Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 170: 170




Trước đây Công Tôn Thiên Hạ cũng không phải chưa từng nghi ngờ, cho rằng bản thân đứng về phía Tần Cao Văn có lẽ là một lựa chọn sai lầm, nhưng vừa rồi thực lực mà đối phương thể hiện ra khiến những lo lắng ban đầu của ông ta hoàn toàn tan biến.

Tần Cao Văn là một người rất giỏi.

Có thể nói là đa tài.

Biểu hiện về các phương diện đều không thể chê điểm gì.

“Tần tiên sinh, nếu ông già tôi trước đây có mạo phạm gì cậu, mong cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân mà thông cảm cho tôi”.

Tần Cao Văn gật đầu, chứ không nói gì.

Bây giờ đa số mọi người đều đứng về phía đối lập với Tần Cao Văn, Công Tôn Thiên Hạ có thể tách rời đám đông để lựa chọn ủng hộ anh, ông ta đã làm một chuyện không hề dễ dàng rồi.

Tần Cao Văn nói: “Không sao, tôi không quan tâm đâu”.

Công Tôn Thiên Hạ nghe thấy xong mới thở phào.

Tần Cao Văn ngồi trở lại vào ghế bên cạnh.

Một lúc sau, có một cô gái với thân hình thướt tha, cái hông đánh qua đánh lại đi đến trước mặt Tần Cao Văn, nở một nụ cười ngọt ngào.

Tên cô gái này là Liễu Yên Nhiên, vừa rồi bị thu hút bởi những thể hiện của Tần Cao Văn.

“Tần tiên sinh, xin hỏi anh có thể cho tôi số điện thoại của anh được không?”.

Đối phương quả thực vô cùng xinh đẹp, nhưng vẫn kém xa so với Vương Thuyền Quyên.

Trong lòng Tần Cao Văn chỉ có một mình Vương Thuyền Quyên, những người khác có trang điểm ăn mặc lộng lẫy thế nào cũng đều chỉ là vẻ bề ngoài, đến nhìn anh cũng không muốn nhìn.


Tần Cao Văn nói: “Không được”.

Mặt Liễu Yên Nhiên hơi biến sắc, rõ ràng có hơi khó coi.

Cái tên này sao ăn nói khó nghe thế nhỉ?
Cô ta xinh đẹp như vậy, gia cảnh giàu có, hơn nữa các mặt khác cũng không chê được điểm gì, có thể nói là hoàn hảo, bình thường số người theo đuổi cô ta không đếm xuể.

Nhưng Liễu Yên Nhiên không thèm để ý.

Hôm nay chủ động đến tìm anh nói chuyện, là nể mặt Tần Cao Văn, ai ngờ đối phương lại không biết điều, số điện thoại cũng không muốn cho.

Sau đó Liễu Yên Nhiên lại nói: “Vậy cho tôi phương thức liên lạc khác được không?”.

Cô ta ở trước mặt Tần Cao Văn đã thể hiện đủ thành ý rồi, chỉ cần đối phương biết điều một chút, chắc là biết rõ nên làm thế nào.

“Tôi không có hứng thú với cô”.

Tần Cao Văn nói giọng chắc nịch, căn bản không hề nể mặt Liễu Yên Nhiên, Liễu Yên Nhiên nghe thấy xong thần sắc trở nên càng khó coi hơn.

EQ của Tần Cao Văn sao lại thấp thế nhỉ?
Liễu Yên Nhiên lại nói tiếp: “Tần tiên sinh, tôi khuyên anh một câu, làm người đừng quá cao ngạo, tôi công nhận anh cũng coi như có chút bản lĩnh, nhưng anh làm như vậy sẽ không có bạn bè đâu”.

“Tôi không cần bạn bè làm gì cả”.

Tần Cao Văn ngắt lời đối phương luôn.

Nghe thấy giọng điệu đó, trong lòng Liễu Yên Nhiên càng lúc càng cảm thấy không vui.

Cái tên này đúng là khiến người ta thấy ghét.

Liễu Yên Nhiên lấy tức giận đi sang một bên.


“Cô Yên Nhiên thân mến, là ai đã khiến cô không vui như vậy? Để tôi qua cho anh ta một trận?”.

Yên Nhiên đánh mắt sang phía đối phương, lập tức hai mắt sáng lên.

“Anh là...”.

Người đó gật đầu trả lời: “Đúng vậy, tôi là Lý Thắng Kỳ”.

Là một đại sư piano có tiếng ở Hoa Hạ hiện nay, Lý Thắng Kỳ nhận được sự ngưỡng mộ của rất nhiều người, mỗi lần anh ta phát hành đĩa nhạc là đều bán hết sạch.

Liễu Yên Nhiên là fan trung thành nhất của Lý Thắng Kỳ.

“Lý đại sư, sao anh lại ở đây thế?”.

Những bất mãn vừa rồi đều tan biến hết sau khi gặp được Lý Thắng Kỳ, không ngờ cô ta lại may mắn đến vậy, có thể tận mắt nhìn thấy thần tượng của bản thân.

Lý Thắng Kỳ nói: “Công Tôn Thiên Hạ mời tôi đến, nên tôi đành đến thôi”.

“Lý đại sư có thể cho tôi xin chữ ký không?”.

