Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 375



Chương 375

“Không phải chỉ là một người trong thành phố thôi sao? Có gì ghê gớm chứ?”, giọng nói anh ta tràn đầy sự khinh thường.

Mã Phi Thiên chẳng coi trọng Tần Cao Văn. Nếu lần này bên cạnh bố có cao thủ đỉnh cao bảo vệ thì sao ông ấy gặp bất trắc được chứ?

Hắn gật đầu đáp: “Mãi mãi không được xem thường kẻ địch, nếu không anh sẽ chịu thiệt”.

Hắn rút lại dao găm trong tay, sau đó quay người rời đi.

“Có thể nói cho tôi biết anh là ai không?”, đợi hắn đi ra đến cửa, Mã Phi Thiên lên tiếng hỏi.

Người mặc áo đen cũng không quay đầu lại mà trả lời: “Đợi đến khi anh trả được thù, anh sẽ biết thôi”.

Mấy ngày nay Vương Thuyền Quyên bận rộn tối tăm mặt mày. Dư luận của các giới trong xã hội đã gây nên cú sốc cực lớn cho Vương Thuyền Quyên.

Sau đợt thao tác của hai người Trương Thiên Khoát và Bành Khải, bây giờ ở trong lòng tất cả mọi người, công ty Vương Thuyền Quyên chính là một doanh nghiệp lòng dạ hiểm ác.

Những công ty lúc trước vốn có ý muốn hợp tác với Vương Thuyền Quyên bây giờ đều hủy bỏ hợp tác.

Càng ngày càng có nhiều nhân viên oán hận Vương Thuyền Quyên.

Cô đã liên tục hai hôm không được ngủ ngon giấc.

“Chủ tịch, chị có ở trong đó không?”, bên ngoài vang lên một giọng nữ.

Vương Thuyền Quyên mở cửa phòng ra, thư ký của cô đi vào.

“Tìm chị có chuyện gì vậy?”, thư ký còn chưa kịp nói gì, bên ngoài đã có một nhóm người ùa vào, bao vây Vương Thuyền Quyên vào giữa.

Những người này đều là nhân viên cấp dưới của Vương Thuyền Quyên.

“Mọi người đến đây tìm tôi có việc gì?”.

Vương Thuyền Quyên mơ hồ có dự cảm chẳng lành, dường như cô đã đoán được những người này muốn làm gì.

Một người đàn ông trung niên trong số họ đi tới, đưa đơn xin nghỉ việc của mình.

Có người mở đầu, những người khác cũng lần lượt làm theo, đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn Vương Thuyền Quyên.

“Mọi người đều muốn đi sao?”.

Cô tính sơ qua, trên bàn ít nhất có khoảng hai mươi mấy lá đơn từ chức. Hơn nữa, trong đó còn có một số quản lý cấp cao của công ty.

Vốn dĩ bây giờ công ty đang ở trong giai đoạn bấp bênh, bọn họ vẫn chọn cách bỏ đi. Điều này khiến cho tình hình vốn đã khó khăn càng trở nên gian nan.

Giám đốc của công ty Vương Thuyền Quyên nói: “Chủ tịch Vương, tôi nói có khi không phải, cô là người không biết kinh doanh cho lắm. Đơn hàng đầu tiên đã bị cô biến thành thế này, chúng tôi ai còn dám làm cho cô?”.

“Không sai, chủ tịch Vương, tôi cảm thấy người phụ nữ như cô ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, chăm con là được rồi, ra ngoài mở công ty làm gì?”.

“Tôi nghĩ cô nên nhân lúc còn sớm mà bán công ty này cho người khác, như vậy chí ít cô cũng không lỗ quá nhiều”.

Những câu chữ đó giống như con dao đâm vào lồng ngực Vương Thuyền Quyên, khiến cơ thể cô lảo đảo.