Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 177: 177




“Tần Cao Văn, tôi nhất định sẽ cho anh hiểu thế nào là tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng”.

Trương Thiên Khoát cho rằng thách thức của Tần Cao Văn mới chỉ chính thức bắt đầu thôi.

Tiếp theo anh ta sẽ khiến cho đối phương rơi vào tình trạng vạn kiếp không ngóc đầu lên được.

...!
Tiểu Điệp ở trong phòng chờ đợi trong lo lắng.

Cô ấy thầm mong Trương Thiên Khoát nhất định phải đến thật nhanh, nếu không sau khi chờ Tần Cao Văn quay về, kế hoạch của hai người coi như mất trắng.

Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tiểu Điệp không hề ra mở cửa luôn, nếu lần này người quay về là Tần Cao Văn, vậy đến lúc đó sẽ nguy to, cho dù thế nào thì cô ấy cũng không thể giải thích rõ được chuyện như thế nào.

Vội vàng chạy đến bên cạnh cửa, Tiểu Điệp nhìn qua mắt thần của cửa nhìn ra ngoài, phát hiện là Trương Thiên Khoát mới thở phào.

“Vương Thuyền Quyên đang ở đâu?”.

Trương Thiên Khoát kích động hỏi.

Tiểu Điệp quay người qua, dùng tay chỉ vào Vương Thuyền Quyên nói: “Ở kia kìa, bây giờ tôi đã trói chị ta cẩn thận rồi”.

“Lần này cô làm tốt lắm”, Trương Thiên Khoát nhìn Tiểu Điệp, không kìm được thốt lên khen ngợi.

Tiểu Điệp trả lời: “Chỉ cần giúp đỡ được anh Tần Cao Văn, bảo tôi làm gì tôi cũng cam tâm tình nguyện”.

“Tôi thật sự không biêt rốt cuộc Tần Cao Văn nghĩ gì, một cô gái tốt như cô thì không cần, lại cứ đi tin mấy lời gièm pha của Vương Thuyền Quyên”.


Tiểu Điệp thở dài và không nói gì.

“Đừng có làm mất thời gian nữa, mau đi đi”.

“Ừ”.

Nhìn Trương Thiên Khoát khênh Vương Thuyền Quyên biến mất trong tầm mắt, không biết vì sao trong lòng Tiểu Điệp thấp thoáng dấy lên dự cảm không lành, theo lý mà nói, bây giờ nên cảm thấy vui mừng mới phải.

Cuối cùng cũng đã giúp Tần Cao Văn giải quyết được khối ung nhọt trong lòng rồi.

Nhưng Tiểu Điệp lại không thể vui nổi, ngược lại còn buồn bã lạ thường.

Bản thân cô ấy không thể hiểu nổi cảm xúc này là xuất phát từ đâu.

Tiểu Điệp ngồi trên ghế sofa thấp thỏm lo âu, chờ sau khi Tần Cao Văn quay về, nên ăn nói với anh về chuyện này như thế nào?
Đến lúc đó đối phương liệu có không tin những gì cô ấy giải thích không?
Ting ting!
Chuông cửa bên ngoài reo lên.

“Vợ ơi, anh về rồi đây”.

Là giọng nói của Tần Cao Văn.

Thịch thịch thịch!
Tim của Tiểu Điệp đập thình thịch, cô ấy từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, rồi ra mở cửa.

“Anh Tần Cao Văn, anh về rồi à?”.

Tiểu Điệp chào Tần Cao Văn một tiếng.

Toàn bộ sự chú ý của Tần Cao Văn đều dành cho Vương Thuyền Quyên, nên anh hỏi thẳng: “Chị Thuyền Quyên của em đâu? Đi đâu rồi thế?”.

Tiểu Điệp không ngừng vặn hai tay vào nhau, không biết nên trả lời như thế nào.

Bây giờ trong lòng cô ấy có hơi hối hận rồi, nếu biết trước đã không nên nông nổi như thế, đáng ra nên vạch trần bộ mặt thật của Vương Thuyền Quyên với Tần Cao Văn rồi mới đuổi cô ra ngoài mới phải.

“Anh Tần Cao Văn, em có chuyện này muốn nói với anh”.

Bộ dạng có vẻ xa lạ của đối phương khiến Tần Cao Văn chú ý, Tiểu Điệp trước đây chưa bao giờ nói giọng nghiêm túc như vậy trước mặt anh.

Tần Cao Văn nói: “Có việc gì cứ nói, sao lại phải dài dòng trước mặt anh như vậy”.

Tiểu Điệp lắp bắp trả lời: “Thực ra chị Thuyền Quyên lừa anh từ trước đến giờ, chị ta yêu anh là vì tiền, người phụ nữ này không thể tin được”.

Mặt Tần Cao Văn hơi biến sắc, ánh mắt nhìn Tiểu Điệp của anh hiện rõ vẻ xa lạ.

Đây có còn là cô gái ngây thơ tốt bụng mà anh quen trước kia không?
Tần Cao Văn lại hỏi tiếp: “Tiểu Điệp, là ai nói với em như vậy?”.

“Là một người tên là Trương Thiên Khoát nói với em”.

