Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 167: 167




Vẻ cao ngạo mà Tần Cao Văn lộ ra đã khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong mắt bọn họ, Công Tôn Thiên Hạ nói chuyện với Tần Cao Văn đã là vinh hạnh của đối phương rồi.

Anh nên thể hiện hết sức lo sợ mới đúng.

Rốt cuộc là ai đã cho anh cái gan, lại dám thể hiện tư thái coi thường kiêu ngạo đến vậy.

“Cái tên này đầu óc có vấn đề đúng không?”.

“Chu tiên sinh có thể nói chuyện với anh ta, đó là phúc mà anh ta tích từ kiếp trước, nên quỳ xuống mới phải”.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, thực sự không hiểu nổi anh ta nghĩ gì nữa”.

!
Vừa rồi những cử chỉ hành động của Tần Cao Văn khiến ấn tượng về anh trong mắt bọn họ càng trở nên xấu hơn.

Rầm!
Ông ta đập bàn mạnh một cái, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tần Cao Văn quát: “Tôi vừa nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy sao?”.

Tần Cao Văn dửng dưng đáp: “Ông có tư cách gì nói chuyện với tôi?”.

Tất cả mọi người đều ồ lên.

Ai nấy đều há hốc miệng, vẻ mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Bọn họ thậm chí còn đề nghi ngờ, có phải tai họ có vấn đề rồi không.

Trên thế giới này thế mà lại có người ngông cuồng đến thế.

Lại dám ăn nói hỗn xược với Chu Thiên Phi trước mặt nhiều người như vậy.

Chu Thiên Phi ánh mắt trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Có giỏi thì cậu nói lại câu vừa rồi một lần nữa xem?”.

“Tôi nói cho cậu biết, tôi còn nói chuyện với cậu là vì còn coi trọng cậu”.

Tần Cao Văn chỉ cảm thấy có hơi nực cười.


Ông ta là cái thá gì chứ?
Cũng dám hô to nói lớn trước mặt anh.

“Cút đi!”.

Công Tôn Bôn Đằng đứng trên tầng hai vui mừng ra mặt, anh ta chỉ sợ Tần Cao Văn không gây chuyện.

Nếu thực sự như vậy, sau này muốn đối phó với Tần Cao Văn e rằng sẽ có chút khó khăn.

Bây giờ nghĩ lại biểu hiện của Tần Cao Văn lại đúng tâm ý của anh ta, toàn bộ kế hoạch thuận lợi một cách kinh ngạc.

Châm một điếu thuốc, Công Tôn Bôn Đằng dựa vào lan can đứng nhìn.

“Tôi cho cậu một cơ hội, để cậu và tôi có thể đấu một ván quang minh chính đại”.

Tần Cao Văn hơi nhíu mày hỏi: “Đấu một ván? Đấu ván gì?”.

Sau đó ông ta nói với Tần Cao Văn: “Tôi nghe người khác nói cậu cũng có chút bản lĩnh trong việc đánh cờ tướng, có dám đấu với tôi một ván không?”.

Nghe thấy vậy, rất nhiều người ở đây đều trở nên hưng phấn kích động.

Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Chu Thiên Phi đánh cờ với người khác, vậy thì đúng là không bõ công đến đây.

Ông ta là cao thủ cờ tướng cấp quốc gia đó.

Không chỉ khá là nổi tiếng trong nước, cho dù là ra cả thế giới thì ông ta cũng là người có địa vị.

Không biết bao nhiêu người muốn có cơ hội như vậy mà không được.

Bọn họ lại may mắn như vậy.

Tần Cao Văn nói: “Ông chắc không?”.

“Sao? Lẽ nào cậu không dám?”.

Tần Cao Văn dửng dưng trả lời: “Tôi chỉ sợ ông đến lúc đó sẽ khóc vì thua thôi”.


Đối phương dám đứng trước mặt bản thân thể hiện bộ dạng ngông cuồng kiêu ngạo không coi ai ra gì, lý do duy nhất chỉ có thể là bản lĩnh đánh cờ tướng cực cao siêu.

Nhưng Tần Cao Văn có thể dễ dàng đánh bại ông ta, sẽ khiến lòng tự tin của Chu Thiên Phi chịu sự đả kích lớn.

Tần Cao Văn hoàn toàn đang đứng ở góc độ đối phương để suy nghĩ.

Đối phương lại không hề hiểu được.

Ánh mắt của Chu Thiên Phi sầm lại, quát lên: “Đừng có dài dòng, có giỏi thì hai chúng ta thể hiện luôn đi”.

“Được, tôi đồng ý”.

Tần Cao Văn đồng ý rất nhanh chóng.

Trong lòng Công Tôn Bôn Đằng, giống như thể vừa trút được gánh nặng.

Ban đầu anh ta còn hơi lo lắng, sợ Tần Cao Văn từ chối yêu cầu của Chu Thiên Phi, nếu như vậy thì những kế hoạch mà anh ta lên trước đó đều sẽ không thể thực hiện được.

“Chờ chút!”.

Đúng lúc này, một giọng nói già cỗi đột nhiên vọng đến, thu hút sự chút ý của mọi người, mọi người đều quay đầu ra, nhìn thấy Công Tôn Thiên Hạ đang vội vàng chạy tới.

Trên khuôn mặt ông ta mang thần sắc vội vã.

