là cái cách nói chuyện gai góc của nhỏ mà đặc biết luôn nhắm vào cái thai của cô
“chẳng lẽ nó biết được gì rồi?”
- Hổm rài cậu có gặp Tuấn Anh không, anh ta chịu mò về nhà rồi đó. Hàn Phong thật tốt bụng đã tha thứ cho loại người như anh ta_ Thiên Mẫn ra tay tương trợ Tú Quỳnh. cái câu “loại người như anh ta” làm Tiểu An khó chịu.
- ý Mẫn là cậu không tốt bụng sao?
- à ... sao lại không… Hàn Phong yêu mình vì cái đó mà… chỉ là một khi ai có lỗi với mình thì mình rất khó tha thứ cho người đó.
- à…( gật gù ) nhưng có lẽ cậu thiếu khiêm tốn… thôi chào hai người mình đi trước .
- ơ câu…

Một lần nữa lich sử lập lại Thiên Mẫn lại á khẩu, ánh mắt hai người họ nhìn Tiểu An đầy căm phẫn.
- Á.!!! _ chợt một người va vào nhỏ, túi xách và những thứ tren tay rơi xuống, Tiểu an lúi cúi lượm lên. khi quay lại thì…
- Đưa đây!_ tiểu An ngay lập tức giật lấy tờ giấy trên tay Tú Quỳnh, cô ngạc nhiên lắp bắp hỏi.
- sao...sao …lại!
- chuyện gì? ủa??? chắc hôm qua bác sĩ đưa nhằm phiếu xét nghiệm rồi, tôi lấy về từ tối qua mà vẫn chưa xem nữa nhưng mà…

câu nói lấp lửng của Tiểu An làm cô ta chột dạ. ông trời đúng là thích trêu ngươi mà, sao lại để Tú Quỳnh thấy tờ giấy đó, cái phiếu xét nghiệm không có thai.
Tiểu an xoay người bước đi, nhỏ biết việc cần làm lúc này là nên đi khỏi đây thật nhanh, nhịp tim của An đang nhảy hơn số lần cho phép, thật sự thì nhỏ đang run, cảm giác như đang đứng trước hai con quái thú ăn thịt người vậy. Nhưng…

- rốt cuộc cô đã biết được gì rồi?_ Thiên Mẫn nắm khuỷu tay nhỏ kéo lại, giọng nói có phần thay đổi. Tiểu An xoay người lại nhìn cô rồi chậm rãi.

- biết chuyện gì? cái đó chỉ là sơ suất của bác sĩ. các người sợ tôi biết được gì? có vẻ nghiêm trọng vậy?_ Dù căng thẳng nhưng Tiểu An vẫn có tỏ ra bình thường, tay nhỏ nắm chặt lấy túi xách, mồ hôi tay bắt đầu túa ra, toàn bộ những thứ thu thập được lúc nào Tiểu An cũng mang theo bên mình vì sợ xảy ra chuyện nhưng không ngờ mang theo chuyện còn lớn hơn.
- từ đầu tôi đã khó hiểu tại, sao lại trùng hợp gặp cô ở nhà hàng hôm nọ. Có phải cô theo dõi tụi tôi không?

Thiên Mẫn nhướng mài hỏi mặt nghiêm túc, Tiểu An nuốt nước bọt, cố nghĩ ra cách xoay sở. Nhỏ biết mình sẽ khó thoát và kế hoạch có thể bị phá vỡ. An im lặng hồi lâu càng làm cho họ nghi ngờ.
- Tôi không dư hơi để đi theo dõi hai người, tất cả chỉ là tình cờ thôi, tôi nghĩ tôi biết nhiều hơn các người tưởng và… với thân phận bây giờ tôi không ngốc đến mức đi ra ngoài mà không có vệ sĩ. you know?
- cô…
- Đi đêm thì cũng có ngày gặp ma thôi! chẳng cần phải khẩn trương như vậy cây kim trong bọc rồi cũng lòi ra chỉ là sớm hay muộn, nhưng quả càng chín thì rụng càng nhanh đấy, đến khi nó rụng thì sẽ bầm dập nhiều lắm
Nói xong Tiểu An ném ánh mắt khinh khi lại cho hai người họ và bước đi. Dù ngoài miệng cứng như vậy nhưng Tiểu An rất sợ không biết họ sẽ làm gì tiếp theo khi chuyện xấu của mình bị người khác phát hiện và mục tiêu chắc chắn nhắm vào An kiểu như giết người diệt khẩu.