Bây giờ Tần Cao Văn không hề biết chuyện mà Tiểu Điệp đã làm đối với Vương Thuyền Quyên, sau khi nghe thấy chỉ cười nhạt một cái, và không để bụng.


“Anh nói cho em biết, người tên là Trương Thiên Khoát kia không đáng tin đâu, anh ta là một trong những kẻ địch lớn nhất của anh, lúc nào cũng muốn chia rẽ mối quan hệ của anh và chị Thuyền Quyên của em, anh biết bây giờ em đang vì muốn tốt cho anh, nhưng mà...”.

Còn chưa nói xong, Tiểu Điệp lại nói: “Anh Cao Văn, em nói thật đấy, vốn dĩ Trương Thiên Khoát và Vương Thuyền Quyên là vợ chồng sắp cưới của nhau, sau đó chị ta vì tham tiền của anh nên mới...”.

Tần Cao Văn không cho phép bất cứ ai sỉ nhục người vợ thương yêu của anh, cho dù là Tiểu Điệp cũng không được, thấy cô ấy không có ý định tem tém lại, Tần Cao Văn cảm thấy có hơi tức giận.

“Im miệng!”.

Tần Cao Văn quát Tiểu Điệp: “Chị Thuyền Quyên của em đối xử với em như thế nào? Không cần anh phải nói, cô ấy rốt cuộc là người như thế nào lẽ nào em còn không rõ sao? Sao cô ấy có thể làm chuyện có lỗi với anh được”.

Quả nhiên giống hệt với dự đoán của Tiểu Điệp.

Bây giờ Tiểu Điệp đã bị Trương Thiên Khoát tẩy não một cách thành công, hay nói cách khác, Vương Thuyền Quyên trong lòng cô ấy chính là hình tượng này, đây là lời mà Trương Thiên Khoát đã nói với cô ấy, đã khiến cô ấy tin hoàn toàn.

“Vợ ơi, em ở đâu?”.

Tần Cao Văn gọi to lên trong biệt thự.

Nhưng gọi lên vài tiếng vẫn không nghe thấy Vương Thuyền Quyên trả lời, khiến Tần Cao Văn cảm thấy sốt ruột.

Vương Thuyền Quyên rốt cuộc đang ở đâu?
“Không phải gọi nữa đâu”.

Tiểu Điệp nói thẳng với Tần Cao Văn luôn: “Vương Thuyền Quyên đã bị Trương Thiên Khoát đưa đi rồi”.

Cái gì!
Mặt Tần Cao Văn lập tức trở nên trắng bệnh.

Anh xưa nay luôn trấn tĩnh mà lúc này lại cảm thấy sợ hãi.

“Em vừa nói gì cơ?”.

Tần Cao Văn hét lên với Tiểu Điệp: “Cô ấy bị Trương Thiên Khoát đưa đi, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Toàn bộ sự phẫn nộ trong lòng Tần Cao Văn đều bộc phát hết ra, anh nắm chặt lấy vai của Tiểu Điệp.

“Em không muốn nhìn thấy chị ta tiếp tục hại anh, là em bảo Trương Thiên Khoát đưa chị ta đi đấy, loại người bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy thì phải nên bị trừng phạt”.


Cho đến bây giờ Tiểu Điệp vẫn luôn kiên định rằng Vương Thuyền Quyên tiếp cận Tần Cao Văn là vì tiền tài, đó là một người phụ nữ ác độc.

Bị đối xử như thế là xứng đáng.

Cơ thể của Tần Cao Văn run lên vì tức giận, Tiểu Điệp rốt cuộc đã nghĩ thế nào vậy chứ?
Anh giơ tay phải chỉ thẳng vào Tiểu Điệp quát: “Sao em lại hồ đồ như vậy?”.

“Anh nói cho em biết, Trương Thiên Khoát chỉ muốn lợi dụng em để chia cắt mối quan hệ giữ anh và Vương Thuyền Quyên, sau đó sẽ đối phó với anh, em có biết không!”.

Tiểu Điệp vẫn tin những gì cô ấy làm là không hề sai, là Tần Cao Văn đã bị Vương Thuyền Quyên làm cho mờ mắt.

Cô ấy làm như vậy là muốn cứu đối phương.

“Anh Tần Cao Văn, sao anh vẫn chưa nhìn ra chứ?”.

Tiểu Điệp nói với giọng rất kích động: “Người phụ nữ đê tiện đó không có gì tốt đẹp cả, chị ta tiếp cận anh vốn dĩ là có mục đích, em vì muốn tốt cho anh, cả thế giới này người thực sự quan tâm anh chỉ có em thôi”.

Nước mắt của Tiểu Điệp lã chã rơi, những tình cảm dồn nén trong lòng cuối cùng cũng trút hết ra đây.

Thấy đối phương chảy nước mắt, bộ dạng trông rất đáng thương, Tần Cao Văn nhất thời động lòng.

“Tiểu...!Tiểu Điệp, em vừa nói thế là có ý gì?”.

Tần Cao Văn nhất thời lúng túng, anh luôn coi Tiểu Điệp như em gái ruột của mình.

Chưa bao giờ có suy nghĩ khác về cô ấy cả.

Tiểu Điệp nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần Cao Văn, em có ý gì với anh, lẽ nào anh thực sự không nhận ra sao?”..