Mấy bữa nay, nàng liên tục tự vấn mình vì sao. Vì sao nàng không thể đồng sinh cộng tử với chàng? Bây giờ mới là năm Khang Hy thứ bốn mươi tám, nếu không thể tránh được bất hạnh thì cũng phải đến năm Ung Chính thứ tư chàng mới qua đời. Chỉ cần nàng quyết định ở bên chàng, hai người vẫn còn mười sáu năm chung hưởng.
Chẳng phải tình yêu chân chính là sống chết cùng nhau đấy ư? Chẳng phải năm xưa nàng đã từng mùi mẫn rơi lệ vì mối tình bi thiết của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet đấy ư? Nhưng khi ngang trái xảy ra với mình, tại sao nàng lại ngần ngừ không quyết? Rốt cục nàng yêu hay không yêu chàng? Có lẽ yêu nhưng yêu chưa đủ chăng? Hay vì sự cảm kích lớn dần lên suốt những năm qua và sự thương hại cảnh ngộ chàng, mà nàng chỉ gắng hết sức cứu mạng chứ chưa từng muốn cùng chàng vào sinh ra tử?
Nàng không nhìn rõ lòng mình, không xác định được tình cảm của mình nữa.
oOo
Bắc Kinh tháng Mười. Mưa thu rơi, trời dịu mát.
Nhược Hi rất thích Tử Cấm thành vào thời tiết này. Hoàng cung chìm trong hơi mưa mờ mịt, khiến dáng vẻ nghiệt ngã hà khắc thường ngày pha thêm chút gì hiền hoà mềm mại. Dẫu biết rõ đây chỉ là ảo giác, cơn mưa qua tất cả lại trở về như cũ, nhưng Nhược Hi vẫn bị thu hút bởi nét êm đềm hiếm có ấy, nên thường cầm ô trúc lang thang mãi trong mưa.
Cũng như đời người, tiết trời thay đổi thật khó lường, vừa mưa lâm thâm, thoắt cái đã sầm sập hệt thác đổ. Chiếc ô trúc nhỏ không đủ chắn che mưa gió, nước đã bắn ướt cả gấu váy xanh, Nhược Hi giương ô chạy hộc tốc vào tránh ở hành lang gần đấy.
Có người cũng đang trú trên hiên, vì mưa giăng mịt mùng, đến tận nơi Nhược Hi mới nhìn rõ mặt, và hối hận không sao kể xiết. Giá biết là họ, nàng thà dầm mưa còn hơn vào đây, nhưng bây giờ thì không kịp rút lui nữa rồi. Vẫn để nguyên ô xoè, Nhược Hi thả luôn xuống sàn, lo cúi mình thỉnh an trước:
Minh Ngọc không đáp, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Minh Tuệ cười phớt:
- Cho đứng!
Nhược Hi đứng dậy, cảm xúc vô cùng phức tạp, chỉ muốn khuất mắt thực mau, bèn nhún gối thưa:
- Nếu phúc tấn không có gì sai bảo, nô tỳ xin cáo từ.
Bát phúc tấn chẳng nói chẳng rằng, cứ giương mắt nhìn chằm chặp. Cô ta chưa cho phép, Nhược Hi cũng chưa dám động đậy.
Đang sởn gai ốc vì cái nhìn ấy, nàng chợt nghe tiếng chân chạy uỳnh uỵch từ mé bên hành lang, tiếp đến là giọng trẻ con lảnh lót:
- Ngạch nương!
Nhược Hi lé mắt nhìn. Một đứa bé trai chừng bốn, năm tuổi, không màng bận tâm đến tiểu thái giám đang lóc cóc đuổi theo sau, chạy ào tới lao vào lòng Bát phúc tấn. Trông mặt mũi giống Bát a ca đến bảy tám phần, chắc hẳn là Hoằng Vượng. Tim se lại, Nhược Hi không muốn nhìn nữa, bèn cúi gằm mặt xuống.
Bát phúc tấn ôm hờ đứa bé, cười mắng:
- Bận sau cấm được chạy như thế nữa, chẳng ngã thì a ma con lại xót. Bữa trước cũng vì mải chơi, nhằm lúc bọn a hoàn chểnh mảng, con đánh đổ đài nến, làm mấy giọt sáp bắn vào mu bàn tay. Nào phải bị thương nặng đâu, nhưng a ma con đã phạt roi khắp lượt bộc phụ trong nhà, đến nỗi có đứa nằm liệt ba tháng trời không dậy nổi đấy!
Nhược Hi giữ nguyên tư thế nhún gối, lặng lẽ nghe Bát phúc tấn chèo bẻo, không sao ngờ được tình cảnh này lại diễn ra sớm như vậy. Dẫu đã từng chuẩn bị tâm lý, nhưng vấp chuyện thực nàng vẫn thấy tủi phận bẽ bàng. Đang tự do yên ổn, can gì phải lao vào vòng đấu đá với mấy mụ đàn bà? Mỗi ngày gặp một vụ tương tự, thì nàng còn sống làm sao?
Hoằng Vượng hiển nhiên chả hề chú ý đến lời mẹ, nó xoay nghiêng trong lòng Bát phúc tấn, nhìn Nhược Hi chòng chọc rồi kêu lên:
- Trông cô ta giống dì Hai quá nhỉ!
Thập phúc tấn mát mẻ:
- Lại chẳng giống! Chị em mà.
Nghe vậy, Hoằng Vượng liền hẩy bật người ra khỏi tay mẹ, nhảy xổ lại đá bốp Nhược Hi, hằm hằm mắng:
- Đồ xấu xa các ngươi, toàn làm ngạch nương ta bực tức!
Thằng ranh đá trúng vào đầu gối. Nhược Hi áp tay lên vết đau, nhìn gương mặt giống Bát a ca như lột, cảm giác nhoi nhói bỗng biến thành quặn thắt.
Bát phúc tấn quát khẽ:
- Hoằng Vượng? Con làm gì thế? Mau quay lại đây!
Thập phúc tấn ngó Nhược Hi, vẻ mặt hể hả. Hoằng Vượng không để lời mẹ vào tai, tiếp tục xỉa xói:
- Các ngươi hành hạ ngạch nương, thời ta hành hạ các ngươi.
Nói đoạn nó lừ lừ nhìn Nhược Hi, tựa hồ đang tính đến chuyện đá thêm phát nữa.