Về đến nhà
- chết rồi… không xong rồi…_ Tiếng Tiểu An gấp gáp trong điện thoại làm Tuấn Anh lo lắng
- cái gì ai chết? nói rõ coi?
- họ biết rồi… lúc nãy em gặp họ và …
- em nói ai Thiên Mẫn và Tú Quỳnh sao?_ Tuấn Anh khẩn trương hỏi lại
ừ… lúc nãy…bla…bla…bla
- em đừng lo lắng quá! được rồi bình tĩnh di không sao!

Tuấn Anh trấn an cô nhưng trong lòng cũng đang rối bời suy nghĩ, điều duy nhất anh lo lắng là sự an toàn của cô bạn gái bé nhỏ này.

- Chào Tuấn Anh! Anh Kiệt đâu rồi?

Tú Quỳnh xuất hiện làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, cô lên tiếng hỏi, anh trả lời trống không:
- đi đâu rồi !
- ờ anh có biết đi đâu không?
- không biết! sau cô hỏi nhiều thế!

Tuấn Anh gắt, thật khó chịu khi phải nói chuyện với người mình không ưa, Tú Quỳnh giật mình nhìn anh
- sao anh lớn tiếng vậy? tôi chỉ hỏi một chút thôi mà_ Mặt cô trông đáng thương tội nghiệp như bị ức hiếp, Tuấn Anh nhếch mép cười khinh khỉnh nhìn cô
- đừng diễn không có ai ở nhà đâu!
- vậy sao? cũng tốt! anh có biết lúc nãy tôi gặp ai không?_ Thái độ thay đôi đến chóng mặt,Quỳnh tháo bỏ bộ mặt giả tạo kia xuống và ngẩn mặt nhìn Tuấn Anh
- mặc kệ cô!
- gặp Tiểu An bé nhỏ của anh đấy!
-nói tôi làm gì?
- không quan tâm sao! chỉ là thấy nó ỏng ẹo đi với thằng nào đấy nhìn thấy thật lẳng lơ.
- CÔ IM ĐI TRƯỚC KHI TÔI NỔI NÓNG!
- Tuấn Anh ! so mày lớn tiếng với Tú Quỳnh vậy có gì từ tư nói chứ?

Anh Kiệt từ cửa bước vào lên tiếng trách móc, thảo nào cái mặt của cô ta hiền như bụt thánh thiện như tiên. Tuấn Anh liếc xéo Quỳnh rồi trả lời:
- Tao đang không khỏe ai kêu lảm nhảm!
- dù gì quỳnh cũng sắp làm vợ tao rôi mày cư xử cho đàng hoàng chút và cả thiên Mẫn nữa, đừng để tụi tao khó xử.
- nếu mày muốn, nhưng tốt nhất nên ngậm miệng lại khi tao không vui và… đừng bao giờ nói Tiểu An là kẻ lẳng lơ.

Tuấn Anh bước lên lầu mà ôm cục tức, Tú Quỳnh mỉm cười lảng sang chuyện khác.
- Anh đi đâu về vậy? em vừa đi siêu thị về có mua trái cây để em đi ép nha
- thôi em nghỉ ngơi đi cho khỏe để anh làm được rồi. hôm bửa đi khám bác sĩ có nói gì không?
- à con khỏe. có hình nữa đó anh.
ừ…