Liễu Yên Nhiên vội vàng đưa cây bút trong tay cho Lý Thắng Kỳ, sau đó giơ tay phải trắng nõn của cô ta ra.

“Ký trên tay phải của tôi được không?”.

“Được chứ”.

Chờ sau khi Lý Thắng Kỳ ký tên cho đối phương xong, lại tiếp tục hỏi: “Vừa rồi tôi cảm thấy hình như cô Liễu có hơi không vui, không biết là đã xảy ra chuyện gì?”.


Vừa nhắc đến đây, sắc mặt của Liễu Yên Nhiên hơi bực bội nói: “Không có gì, vừa gặp một con chó hoang không biết điều, con chó đó đứng trước mặt tôi sủa mấy tiếng liền”.

Lý Thắng Kỳ nhìn về phía Tần Cao Văn một cái rồi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì anh ta chính là con chó hoang đó nhỉ?”.

“Đúng thế”.

Lý Thắng Kỳ nói tiếp: “Cô Liễu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô dạy dỗ cho con chó hoang đó một bài học”.

Nghe thấy vậy, Liễu Yên Nhiên cảm thấy hơi tò mò.

Thực lực chiến đấu của Tần Cao Văn có lẽ không thể đánh bại sự kết hợp của ba vị cao thủ cấp võ vương.

Nhưng người bình thường căn bản không phải là đối thủ của anh.

Nếu Lý Thắng Kỳ thực sự đánh nhau với Tần Cao Văn, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Anh ta muốn làm gì vậy?
“Lý tiên sinh, anh căn bản không phải là đối thủ của anh ta, con chó hoang đó cắn người thì không ai đỡ lại được đâu”.

Lý Thắng Kỳ hừ lên một tiếng, coi thường nói: “ Chỉ có những người thô lỗ mới suốt ngày chỉ biết đánh đấm, tôi ghét nhất là loại người sống dưới đáy xã hội như thế”.

“Lý tiên sinh, vậy ý của anh là?”.

Sự chú ý của Liễu Yên Nhiên đã hoàn toàn bị Lý Thắng Kỳ thu hút, cô ta cảm thấy vô cùng tò mò, rốt cuộc Lý Thắng Kỳ chuẩn bị làm gì để giúp bản thân xả giận đây?
“Cô Liễu không cần lo lắng, lát nữa cô sẽ biết thôi”.

Vừa có chút xích mích xong, lại có vài người lần lượt muốn đến xin phương thức liên lạc của Tần Cao Văn, nhưng đều bị đối phương từ chối.

Một lúc sau, anh lại quay trở về trạng thái bị mọi người cô lập, nhưng bản thân Tần Cao Văn lại không hề quan tâm, hôm nay anh đến đây là vì nể mặt Công Tôn Thiên Hạ mà thôi.

“Tần tiên sinh?”.

Lý Thắng Kỳ đi tới trước mặt Tần Cao Văn, giơ tay phải ra, ra hiệu chuẩn bị bắt tay với đối phương.

Nhưng Tần Cao Văn chỉ nhìn anh ta một cái, chứ không có phản ứng gì.


Tay Lý Thắng Kỳ trơ ra ở đó, cảm thấy hơi ngại ngùng, sau đó anh ta rụt tay về, cuộc nói chuyện giữa hai người nhanh chóng trở thành tiêu điểm hội trường, mọi người đều tập chung chú ý đến.

Lý Thắng Kỳ là người đã mang sẵn hào quang trên đầu, cho dù đến đâu, chỉ cần xuất hiện là chắc chắn sẽ nhanh chóng thu hút được sự chú ý.

Anh ta là người chơi piano đỉnh cao nổi tiếng quốc tế.

“Nghe nói Tần tiên sinh cũng có chút hiểu biết về âm nhạc, không biết hôm nay có muốn thi với tôi một bài không?”.

Bản thân Tần Cao Văn không nói gì, Công Tôn Thiên Hạ ở bên cạnh thì sắc mặt lộ rõ vẻ khó coi.

Hôm nay có chuyện gì thế? Vì sao tất cả mọi người đều lần lượt muốn gây khó dễ với Tần Cao Văn.

Chu Thiên Phi ở khu vực Hoa Hạ là người chơi cờ tướng lợi hại nhất, ông ta muốn đánh cờ tướng với Tần Cao Văn.

Bây giờ Lý Thắng Kỳ là một người chơi piano duy nhất ở Hoa Hạ có một chỗ đứng vững chắc trên trường quốc tế.

Kết quả anh ta lại muốn thảo luận âm nhạc với Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn cho dù có giỏi đến đâu, cũng không thể giỏi toàn bộ lĩnh vực được.

Có chuyện gì thế nhỉ?
Cho dù có thành kiến với Tần Cao Văn, cũng không thể liên kết lại cùng làm khó Tần Cao Văn chứ.

Chỉ e rằng phía sau chuyện này có người giật dây.

Tần Cao Văn ngẩng đầu lên nói: “Anh không có tư cách thi với tôi”.

Tấ cả mọi người đều ồ lên.

E rằng Tần Cao Văn là người duy nhất dám nói với Lý Thắng Kỳ như vậy.

Không có tư cách thi với anh?
Tần Cao Văn anh là cái thá gì?.