Các ngươi? Chắc là gom cả Nhược Lan rồi. Mấy mụ này đã làm gì Nhược Lan? Nhược Hi vụt nổi giận. Nhẫn nhịn đã không hoá giải được can qua, hà tất cần nhẫn nhịn? Nàng đứng phắt dậy, dịch ra xa Hoằng Vượng, nói với Bát phúc tấn:
- Xem ra phúc tấn cũng chẳng có chuyện gì cần, nô tỳ xin đi.
Bát phúc tấn ngớ người. Rõ ràng bất ngờ vì chưa được phép mà Nhược Hi đã dám bỏ lễ, đứng lên nhìn thẳng vào mặt cô ta nói này nói nọ. Thập phúc tấn cười khẩy:
- Em đã từng kể với chị rồi, ả này là cái loại mọi rợ không có nề nếp chi hết. Chị ả còn phải chỉn chu giữ phận trước mặt chị, mà một cung nữ như ả lại dám ngang ngược hỗn láo đến thế đấy.
- Nước có luật nước, cung có phép cung. Nô tỳ dù thấp kém đến đâu cũng là người của Càn Thanh điện. Nếu phúc tấn muốn trách phạt, cứ đến mách thẳng với Lý an đạt chỗ thất lễ của nô tỳ. Lý an đạt tự khắc xử lý theo quy định. Hay là phúc tấn định lén lút đánh chửi nô tỳ ở đây?
Hai vị phúc tấn cùng sững sờ, nhất thời không biết ứng đối sao cho phải. Mắt Minh Tuệ loé lên căm hận. Nhược Hi hếch cằm trừng trừng nhìn lại, chẳng chịu nhún nhường chút nào.
Ba người đang sưng sỉa, chợt Bát phúc tấn và Thập phúc tấn cùng chỉnh lại tư thế, dịu nét mặt, hướng ra phía sau Nhược Hi làm lễ:
- Tứ vương gia cát tường.
Hoằng Vượng cũng líu lo thỉnh an.
Nhược Hi quay phắt lại, thấy Tứ a ca đang từ mé bên đi sang, đằng sau là hai thái giám theo hầu. Tuy khoác áo choàng, lại có thái giám che ô, nhưng áo trong của chàng vẫn lấm tấm ướt, xem ra cũng vào đây để tránh cơn mưa bất chợt. Nhược Hi vội cúi mình bái chào.
Tứ a ca quét mắt qua mặt mấy người, điềm đạm bảo:
- Đứng hết lên đi!
Nhược Hi cung kính hỏi:
- Vương gia có gì sai bảo không? Nếu không, nô tỳ xin được lui.
Tứ a ca ngoảnh nhìn làn mưa tầm tã bên ngoài, ngẫm nghĩ một chốc rồi cất giọng đều đều:
- Đi đi!
Nhược Hi nhấc chân định đi, ngó mưa ào ạt, chợt nhớ chưa lấy ô, bèn trở gót nhặt chiếc ô đang đặt dưới đất lên. Mấy người kia cùng đưa mắt nhìn nàng, Nhược Hi chỉ nhún mình với Tứ a ca:
- Nô tỳ quay lại lấy cái này.
Nói đoạn nàng giương ô, vừa nhìn lướt vẻ mặt trầm tư của Tứ a ca, vừa bước xuống bậc cấp, nghĩ sao lại dừng chân, trông ngang Bát phúc tấn, cười bảo:
- Người ta cả ngày tụng kinh, vốn không hề ganh đua với mình, thế mà lợi dụng mấy kẻ trung thành để đi ức hiếp người ta – Nàng liếc mắt ngó Thập phúc tấn đang sửng sốt, rồi lại tiếp tục nhìn Bát phúc tấn đang hậm hực – Còn bản thân thì núp sau lưng kẻ khác, giả bộ hiền lành thục đức, hay ho lắm nhỉ?
Xong, nàng quay mình nhẩn nha tiến ra trời mưa. Cảm thấy mấy luồng mắt đổ dồn vào lưng, nàng bèn thẳng người, bước đi với dáng điệu duyên dáng nhất, hệt như đi dạo trong gió xuân tháng Tư. Dẫu chịu ướt, cũng phải ướt một cách đường hoàng.
Nhược Hi thong thả bước, chân giẫm lõng bõng nước, bốn bề hơi mưa đùng đục, trời đất mênh mang chỉ còn mình nàng đi trong cô độc và gian nan. Ràn rạt, ràn rạt, mưa quất xuống mặt ô, quất xuống mặt đất, quất xuống trái tim nàng. Dòng lệ thương tâm của ông trời, một cây dù bé nhỏ làm sao ngăn nổi? Chẳng mấy chốc, nửa người Nhược Hi đã ướt sũng.
Về tới phòng, nàng ngâm mình trong nước nóng thật lâu để xua tan hơi giá, cũng may bình thường chú ý giữ gìn nên sức đề kháng tương đối tốt, ngoài việc hơi ngạt mũi ra thì không có gì đáng ngại cả.
Nhược Hi ôm chăn ngồi ườn trên sập, đờ đẫn nhìn ra cửa sổ. Mưa đã tạnh từ lâu. Mưa làm cây hoa quế ngoài sân thưa hẳn tán. Nước trên những chiếc lá còn lại vẫn tí tách rỏ giọt, hệt như lệ rơi buồn khóc bè bạn đã lìa cành.
Một cái bóng nháng lên trong sân. Nhược Hi chẳng tâm trí đâu mà để ý, vẫn lẳng lặng ngồi yên. Thấy cửa sổ mở, người kia bèn bước tới gần, thò đầu vào nhìn, nhận ra Nhược Hi đang ngồi trên sập, vội cúi đầu hành lễ:
- Nhược Hi cô nương cát tường!
Bấy giờ Nhược Hi mới lơ đãng thu ánh mắt về, ngó người mới đến. Chính là Tiểu Thuận Tử hôm mùng một Tết vừa rồi đã mang dây chuyền sang cho nàng. Nhược Hi lại nhìn đi chỗ khác, hờ hững bảo:
- Đứng lên!
Thấy nàng vẫn ngồi lì trên sập, Tiểu Thuận Tử đành cúi đầu tự giải thích:
- Tôi mang thứ này đến cho cô nương.
Nhược Hi đăm đăm ngó cây hoa quế, nhẹ nhàng bảo:
- Mang về đi, tôi không thiếu thứ gì cả.
