Cảnh tượng bị sỉ nhục không ngừng hiện lên trong đầu Trương Thiên Khoát.
Khi tình hình kinh tế của công ty xảy ra vấn đề, Trương Thiên Khoát đã từng cầu cứu Vương Chấn Hoa giúp đỡ nhưng đối phương đã dùng thái độ trịch thượng để từ chối anh ta.
Hơn nữa còn dùng lời nói ác ý với anh ta.
Từ khoảnh khắc đó mối quan hệ giữa Trương Thiên Khoát và Vương Chấn Hoa đã bị rạn nứt.
Anh ta hạ quyết tâm sẽ có một ngày giết chết bố con Vương Chấn Hoa.
Pằng!
Một viên đạn phóng ra.
Chủ tịch Vương nhắm mắt, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống bị ghim đạn.
Nhưng đợi một lúc lâu sau thì tình huống đó vẫn không hề diễn ra.
Sau đó chủ tịch Vương mở mắt, hình ảnh trước mặt khiến ông ta run sợ.
Chuyện này…
Không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Chủ tịch Vương cảm thấy không dám tin, thậm chí là nghi ngờ những gì diễn ra trước mắt mình là ảo giác.
Cơ thể Trương Thiên Khoát cương cứng, đôi mắt ánh lên nỗi kinh hoàng.
Vừa nãy nếu không vì có sự thay đổi đột ngột thì viên đã đúng là đã giết chết chủ tịch Vương rồi.
Nhưng vào đúng thời khác then chốt, điều khiến người khác bất ngờ đó là một bóng hình quen thuộc đã xuất hiện ngay trước mặt Trương Thiên Khoát.
Người này chính là Tần Cao Văn.
Trương Thiên Khoát lùi về phía sau.
“Anh…rốt cuộc là người hay ma vậy?”
Cảnh tượng xảy ra lúc đó tới tận giờ mà Trương Thiên Khoát vẫn rõ như y.
Rõ ràng anh ta nhìn thấy Tần Cao Văn xuống hầm, vậy thì giờ anh phải bị nổ tung rồi mới đúng.
Tại sao anh vẫn còn sống?
Tần Cao Văn thản nhiên lên tiếng: “Đương nhiên là người rồi”.
“Không, không thể nào”.
Trương Thiên Khoát lắc đầu: “Giờ đúng ra anh phải bị nát bét rồi mới phải, sao vẫn còn sống được chứ?”
“Điều này là nhờ cả vào anh đấy”
Kế hoạch lần này Trương Thiên Khoát tạo ra đúng là rất độc ác và có thể nói không sơ hở.
Dù là từ góc độ nào thì cũng khiến Tần Cao Văn cảm thấy sốc.
Nếu như anh không vào hầm để Trương Thiên Khoát kích nổ thì Vương Thuyền Khuyên sẽ khó thoát nạn.
Còn nếu anh vào tầng hầm thì sẽ đối diện với cả năng cả hai cùng chết.
Các phương diện của vấn đề anh ta đều cân nhắc tới, duy chỉ có một điểm bỏ qua.
Đó là góc chết của vụ nổ.
Số thuốc nổ anh ta đặt dưới hầm không hề tạo ra vụ nổ toàn diện mà còn một góc chưa kịp bị ảnh hưởng.
Và cái góc đó đã cứu Tần Cao Văn cùng Vương Thuyền Quyên.
Người khác xuống hầm mà đối diện với tình huống như vậy sẽ vô cùng căng thẳng, không kịp phản ứng, nhưng đối với người trăm trận trăm thắng như Tần Cao Văn thì không thành vấn đề.
Vừa bước vào đó là anh đã biết cần phải nấp ở đâu rồi.
Tốc độ hành động của anh nhanh cực kỳ, khi vụ nổ còn chưa xảy ra thì anh đã ôm chặt Vương Thuyền Quyên và núp vào góc chết đó rồi.
Như vậy mới có thể thoát được kiếp nạn lần này.
Trương Thiên Khoát lắp bắp nói: “Không, tôi không tin”.
Anh ta không thể nào chấp nhận được cú sốc này.
Để có thể trừ khử được Tần Cao Văn, anh ta đã lên kế hoạch rất lâu, mục đích là muốn ân oán giữa hai bên có thể chấm dứt.
Nào ngờ anh ta vẫn thua một nước.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Giờ anh còn gì để nói không?”
Anh ta siết chặt nắm đấm: “Tôi không tin, không tin”.
“Dù anh có tin hay không thì tất cả đều là sự thật”.
Tần Cao Văn đi về phía đối phương.
Trương Thiên Khoát biết mình khó thoát, dù sao cũng chết, chi bằng liều một phen, ít nhất cũng đỡ nhục.
