Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 348



Chương 348

Theo ý kiến chủ quan mà nói, Tiểu Điệp đúng là muốn ở cùng Tần Cao Văn. Bây giờ cô ấy không còn ai thân thích, Tần Cao Văn là chỗ dựa duy nhất mà cô ấy có thể lựa chọn.

Nhưng…

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Tần Cao Văn vang lên.

Sau khi kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói đầy phấn khởi: “Anh là anh Tần phải không?”.

Tần Cao Văn tò mò hỏi: “Anh là…”.

“Anh Tần, tôi là Từ Thiên Hoa”.

Tần Cao Văn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

Tần Cao Văn lại hỏi: “Hai chúng ta có quen nhau sao?”.

“Ngày xưa anh đã cứu tôi, trên một chiếc cano”.

Nghe hắn nhắc lại, Tần Cao Văn lập tức bừng tỉnh. Anh nhớ rất rõ, có lần mình ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tình cờ gặp phải một chiếc cano bị cướp. Lúc đó, tâm trạng anh không tệ, thuận tiện giải quyết toàn bộ đám cướp đó.

Những người khác đều chỉ cảm ơn Tần Cao Văn một cách đơn giản, chỉ có Từ Thiên Hoa bỏ ra năm triệu tệ khăng khăng muốn đưa cho anh, nhưng anh không lấy.

“Anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?”, Tần Cao Văn hỏi thẳng.

Từ Thiên Hoa là ông trùm thế giới ngầm ở tỉnh Thiên Hải.

Tần Cao Văn có ơn cứu mạng hắn, biết anh đến tỉnh Thiên Hải thế là bỏ ra rất nhiều công sức tra tìm, cuối cùng có được số hiệu chuyến bay của Tần Cao Văn.

“Nghe nói anh đến tỉnh Thiên Hải sao?”.

Tần Cao Văn gật đầu đáp: “Tôi đang ở trên máy bay, khoảng hai giờ chiều nay tôi tới nơi”.

“Tôi biết rồi, anh Tần, đến lúc đó tôi và cấp dưới sẽ đến đón anh”.

Tần Cao Văn chỉ gật đầu, không nói gì.

Sau khi cúp máy không lâu, máy bay đã cất cánh.

Tối hôm qua, Tần Cao Văn luôn bận rộn đến tối khuya mới ngủ, bây giờ cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lúc anh nhắm mắt lại định ngủ thì đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên một giọng nữ đanh đá.

“Bà đây bảo mày đứng dậy không nghe thấy hả?”.

Tiếng nói rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người. Tần Cao Văn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên.

Ở phía đầu máy bay, một người phụ nữ dáng vẻ kiêu sa, mặc váy màu trắng, trang điểm lòe loạt, đang chỉ tay vào một cậu bé mà mắng chửi.

Cậu bé khoảng sáu bảy tuổi, mặt mũi vô cùng đáng yêu.

Cậu trợn mắt nhìn người phụ nữ kia, nói: “Đây vốn là chỗ ngồi của cháu, dựa vào đâu mà phải nhường cho cô?”.

Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, nói với giọng điệu kiêu ngạo: “Bà đây cho mày một cơ hội nữa, nếu mày không đứng dậy thì đừng trách tao không khách sáo”.

Mặc dù cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng biểu hiện vô cùng cứng rắn. Cậu ngồi yên trên ghế, thái độ vô cùng kiên định: “Cháu không đứng dậy, rõ ràng cô có chỗ của mình, vì sao phải chiếm chỗ của cháu?”.