Tiểu Thuận Tử tỏ vẻ khó xử, lúng túng nhìn nàng. Thấy nàng vẫn không để ý đến mình, hắn thò tay vào ngực áo móc ra một ống thuốc hít, đặt luôn lên cái bàn trong cửa sổ, cúi đầu thưa:
- Giọng cô nương nghèn nghẹt đấy! Hít ít bột này rồi hắt xì hơi, sẽ dễ chịu hơn.
Không đợi Nhược Hi trả lời, hắn sải chân chạy tuốt ra khỏi sân.
Trời nhá nhem. Cảm thấy lành lạnh, Nhược Hi bèn rúc sâu hơn vào chăn, chẳng muốn nhúc nhích gì nữa. Ngọc Đàn về đến cổng, ngó cửa sổ mở toang thì hấp tấp chạy vào, thở dài thườn thượt:
- Chị lúc sớm dầm mưa, sao giờ còn mở cửa sổ?
Vừa nói vừa đóng cửa lại. Nhược Hi đáp:
- Ngại chẳng muốn đứng dậy.
Ngọc Đàn thắp đèn trên bàn, tiện tay nhấc lọ thuốc hít lên ngắm nghía rồi cười khúc khích:
- Tinh xảo làm sao! Mấy con cún vẽ trên này thật là sống động, đáng yêu quá chừng! – Cô bước đến bên sập – Nghe giọng thì bị tắc mũi đấy, có thuốc hít đây, sao chị không dùng?
Nhược Hi lắc lắc đầu. Ngọc Đàn mở nắp, rút cây trâm trên đầu xuống, khêu ít bột san ra ngón tay Nhược Hi. Nàng ghé đến cạnh mũi, cảm thấy vị hắc xộc lên tận óc, không kìm được gập người hắt hơi liền ba bốn bận, chẳng mấy chốc đã thoải mái hơn, liền cười bảo:
- Công hiệu thật!
Nàng cầm lọ thuốc lên xem xét. Vỏ là hai lớp lưu ly, ở giữa vẽ ba con chó lông xoăn đang cắn nhau, điệu bộ hung hăng y như thật, quả là thú vị!
Đang chăm chú ngắm nghía, Nhược Hi sực nhớ lại chuyện giữa mình và hai phúc tấn ban sáng, bèn quan sát kỹ càng, thấy hình ảnh này vô cùng ý nghĩa. Hai con chó lông vàng đang hợp sức bắt nạt con chó lông trắng, con trắng tuy thân cô thế cô, nhưng dáng điệu vẫn ung dung nhàn tản, khiến hai con vàng càng thêm tức tối.
Nhược Hi không nhịn được bật cười. Cái ông này, lại dám ví bọn họ như súc sinh, phải chăng muốn ám chỉ "Cắn nhau với chó ích chi, việc mình không được mồm thì đầy lông"? Chẳng hiểu Tứ a ca lấy đâu ra một món đồ hợp ngữ cảnh như vậy! Bình thường chàng toàn giữ vẻ lãnh đạm, kiệm nói ít cười, không ngờ cũng biết đùa bỡn và hài hước ngầm. Càng ngẫm càng thích thú, bao ủ ê tích kết trong hồn suốt một buổi chiều đã bay biến tự lúc nào.
oOo
Khi thị hầu trước điện, một tiếng ho bất cẩn cũng có thể gây ra tai vạ, bởi vậy tuy bệnh tình không lấy gì làm trầm trọng, nhưng để đề phòng bất trắc, Nhược Hi vẫn xin phép Lý Đức Toàn cho nghỉ, bảo Ngọc Đàn đi trực thay.
Nàng cân nhắc chán chê, cuối cùng đi tìm Phương Hợp nhờ nhắn:
- Mấy ngày này tôi ở nhà, có việc muốn trực tiếp hỏi Bát gia.
Kẹt một tiếng, Bát a ca đẩy cửa đi vào, tiện tay khép hờ cổng lại như cũ. Liếc qua lò hương và bộ đồ trà cạnh Nhược Hi, chàng cười bảo:
- Biết hưởng thụ quá nhỉ!
Nhược Hi đứng dậy:
- Miễn là Bát gia muốn, cách hưởng thụ thiếu gì.
Bát a ca nhìn làn khói mỏng lượn lờ trên lò hương, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Trong người vẫn ổn chứ? Sao lại không biết thương thân, nhằm ngay lúc trời mưa mà đi vơ vẩn?
Nhược Hi lắc đầu:
- Hôm nay mời Bát gia đến đây là vì việc khác. Theo lời Hoằng Vượng a ca, hình như cậu bé hay đến quấy phá chị em lắm, có chuyện ấy không?
Bát a ca đưa mắt nhìn Nhược Hi, chân mày nhíu lại. Tư lự đôi hồi, chàng hỏi:
- Hoằng Vượng nói thế bao giờ?
Nhược Hi nhếch mép:
- Nói bao giờ thì quan trọng gì, quan trọng là nội dung kìa.
Bát a ca tỏ vẻ cam chịu, lắc lắc đầu:
- Chẳng qua chỉ là lời trẻ con, em lại đi tin lấy tin để.
Nhược Hi chằm chằm nhìn chàng, cười nhạt:
- Lời trẻ con mới trung thực chứ!
Bát a ca cau mày:
- Thi thoảng Hoằng Vượng có đến quấy rầy Nhược Lan. Nhưng chính Nhược Lan cũng bảo, trẻ con thường nghịch ngợm. Nàng đã chẳng để tâm, em lại phải vẽ ra cái việc kéo quân vấn tội này làm gì?
Nhược Hi điềm tĩnh nói:
- Bát gia mới chỉ có mình Hoằng Vượng. Cưng chiều cậu bé là việc của Bát gia. Nhưng nếu có kẻ muốn lợi dụng trẻ con để đi chèn ép người khác, Bát gia nhìn thấy mà vẫn thờ ơ, thì kể cũng quá đáng.
Bát a ca căn vặn:
- Em tưởng ta chưa từng trách mắng Hoằng Vượng à? Việc trong nhà ta em biết được bao nhiêu mà đi kết tội ta như vậy?
Nhược Hi đã hơi giận, lạnh lùng bảo:
- Việc nhà của Bát gia, em căn bản không quan tâm. Chỉ hi vọng Bát gia thương tình Nhược Lan nhỡ nhàng cả một đời vì ai đó mà bảo vệ chị ấy cho chu đáo. Còn Hoằng Vượng, liệu có phải những việc cậu bé làm chỉ là trò nghịch ngợm con trẻ hay không, Bát gia nên tự mình tra xét cho kỹ.