Tục ngữ có câu “Làm gì đều phải chuyên sâu, mỗi người chỉ giỏi chuyên về một lĩnh vực”, Tần Cao Văn bây giờ có thể đánh bại cao thủ cấp tông sư, thực lực của anh không cần nói cũng biết.

Nhưng điều này không có nghĩa là trong lĩnh vực khác anh cũng giỏi như vậy.

Thế mà lại dám đánh cờ với Chu Thiên Phi, đây chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?
Tần Cao Văn là khách quý mà ông ta đích thân đến tận nhà mời đến.

Nếu Tần Cao Văn bị mất mặt trước tất cả mọi người, e rằng bản thân ông ta cũng sẽ xấu mặt.


“Tần tiên sinh!”.

Công Tôn Thiên Hạ nói với Tần Cao Văn: “Tôi hi vọng cậu suy nghĩ cho kỹ, dù sao Chu tiên sinh đánh cờ! ”.

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi”.

Thái độ mà Tần Cao Văn thể hiện chắc như đinh đóng cột.

Thấy đối phương đã quyết định, Công Tôn Thiên Hạ cũng không tiện nói gì nữa.

Ông ta lại thở dài nói: “Nếu đã như vậy, hi vọng Tần tiên sinh được thuận lợi”.

Khóe miệng Chu Thiên Phi lộ một nụ cười khẩy không dễ phát hiện.

Ông ta nhất định sẽ cho Tần Cao Văn hiểu được, kết cục của việc đối đầu với ông ta là gì.

“Tần tiên sinh, chúng ta cứ đánh cờ thế này có phải có hơi nhạt nhẽo không?”.

Tần Cao Văn hỏi: “Không biết Chu tiên sinh còn định chuẩn bị chơi như thế nào?”.

Chu Thiên Phi cười nói: “Bất cứ thứ gì đều phải đánh đổi, nếu không có tiền cược thì có hơi vô vị, cậu thấy sao?”.

Tần Cao Văn không nói gì, chỉ im lặng nghe.

“Hay là thế này, nếu ai trong chúng ta thua, thì phải cho đối phương 200 triệu tệ, hơn nữa quỳ xuống trước mặt người thắng và gọi một tiếng ông nội!”.

Bản thân Tần Cao Văn thể hiện rất điềm tĩnh, sắc mặt của Công Tôn Thiên Hạ lại vô cùng khó coi.

Chu Thiên Phi rõ ràng không phải muốn thắng Tần Cao Văn, mà là muốn sỉ nhục anh.

Rõ ràng biết kỹ thuật đánh cờ tướng giữa hai người là một trời một vực, còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, thực sự có hơi quá đáng.

Công Tôn Thiên Hạ nói: “Chu tiên sinh, ông làm như vậy có phải hơi bắt nạt người khác rồi không?”.

Chu Thiên Phi không hề để ý tới Công Tôn Thiên Hạ.

Ông ta nói với Tần Cao Văn với giọng ép buộc: “Ai cũng nói Tần tiên sinh là một người rất dũng cảm, nên đừng có nói với tôi rằng cậu không dám đồng ý với yêu cầu của tôi đấy nhé”.

Tần Cao Văn trả lời luôn: “Được!”.

Ồ!
Tất cả mọi người đều biết Tần Cao Văn lần này nguy rồi.


Chưa cần nói đến anh phải đưa ra một lúc 200 triệu, cho dù chỉ là dập đầu quỳ xuống trước mặt Chu Thiên Phi nhận sai, riêng điểm này đã đủ khiến anh mất hết thể diện.

“Tần Cao Văn thực sự quá thể nông nổi rồi!”.

“Tôi thực sự không biết vì sao anh ta lại làm như vậy?”.

“Lẽ nào anh ta không biết kết cục sẽ như thế nào sao?”.

!
Công Tôn Thiên Hạ ở bên này, biểu cảm vô cùng bất lực.

Đến ông ta cũng không hiểu nổi, Tần Cao Văn rốt cuộc nghĩ thế nào.

Trong lòng ông ta có hơi hối hận, nếu biết trước thì không nên quá thân thiết với Tần Cao Văn như vậy.

Đầu óc Tần Cao Văn có phải có vấn đề rồi không?
Tần Cao Văn nói: “Chúng ta bắt đầu đi”.

“Được”.

Hai người trải bàn cờ ra, lần lượt ngồi vào vị trí của mình, mọi người đều không hề mong chờ gì về ván cờ này.

Phần thắng thuộc về Chu Thiên Phi đã chắc như đinh đóng cột, không ai có thể thay đổi kết cục.

Nếu có chênh lệch thì chỉ có là thời gian thôi.

Đúng lúc Chu Thiên Phi đang cầm quân cờ màu đỏ chuẩn bị đánh xuống, Tần Cao Văn đột nhiên ngăn ông ta lại.

“Chờ đã!”.

Chu Thiên Phi cao ngạo nói: “Có phải muốn tôi nhường xe, mã, pháo cho cậu không?”.

Cho dù Tần Cao Văn thực sự đưa ra yêu cầu, mọi người cũng sẽ không cảm thấy xấu mặt.

Tất cả đều nằm trong dự tính của bọn họ.

Tần Cao Văn trả lời: “Không phải, là tôi muốn nhường ông ba quân cờ, là xe, mã, pháo”.

.