Anh ta biết rõ dù có quỳ xuống dập đầu xin tha thì kết cục vẫn như vậy.
Anh ta không muốn trước khi chết còn phải mang theo cái danh bạc nhược trên mình.
Rẹt!
Con dao sáng loáng vung ta từ tay Trương Thiên Khoát.
Anh ta gầm lên, điên cuồng lao về phía Tần Cao Văn.
Sau đó đâm thẳng con dao vào ngực anh.
Rầm.
Trương Thiên Khoát còn chưa kịp tiếp cận Tần Cao Văn thì một âm thanh nặng nề liền vang lên, sau đó cơ thể anh ta bay bật ra sau hàng chục mét.
Rồi đập mạnh vào một bức tường.
Trương Thiên Khoát nhắm mắt, tắt thở.
Tần Cao Văn chắp tay sau lưng, đi về phía Trương Thiên Khoát và ngồi xuống.
Anh dùng tay đặt lên mũi Trương Thiên Khoát, phát hiện đối phương đã ngừng thở.
Nhưng anh vẫn cầm con dao lên.
“Anh…anh định làm gì vậy!”
Trương Thiên Khoát rõ ràng đã chết bỗng nhảy xựng lên.
“Tôi đã chết rồi mà anh vẫn còn muốn ra tay với tôi sao?”
Tần Cao Văn khẽ co giật khóe miệng.
Gã này đúng là mưu kế đa đoan.
Anh nhặt con dao lên, không hề định giết chết Trương Thiên Khoát, chỉ đơn giản là muốn xem con dao mà thôi.
Không ngờ đối phương lại có phản ứng như vậy
Tần Cao Văn tiến lại gần đối phương: “Không có gì!”
Phụp!
Con dao trong tay đâm xuyên ngực Trương Thiên Khoát.
Máu tươi chảy ộc ra, nhuốm đỏ cả chiếc áo trắng của anh ta.
Anh cúi đầu nhìn cảnh tượng đang xảy ra.
Trương Thiên Khoát từ từ nhắm mắt và thở dài.
Tính toán kỹ lưỡng lâu như vậy mà đến cuối cùng vẫn thua.
Cơ thể anh ta đổ xuống.
Lần này thì anh ta chết thật.
“Vợ ơi, em có thể vào được rồi”.
Tần Cao Văn kêu lên.
Vương Thuyền Quyên là người có trực giác rất nhạy.
Với khả năng suy đoán của mình thì cô đoán ra ngay người đối phó rất có khả năng chính là bố và anh trai mình.
Vì vậy sau khi cô và Tần Cao Văn thoát nạn, cô đã lập tức tới nhà họ Vương.
May mà vào thời khắc cuối cùng có thể cứu được bố con Vương Chấn Hoa.
Ông Vương nhìn con gái với đôi mắt ngấn lệ.
Từ lần trước khi Vương Thuyền Quyên tự ra quyết định sẽ ở cạnh Tần Cao Văn thì chủ tịch Vương đã không còn qua lại với con gái nữa.
Hai người đã cắt đứt quan hệ bố con.
Những năm qua ông Vương cũng thường thông qua người khác để nghe ngóng tình hình con gái và biết được đối phương sống không dễ dàng gì.
Có mấy lần ông Vương định ra tay giúp đỡ nhưng cuối cùng đã cố gắng kìm chế lại.
Giờ đây hai bố con một gần nữa gặp lại, cảm xúc bỗng trở nên khó tả.
“Bố!”
Vương Thuyền Quyên khẽ gọi.
Đối với cô, đối phương vẫn là bố của mình, hơn nữa Vương Thuyền Quyên còn không hề giận ông Vương.
Ở một góc độ nào đó, những hành động lúc trước của ông ta đều là vì cân nhắc đến cô.
Ông ta muốn cô có được một cuộc sống tốt.
“Con…con về rồi”.
Ông Vương có vô vàn lời muốn nói, thế nhưng cuối cùng chỉ thốt được ra như thế.
“Con tới muộn rồi bố”.
Vương Thuyền Quyên đi tới bên cạnh bố, nhìn đối phương với vẻ dịu dàng, nhưng cũng chỉ đến vậy.
“Không, không muộn”.
Tần Cao Văn đứng trước cửa, không hề chào hỏi chủ tịch Vương và Vương Chấn Hoa.
Nếu không phải nể Vương Thuyền Quyên thì Vương Chấn Hoa đã chết mấy lần rồi.
Bọn họ hết lần này đến lần khác hãm hại anh.
Tần Cao Văn không phải là thánh, không thể nào mà nhẫn nhịn mãi được.
“Bố, hôm nay còn ngoài tới cứu bố ra thì vẫn còn một chuyện cần nói”..