Bát a ca phẩy tay áo quay phắt ra, tới cổng, chàng dừng chân rồi đi trở vào, nhìn Nhược Hi, hỏi:
- Chúng ta sao thế này? Hồi ở thảo nguyên đã từng rất vui vẻ đấy thôi! Cớ sao bây giờ em lại đổi khác? Chẳng mấy khi gặp nhau mà em còn muốn cãi cọ với ta à?
Nhược Hi cúi đầu đứng lặng, lòng nhen nhúm buồn đau. Ở thảo nguyên chỉ có đôi ta, không có ngôi báu, không có vợ anh con anh, giờ ngăn cách hai bên là đủ người đủ việc thế này, lấy đâu ra mà giống thế được nữa?
Bát a ca thở dài, vươn tay ôm Nhược Hi vào lòng:
- Ta sẽ hỏi Hoằng Vượng. Em đừng vì một câu nói của con trẻ mà nổi trận tam bành.
Nhược Hi tựa vào vai chàng, không nói năng gì. Một lát sau, Bát a ca âu yếm bảo:
- Nếu em thực lòng lo lắng cho Nhược Lan, chi bằng sớm về với ta, chẳng phải sẽ tốt hơn ư? Như thế ngày nào em cũng được gặp nàng. Có mặt em, còn ai dám lấn lướt chị gái của Nàng Liều nữa? Lại không sợ ăn tát hay sao?
Nhược Hi thấy lòng lặng ngắt. Đối với bọn họ, việc chị em hầu chồng chung là một thứ tình sử hay ho, nhưng với nàng, đấy lại là một điều nhức nhối.
Bát a ca lặng thinh nhìn Nhược Hi, thấy nàng không hưởng ứng, lại nhẹ nhàng hỏi:
- Em vẫn chưa nghĩ xong à? Ta thật bồn chồn vì em đấy! Không hiểu rốt cục em tính toán thế nào nữa. Ta không tin em là kẻ nhát gan sợ chết, vậy em đang do dự điều gì? – Chàng nâng mặt nàng lên, nhìn vào mắt nàng – Em thiếu lòng tin ở ta thế ư?
Ngừng một lát, chàng chậm rãi hỏi:
- Hay, có nguyên nhân nào khác?
Nhược Hi gượng cười:
- Bát gia đến cũng lâu rồi, nên về đi thôi. Cho em thêm chút thời gian được không? Em còn muốn suy nghĩ.
Bát a ca nín thinh, nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài, giọng kiên định:
- Nhược Hi! Ta không phải Hạng Vũ, cũng quyết không để em phải làm Ngu Cơ.
Nói đoạn, chàng quay mình đi ra khỏi sân.
oOo
Mấy hôm nay Khang Hy rất hào hứng. Được ngày nắng ấm gió lộng, ông sai bày trái cây trà bánh ở Ngự Hoa viên để cùng các a ca chuyện phiếm tản bộ. Các a ca đều tỏ vẻ vui vầy hồ hởi, anh lớn thân mật em nhỏ nhún nhường, người không rõ nội tình trông vào cũng thấy tưng bừng phấn khởi.
Có một lúc Khang Hy đứng dậy đi rửa tay, Lý Đức Toàn theo hầu, không khí chợt tẻ ngắt hẳn đi, nhưng liền sau đó, ai nấy lại vội vã cười cười nói nói, cố lấp liếm khoảnh khắc gượng gạo vừa qua.
Nhược Hi đứng bên, cúi đầu nhìn lá vàng dưới đất, nghĩ cách nói chuyện riêng với Thập Tam a ca. Trước khi đi, Mẫn Mẫn đã một hai nhờ nàng dò xét ý tình gã. Nhưng từ ngày về, một là chưa gặp dịp thích hợp để trao đổi với Thập Tam, hai là vì còn tâm sự trùng trùng, nên nàng cũng trễ tràng việc người ta nhờ cậy.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe mấy a ca cười rộ, Nhược Hi bèn ngẩng đầu nhìn. Một con chó lông xoăn trắng muốt đang vừa cắn gấu áo Tứ a ca vừa ngoáy tít đuôi nô giỡn. Tứ a ca cúi đầu nhìn nó, nhưng không tỏ ra bực mình. Dáng vẻ của con chó khiến các a ca đều thấy ngộ nghĩnh.
Nhược Hi ngắm con chó, cũng mím môi mà buồn cười. Đương khi ấy, một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi hớt hải chạy tới. Bất thần gặp một loạt các a ca lớn nhỏ, lại thấy con chó đang giằng cắn vạt áo Tứ vương gia, cô ta tái mét mặt, quỳ thụp xuống lạy như tế sao.
Đây chắc là thị nữ chuyên lo việc chăm sóc vật cưng cho chủ tử, nhất thời sơ ý để chó tuột mất, khiến nó chạy đến làm phiền a ca. Nhược Hi tiến lên mắng khẽ:
- Sao lại khinh suất thế?
A hoàn rơm rớm lệ, vẫn dập đầu bai bải.
Vì có mặt các a ca, Nhược Hi vốn còn muốn khiển trách nữa, nhưng nghĩ trẻ con mới bằng tí tuổi đầu đã phải một thân một mình vào nơi tù túng, nàng mủi lòng bỏ qua, quay lại cúi mình làm lễ với Tứ a ca:
- Để nô tỳ mang nó đi!
Nàng tiến lại định bồng con chó, thì Tứ a ca, vốn vẫn cúi đầu xem xét kẻ quấy rối bé nhỏ, vụt ngẩng lên nhìn nàng. Nét mặt dửng dưng, nhưng đáy mắt lại thoáng cười cợt. Nhược Hi hiểu nguyên uỷ, bất giác cũng thấy tức cười. Biết chàng đang ví mình với con vật này, nàng liếc nó, rồi lườm chàng. Mắt Tứ a ca càng thêm hài hước, chàng nhìn con chó nhỏ đang ngoắc đầu vẫy đuôi, rồi cúi xuống ẵm nó lên đưa cho Nhược Hi.
