Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 295



Chương 295

Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật”.

“Bố mày bảo mày mau cút đi, mày không nghe thấy à? Có phải mày điếc rồi không?”.

Thái độ của anh ta nói với Tần Cao Văn vô cùng ác liệt.

“Cậu đừng có mà hối hận”.

Phùng Thiệu Thiên như thể nghe thấy một câu chuyện hài vậy.

Nếu để cho Tần Cao Văn vào trong thật, bố của anh ta mà truy cứu thì lúc đó anh ta mới hối hận.

Phùng Thiệu Thiên tuyệt đối sẽ không cho loại rác rưởi này vào trong nhà bọn họ.

“Tao cho mày hai phút nữa, nếu mày không cút thì tao sẽ cho bảo vệ ra xử mày”.

Đám người nhìn người bằng nửa con mắt này đúng là khiến người ta xấu hổ.

Tần Cao Văn không muốn nói nhiều với anh ta.

Bản thân đã cho nhà họ Phùng cơ hội, nhưng con trai của nhà bọn họ lại không biết trân trọng, vậy thì việc gì phải lấy lòng người khác chứ.

Đúng lúc Tần Cao Văn quay người chuẩn bị rời đi, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, sau đó đầu dây bên kia vọng đến là giọng nói quen thuộc của Phùng Thiên Vũ.

Phùng Thiên Vũ vẫn e dè thận trọng như hôm qua, và còn mang theo niềm mong chờ.

“Xin hỏi Tần tiên sinh, sao cậu vẫn chưa đến vậy?”.

Tần Cao Văn đứng ở đó nói: “Không phải tôi không đến, mà là người của ông không cho tôi vào, vì tôi không có thiệp mời, cậu ta nói tôi là rác rưởi”.

Rầm!

Phùng Thiên Vũ như chết lặng ở đầu dây bên kia, trong đầu ông ta như muốn nổ tung hết ra.

Người của ông ta đều là một lũ ngu ngốc hết sao?

Thế mà lại không biết đến Tần Cao Văn.

Dám chặn anh ở ngoài, có phải là đầu óc toàn bã đậu không?

Phùng Thiên Vũ vội vàng nói: “Tôi xin lỗi, xin Tần tiên sinh hãy chờ thêm chút nữa, tôi bây giờ ra ngay, tôi xin cậu đấy”.

Nể thái độ thành khẩn của Phùng Thiên Vũ, Tần Cao Văn quyết định cho ông ta một cơ hội nữa.

Vốn dĩ đã hạ quyết tâm đi về, nhưng anh lại dừng bước.

Phùng Thiệu Thiên nhìn thấy Tần Cao Văn vẫn chưa đi, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Bố mày bảo mày cút đi mà không nghe thấy hả? Có phải mày muốn tao phải ra tay không?”.

Anh ta đến phía sau lưng Tần Cao Văn, chỉ tay về bóng lưng anh rồi chửi.

Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Tôi đang cho gia tộc cậu cơ hội đấy”.

“Mày không đi đúng không? Vậy được, bố mày bây giờ sẽ gọi bảo vệ ra xử mày”.

Anh ta lấy bộ đàm ra gọi một đám bảo vệ đến.

Tất cả bảo vệ đều cầm côn điện, bao vây lấy Tần Cao Văn.

“Đánh ngất thằng cha này rồi lôi hắn ra ngoài cho tôi”.

“Rõ!”.

Đúng lúc toàn bộ bảo vệ đang chuẩn bị ra tay với Tần Cao Văn, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Mấy người đang làm gì thế hả?”.

Mọi người đều dồn sự chú ý về phía giọng nói vừa phát ra, Phùng Thiên Vũ đi tới.