Nhược Hi đón lấy, cả hai cùng ngắm con vật, lại cùng toét miệng cười. Nhược Hi tủm tỉm đưa trả con chó cho cô bé vẫn gằm đầu quỳ dưới đất, cô ta cảm kích nhận lại. Nhược Hi không nỡ la rầy, nhưng nghĩ trong cung không phải lần nào cũng được may mắn thế này, Tứ a ca vốn thích chó, có thể không bực mình, nhưng nếu bữa sau chó con xô phải một vị quý nhân không thích nó, thì người gặp chuyện xúi quẩy không phải là con vật, mà chính là cô bé này. Bởi vậy nàng nghiêm mặt nhìn cô, thấp giọng dặn dò:
- Hôm nay kể như em gặp may, nếu còn đãng trí thế này, bận sau chỉ e sẽ lãnh vài mươi hèo, chắc gì em chịu nổi. Mà cho dù đủ sức chịu, đến lúc ấy lấy ai chăm sóc cho em đây?
Cô bé cắn môi, ôm con chó cúi lạy Nhược Hi, rưng rưng nói:
- Nô tỳ nhớ rồi!
Nhược Hi mỉm cười bảo:
- Nhớ tập trung vào công việc, nhất định không được để chuyện tương tự xảy ra nữa. Đi đi!
Thị nữ dập đầu lần nữa, rồi đứng lên hấp tấp chạy đi.
Nhược Hi quay lại, ánh nhìn vẫn còn tươi tắn, thì chạm ngay phải đôi mắt tĩnh lặng, rất tĩnh lặng, không rõ là vui hay giận của Bát a ca. Bốn mắt chỉ chạm nhau một thoáng mà Nhược Hi thót hết cả tim, nét vui vẻ lập tức tan biến. Thập Tứ a ca cũng nhìn như khoan vào nàng, cười mà không ra cười. Nhược Hi chẳng dám nhìn lâu, trở về vị trí cũ cúi mặt đứng im, đầu óc rối ren, không tài nào tập trung được. Vừa rồi trong lúc nàng không để ý, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ánh mắt của họ bỗng băng giá như vậy?
Khang Hy quay trở lại, các a ca cùng ông đi loanh quanh một lúc. Cuối cùng Khang Hy kêu mệt, cho phép các con tuỳ nghi. Lý Đức Toàn tháp tùng chủ nhân về Càn Thanh cung. Nhược Hi dặn dò cung nữ và thái giám thu dọn đồ đạc xong, thì cũng theo về chính điện.
Sắp rời khỏi Ngự Hoa viên, chợt nghe sau lưng có tiếng chân dồn dập, Nhược Hi dừng lại, nhưng chưa kịp ngoái đầu nhìn thì đã bị kéo tuột ra sau thân cây. Nàng giật mình, song nhận ra là Thập Tứ a ca thì nén chịu, liếc cánh tay vẫn đang bị gã nắm, bình tĩnh bảo:
- Lý an đạt đang chờ tôi về.
Thập Tứ a ca buông nàng, tay siết thành đấm, mặt rắn đanh:
- Có vấn đề gì giữa cô và Bát ca vậy?
Nhược Hi lặng thinh. Thập Tứ đợi chốc lát, thấy Nhược Hi vẫn không nói năng, lại tiếp:
- Ta hỏi vì sao còn chưa đi xin Hoàng a ma tứ hôn, Bát ca không đáp. Ta hỏi cô, cô cũng im luôn, rốt cục đã xảy ra việc gì mà ta chưa biết đây? – Gã thoáng ngập ngừng – Hôm nay cô và Tứ ca đầu mày cuối mắt với nhau, là thế nào vậy?
Nhược Hi cám cảnh:
- Thập Tứ a ca! Anh có đến mấy vợ thật, nhưng chuyện nam nữ anh hiểu được bao nhiêu? Chuyện của tôi và Bát gia, anh đừng can thiệp nữa. Còn tôi và Tứ gia, lẽ nào chúng ta cười đùa với nhau thì được, tôi và Tứ gia cùng cười vì một con chó thì không xong?
Nói đoạn, nàng đẩy Thập Tứ ra để lấy đường đi, gã đứng ì đấy. Nàng đưa mắt làm hiệu bảo tránh. Gã lặng lẽ nhìn nàng một chốc, sau đứng gọn sang bên, chậm rãi bảo:
- Đừng phụ bạc Bát ca, nếu không…
Mắt gã loé lên băng giá. Sợ ghê nhỉ! Nhược Hi trợn mắt đáp trả, rồi cất bước đi. Được một quãng, nàng dừng chân, ngoảnh lại hỏi:
- Thập a ca ốm nặng không?
Thập Tứ lạnh nhạt đáp:
- Nói thác với Hoàng a ma thế thôi. Thập ca khoẻ lắm, hôm nay không vào chỉ vì Thập phúc tấn khó ở.
Nhược Hi "Ồ" khẽ, chợt nghĩ đến một chuyện nên định hỏi thêm, nhưng thấy mặt Thập Tứ trơ trơ, bèn nén lại, bái chào gã rồi quay mình bước đi.
Mãi cho đến tối, trở về phòng nằm lên giường rồi, Nhược Hi mới sực nhớ đã quên bẵng việc đi gặp Thập Tam, đành tự an ủi cũng may vụ này không gấp.
oOo
Đông đã sang, mà Nhược Hi vẫn dềnh dàng chưa có câu trả lời cho Bát Bối lặc.
Một hôm nàng nghỉ làm, Lương phi nương nương cho người sang gọi, nhắn là hoa vẽ lần trước đẹp lắm, muốn nhờ Nhược Hi vẽ thêm mấy mẫu nữa.
Nhược Hi thầm đoán ra vài phần, sang tới cung Lương phi thì quả nhiên Nhược Lan đã ở đấy. Cảm giác không thể tự nhiên vô tư như lần trước được nữa, Nhược Hi lúng túng cúi gằm đầu, trong dạ nhột nhạt. Nhược Lan thì vẫn thư thái như thường. Nàng kéo tay em, dịu dàng bảo:
- Bối lặc gia đã kể với chị rồi.
Không phải Nhược Hi chưa từng nghĩ đến tình huống này, nhưng nghe chị gái êm ái nói ra những lời ấy, nàng vẫn thấy lòng hổ thẹn, chẳng biết trốn vào đâu, người cứng đơ, răng cắn chặt, cứ gằm đầu ngồi lặng.
Nhược Lan đưa tay định nâng mặt em lên, Nhược Hi bèn nghiêng đầu, né khỏi tay nàng. Nhược Lan bật cười:
- Em ngoan! Thế này là em giận chị hay giận bản thân em đây?
Nhược Hi chua xót, vươn tay ra ôm choàng lấy Nhược Lan, vùi đầu vào lòng nàng. Nhược Lan vỗ về:
- Đừng nên giận bản thân. Thực ra lần trước gặp em ở đây, chị đã định khuyên là theo Bối lặc gia cũng được. Anh ấy ôn hoà, đối xử với thê thiếp rất tử tế. Em về với anh ấy, chị em mình còn được gặp mặt thường xuyên, được bầu bạn với nhau nữa.
Nhược Hi u uẩn hỏi:
- Chị ơi, chị không để bụng thật à?
Nhược Lan đập nhẹ vai em, trách:
- Để bụng cái gì? A ca nào mà không năm thê bảy thiếp? Chị vốn dĩ không hề quan tâm chuyện chồng chung, mà cho dù quan tâm, em đây là em của chị, chị lại đi bì tị ư?
Nhược Hi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn không nén được, bèn hỏi nhỏ:
- Nếu… Nếu… là người đó, thì chị cũng không chạnh lòng chuyện anh ta cưới người khác ư?
Nhược Lan cứng người lại, mãi không trả lời. Nhược Hi vội ngẩng lên:
- Em nói linh tinh. Chị đừng bận tâm, chị ạ!
Khuôn mặt hằn nét đau đớn, giọng đầy suy tư, Nhược Lan chậm rãi nói:
- Chị không biết. Nhưng miễn là anh ấy thích, miễn là anh ấy vui, chị đều đồng tình. Mà chị tin rằng, dù có người khác, anh ấy vẫn sẽ bảo vệ, nâng niu, đối đãi với chị trước sau như một – Ngẩn ngơ một lúc, nàng dịu dàng kể – Em ra đời chẳng bao lâu thì ngạch nương mất, nên chắc quên hết rồi. Chị thì vẫn nhớ rõ lắm, dù dạo ấy còn nhỏ. A ma có đến ba cơ thiếp, nhưng cư xử với ngạch nương rất trọn vẹn. Đến giờ chị còn hình dung được ngạch nương nằm ốm liệt, em ngủ yên bên cạnh, chị chơi trên giường, a ma ngồi bên giường tỉ mỉ vẽ chân mày cho ngạch nương.
Không khí chùng xuống. Mẹ Nhược Hi qua đời sớm, nhưng xem ra không phải là người bất hạnh. Còn hai con gái của bà thì sao? Nhược Lan im lặng hồi lâu, rồi cúi nhìn Nhược Hi, hỏi:
- Em đang nghĩ gì? Đàn ông nào chẳng vợ nọ con kia, chỉ cần người ta thương em là được, sao phải bận tâm nhiều chuyện khó hiểu thế? Mà đông vợ nhiều con mới là điềm lành đấy!
Nhược Hi gượng cười lắc đầu, chợt nhớ tới Bát phúc tấn, nàng nghiêm mặt lại:
- Đích phúc tấn có bắt nạt chị không?
Nhược Lan nhoẻn cười:
- Chị chỉ tụng kinh, chị ấy bắt nạt chị bằng cách nào chứ?
Nhược Hi nhìn vào mắt nàng:
- Chị đừng dối em. Em biết Hoằng Vượng đến phá phách chị mà.
Nhược Lan cười nói:
- Trẻ con thì dăm ngày ba bận, cứ mặc nó nghịch ngợm là xong, để ý làm gì?
Nhược Hi thầm nghĩ, chị không để ý vì chị hoàn toàn không quan tâm, đã không quan tâm thì đương nhiên là không để ý rồi.
Thấy Nhược Hi thẫn thờ, Nhược Lan nhẹ nhàng tiếp:
- Em cũng không còn nhỏ nữa. Việc cần bây giờ là chọn lúc thích hợp nhắn Bối lặc gia đến xin với Hoàng a ma, khẩn trương lo liệu cho xong hôn sự đi.
…
Sau đó Nhược Lan còn khuyên nhủ đủ điều, Nhược Hi đều không nghe vào tai câu nào cả. Đến lúc rời cung Lương phi, đầu nàng vẫn nặng như chì.
oOo
Tối xuống, Nhược Hi trằn trọc trở mình, quá nửa đêm cũng chưa chợp được mắt. Bát a ca đã huy động cả Nhược Lan đến thuyết phục, xem ra nàng phải sớm xác định một đáp án cho hai người thôi.
Cảnh tượng dưới cơn mưa lớn vẫn ùn ùn tua lại trong trí. Chẳng lẽ mai sau nàng phải chung sống với Bát phúc tấn bằng những màn ghen tuông giành giật như thế ư?
Nàng không làm nổi. Nàng không thể thẳng thắn tự nhiên đối mặt với Nhược Lan, cũng không thể vứt bỏ tự trọng bản thân, mắt trước vật lộn với mấy mụ đàn bà, mắt sau quay ra lả lơi tình ý với chàng ngay được.
Bát a ca đầy tham vọng, không thể từ bỏ ngôi báu. Bát a ca là một người cha cưng chiều con. Bát a ca đã có bốn người đàn bà, một trong bốn người còn là chị của nàng. Đó là những thực tế mà Nhược Hi vô phương thay đổi, lấy chàng coi như chắc chắn một điều là nàng sẽ không vui vẻ. Nếu nàng không vui vẻ, chàng và nàng làm gì còn hạnh phúc?
Nàng không thể cười cho qua chuyện như Nhược Lan. Bát a ca rất ít khi lại chỗ Nhược Lan, mai sau mâu thuẫn giữa hai chị em là khó tránh. Chưa hết, chẳng nghĩ cũng biết còn sự xung đột giữa vợ lớn vợ nhỏ. Nếu lại xảy ra việc tương tự hôm trước, Nhược Hi khó lòng nhún nhường tiếp được, chỉ khác bây giờ nàng còn chiêu bài là người của Càn Thanh cung, chứ một mai vào phủ Bát Bối lặc, nàng là lẽ, mụ kia là cả, vừa qua cửa là phải cúi lạy dâng trà, kế đến phân chia rõ ràng ngôi thứ, mụ ta cứ việc ngồi nói, nàng bắt buộc đứng mà nghe.
Chành choẹ đôi ba lần, Bát a ca còn có thể bênh vực nàng, nhưng khi mâu thuẫn như cơm bữa, chắc gì chàng không khó chịu? Chắc gì không thắc mắc vì sao người khác biết sống vui vẻ, còn nàng thì luôn dằn dỗi hậm hực? Ở triều đình chàng đã đủ bươu đầu mẻ trán, đâu muốn về đến nhà lại phải đối mặt với trận chiến tranh thứ hai. Huống hồ, chỗ dựa của nàng chẳng qua chỉ là một chút lòng yêu của chàng, còn Minh Tuệ có cả một gia tộc chống lưng, chàng cần cô ta trên con đường đi đến ngai vàng. Làm sao Bát a ca thực sự đứng hẳn về phía nàng được?
Nàng uất ức, chàng không xoa dịu nổi, tháng rộng ngày dài còn gì vui? Chút tình cảm ít ỏi giữa hai người rồi sẽ hao mòn đi trong những sự việc tầm thường vụn vặt. Nếu nàng bất chấp sống chết gá nghĩa với chàng, thì cũng chỉ cầu mong chút hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng nàng không trông thấy niềm hạnh phúc ấy, chỉ thấy tình cảm bợt bạt phôi phai trong hiện thực cuộc đời.
Giả sử ngày mai chàng rơi đầu, chắc nàng sẽ không do dự mà lao ngay tới, để sự bùng cháy trong khoảnh khắc trở thành vĩnh hằng. Nhưng trước mắt còn mấy ngàn ngày, e rằng ngọn lửa trong tim hai người sẽ cùng lụi tàn, rồi cùng tắt ngóm cả thôi.
Giữa Anna Karenina và Vronsky đâu phải không có lửa tình hừng hực, nhưng khi va chạm với thực tế, khi tình yêu của người đàn ông bị mài cho mòn xơ ra, khi Vronsky quay lại là có thể trở về với xã hội thượng lưu, thì Anna chỉ còn nước lựa chọn là nằm vắt mình trên đường ray chờ chết.
Trời ạ! Sao lý trí thế! Sao tỉnh táo thế! Sao đủ sức phân tích rạch ròi tình cảm của mình thế này! Nàng những tưởng mình đã thành Nhược Hi, hoá ra vẫn là Tiểu Văn ngày nào. Bất giác, nàng cười rú lên, tiếng cười chưa dứt, đã dần biến ra tiếng nấc nghẹn ngào.
oOo
Trận tuyết đầu mùa rơi ròng rã mấy ngày liền, sáng sớm nay trời mới quang đãng lại. Không hiểu vì sao, Nhược Hi cảm thấy năm nay rét hơn hẳn mọi năm, mặc đủ áo đơn áo kép vẫn không ấm lên được. Đứng trước mặt Bát a ca, duyệt qua những lời sắp nói, nàng cảm thấy hơi lạnh từ tim lan cả xuống đầu ngón tay.
Nhược Hi quấn chặt áo khoác, người run lẩy bẩy, năm lần bảy lượt muốn lên tiếng, song lại im lặng. Bát a ca chăm chú ngắm cành tùng trĩu nặng vì chất đầy những tuyết, vẻ mặt bình thản. Nhược Hi cắn cắn môi, tự nhủ không trùng trình được nữa, đã quyết định rồi thì đừng để dở dang người ta ra.
Nhìn nét mặt trông nghiêng của chàng, nàng da diết hỏi:
- Lần cuối cùng, anh có chấp nhận yêu cầu của em không?
Bát a ca lặng lẽ nhìn nàng, mắt gờn gợn đau đớn, lại như pha lẫn oán hờn. Nhược Hi không dám nhìn chàng nữa, cúi đầu nhắm mắt:
- Cho em biết câu trả lời, em muốn anh thẳng thắn cho em biết: "bằng lòng" hay "không bằng lòng".
- Nhược Hi! Tại sao cứ dồn ép ta? Cả hai việc có thể cùng thực hiện mà, tại sao cứ bắt ta phải lựa chọn?
- Em chỉ hỏi anh, bằng lòng hay không bằng lòng?
…
- Không bằng lòng chứ gì?
…
Nhược Hi cười buồn, tôi đã tận lực cứu vãn, nhưng anh lại cứ khăng khăng với quyết định của mình. Trù trừ chốc lát, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt lẫn lộn cả căm giận và đau thương kia:
- Phải cẩn thận đề phòng Tứ a ca!
Nét căm giận trong mắt chàng tan biến, thay vào đó là sự thắc mắc. Nhược Hi ngẫm nghĩ, lại tiếp:
- Ô Tư Đạo, Long Khoa Đa, Niên Canh Nghiêu, Điền Kính Văn và Lý Vệ cũng vậy, anh đều phải cảnh giác.
Thân tín của Ung Chính, Nhược Hi chỉ biết có bấy nhiêu, chẳng rõ đúng hay sai, hi vọng mấy bộ phim truyền hình nàng từng xem không bơm thổi bịa đặt. Nàng cúi mặt hít một hơi sâu, dằn từng chữ:
- Từ nay trở đi, chúng ta không còn dây dướng gì nữa!
Nói đoạn nàng quay mình bỏ chạy. Bát a ca não nùng gọi với theo:
- Nhược Hi!
Nhược Hi dừng lại, nhìn thẳng ra phía trước:
- Nô tỳ là kẻ tham sống sợ chết, không đáng níu kéo đâu!
Nói xong, nàng chạy thục mạng.
Từ nay về sau, chúng ta là hai người xa lạ. Vì sao anh không thể hứa với em? Vì sao phải tranh quyền đoạt vị? Nếu em không giữ được tính mạng cho anh, thì lấy anh còn có nghĩa gì? Con đường trước mặt âm u tăm tối, em chịu tủi phận cũng để làm chi? Em biết anh sẽ không bằng lòng, nhưng vẫn lừa mị bản thân đến hỏi thêm lần nữa. Tại sao, tại sao anh lại không bằng lòng chứ?
Nàng lảo đảo chạy, bỗng rủn chân ngã quay ra đất. Lần này bên cạnh chẳng còn ai chìa tay dìu đỡ. Nàng vùi mặt vào tuyết, người lạnh buốt, trái tim càng lạnh hơn. Muốn bò dậy mà chân đau nhói, nàng cứ nằm sấp đấy, chẳng buồn dậy xem bị thương chỗ nào. Trái tim tràn đắng cay, người dán vào băng giá, mặt úp trên tuyết lạnh, thân thể bất động, còn tâm trí lại miên man hình ảnh chàng với áo khoác lông chồn đen và chiếc nón trúc vành rộng. Giữa màn tuyết mênh mang, chàng dạo bước thong thả bên nàng… Cảnh tượng rõ ràng như mới hôm qua, mà nay hai người đã nghìn trùng xa cách.
- Ai đây? Sao lại nằm im trong tuyết thế này?
Giọng Thập Tam a ca.
Nhược Hi đắng lòng, không buồn cục cựa.
Thập Tam a ca đưa tay vực nàng dậy, lộ vẻ kinh hãi, vội vàng phủi tuyết trên mặt trên đầu nàng:
- Nhược Hi, sao thế? Ngã đau à?
Gã đỡ nàng đứng lên, rồi cúi đầu tỉ mỉ xem xét khắp trên dưới.
Tứ a ca đứng cạnh đấy, cũng ra chiều kinh ngạc. Nhược Hi không buồn để tâm đến thái độ của họ, chỉ bảo nhỏ Thập Tam:
- Đưa tôi về đi.
- Cô bước nổi không? – Thập Tam hỏi.
Nhược Hi lắc lắc đầu, bây giờ chân đứng còn đau, chắc chắn không đi được nữa. Thập Tam a ca ngẫm nghĩ, liếc nhanh Tứ a ca, đoạn hạ thấp mình xuống:
- Để ta cõng vậy.
Nhược Hi không lưỡng lự, gật đầu bám lấy lưng gã, định trèo lên. Tứ a ca liền sải bước tới, đưa tay giữ nàng rồi bảo Thập Tam:
- Em về gọi người lấy cáng xếp ra đây khiêng cô ấy. Ai đời hoàng tử đi cõng cung nữ! Để người ta trông thấy lại chuốc thêm phiền nhiễu không cần thiết. Dẫu bị thương, thì cũng chẳng gấp rút gì nửa khắc một giờ.
Thập Tam a ca nghe vậy, vội đứng thẳng lên:
- Cuống quá hoá quẩn, không suy nghĩ thấu đáo.
Gã vừa nói vừa hấp tấp chạy đi.
Nhược Hi phải ghì vào tay Tứ a ca mới đứng vững được bằng một chân, đầu óc tê liệt, tựa hồ nghĩ quá nhiều, mà lại như chưa hề nghĩ ngợi gì cả. Thì ra vẫn bấn loạn khổ sở, có tỉnh táo phân tích cũng không thể xoa dịu được nỗi đau. Tứ a ca đứng bên nàng, hoàn toàn im lặng.
Nhược Hi đương xót xa sầu thảm, chợt nghe chàng nói:
- Nếu cô thật sự muốn giày vò bản thân, thì tốt nhất đóng cửa lại mà thực hiện. Đừng phô diễn trước mặt thiên hạ thế này, vừa mất tự nhiên, vừa có thể bị người ta ngăn cản, phải giải thích lằng nhằng.
Đầu óc Nhược Hi như đông cứng cả, mất một lúc mới từ từ hiểu ra ngụ ý của Tứ a ca. Vừa rồi lòng dạ tái tê, bây giờ thì đùng đùng nổi giận, nàng bèn rẩy mạnh chàng ra. Tứ a ca không buông, tay vẫn đỡ dưới cánh tay nàng. Nàng trừng mắt nhìn chàng, chàng nhìn trả, không hề dao động, lại thản nhiên hỏi:
- Cô muốn ngồi xuống tuyết hả? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nói rồi lỏng tay. Một chân Nhược Hi đã yếu, một chân lại hơi tê, không có chỗ vịn, nên chao người ngã phệt ra tuyết.
Nàng trừng trừng nhìn Tứ a ca. Thật không thể tin được, xưa nay chưa một ai đối xử thế này với nàng. Chàng nhìn xuống hờ hững. Nhược Hi phát cáu, vơ bừa một nắm tuyết vung tay ném. Tứ a ca né đầu tránh. Nhược Hi bèn vê hẳn một quả cầu quăng ra. Tứ a ca lạng mình sang chỗ khác, cũng tránh được luôn.
Nàng hầm hầm ngồi dưới đất, chàng ngắm nghía với vẻ chế giễu, giọng tưng tửng:
- Tự mình thì đi nằm lì trong tuyết, bây giờ chẳng qua người ta cho ngồi thôi, sao lại không chịu được?
Nhược Hi tức lộn ruột, hằm hằm nhìn chàng. Tứ a ca nhếch mép bảo:
- Trông cái bộ dạng này, còn mong ai tiếc ngọc thương hương kia chứ?
Nhược Hi vẫn cầm nắm tuyết trong tay, hiểu rằng ném nữa cũng vô ích, lòng ấm ức vô cùng, chưa biết xử chàng thế nào được.
- Sao ngồi bệt ra thế này? – Thập Tam a ca rảo chân chạy về, vừa xốc Nhược Hi dậy vừa thắc mắc nhìn anh trai gã, nhưng chàng còn bận cho hai thái giám khiêng cáng bình thân.
Thái giám đỡ Nhược Hi lên ngồi thật chắc chắn. Thập Tam bảo họ đưa nàng về xong thì mau đi mời thái y, lại dặn nàng phải chịu khó tĩnh dưỡng.
Nhược Hi lén liếc Tứ a ca. Chàng đang thờ ơ nhìn Thập Tam và bọn thái giám cuống quýt, không hề lưu ý đến nàng. Lúc các thái giám nhấc cáng xếp lên, đi qua hai a ca, Nhược Hi nhằm lúc Tứ a ca không phòng bị, liền ném bộp cục tuyết đã vê vào vạt áo chàng. Thực ra nàng muốn ném vào mặt chàng cơ, nhưng chưa gan hùm mật gấu tới mức đó. Dẫu sao ném trúng chàng, lòng nàng cũng nguôi tức hẳn.
Thập Tam a ca "Ớ" một tiếng, rồi phá lên cười. Nhược Hi không nén được ngoái đầu lé mắt nhìn. Thập Tam đang ngó tuyết trên áo anh gã mà cười sằng sặc. Tứ a ca cũng thoáng cười, nhìn thẳng vào ánh mắt dáo dác của Nhược Hi. Nàng chột dạ, vội quay mặt đi.
Cơn tức đã tiêu tan, bấy giờ mới cảm thấy chỗ đau ở chân, trái tim lại càng đau hơn. Từ nay về sau không còn dây dướng gì nữa… Hồi ở thảo nguyên, nàng đã từng soạn sẵn câu nói này, nhưng vì chút hi vọng vớt vát, nàng chẳng bao giờ tưởng đến cớ sự thành hiện thực. Nàng cho rằng mình không cố chấp nữa, mình chịu đựng được cái gượng gạo trong cảnh chồng chung với chị, bèn diêm dúa để quyến rũ Bát a ca, mong ràng buộc được trái tim chàng. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ thế thôi, chàng không hề vì nàng mà dừng bước.