Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 57



Buổi tối xua đẩy Ngọc Đàn trở về phòng nghỉ ngơi, ước chừng nàng đã say giấc nồng. Tiện tay khoác tạm bộ y phục, rời khỏi giường mở rộng cửa, đứng trong sân viện, Bắc Kinh tháng chín, đêm khuya có phần trong trẻo nhưng lạnh giá.

Tự đứng một mình trong gió bấc se sắt lạnh run rẩy một hồi lâu, thầm nghĩ đến lần trước khi đột ngột nghe tin dữ ,bên cạnh đau lòng chính là vì trúng gió mà nhiễm lạnh, cuối cùng lại lên cơn sốt, nhưng chỉ sợ lúc ấy do bị sốc là nhân tố chiếm phần lớn. Lần này đã chuẩn bị tâm lý hứng gió, nhưng e sẽ không thành công. Nên tiến vào phòng bên, đổ đầy nước lạnh vào chậu, châu đầu vào dội nước lên , toàn thân từ đầu đến chân đều sũng nhẹp nước. Rồi cứ thế đón gió mà đứng, buộc hai tay để cao trên đầu, nhắm mắt lại, cắn chặt khớp hàm, cả cơ thể vươn thẳng rùng mình đấu tranh với cái buốt lạnh.

"Hảo tỷ tỷ! Tỷ sao lại tự đày đọa bản thân như vậy chứ?". Ngọc Đàn một mặt hét to, một mặt xông lên lôi kéo ta vào nhà. Ta đẩy nàng ra, nói: "Không cần xen vào chuyện của ta, tự mình quay về nghỉ đi!". Nàng lại càng kéo ta mạnh hơn, ta nói: "Muội nghĩ là ta vui sướng khi hành hạ bản thân mình lắm sao? Đây là biện pháp duy nhất trong lúc này ta còn có thể nghĩ ra để tự cứu lấy mình! Muội nếu cứ như vậy chính là đang hại ta, uổng cho ta ngày thường vẫn luôn xem muội là người tri tâm!" nguồn TruyenFull.vn

Ngọc Đàn thả tay, chỉ yên lặng nhìn ta rơi lệ, ta không để ý đến nàng, quay người lại múc cho mình thêm một chậu nước, đứng tại nơi gió lùa trong đêm khuya giá lạnh cho đến khi trời hừng đông, người như bị thiêu cháy, đầu cũng trở nên váng vất.

Ngọc Đàn đỡ ta vào nhà, lau khô tóc cho ta, rồi thay đổi y phục,cẩn thận đắp kín chăn mền , ta không ngừng dặn đi dặn lại nàng: "Trước hết đừng vội mời Thái y, đợi khi tóc ta khô, muội sờ vào đầu ta thấy nóng, khi ấy mới đã đi gọi nhé!". Bởi vì phải gánh vác quá nhiều những tâm tư buồn phiền, bao nhiêu ngày rồi chưa có lúc nào là nghỉ ngơi thoải mái, định gồng người chống lại mệt mỏi để thanh tỉnh một lúc, rốt cuộc trong mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lần này đã bệnh, đúng là bệnh lại càng thêm bệnh, cổ đại lại không có phương thuốc hạ sốt tốt, hôn mê ba đến bốn ngày sau, người mới tỉnh lại, an dưỡng bốn đến năm ngày mới bắt đầu từ từ bình phục, mặc dù vẫn chưa khỏe lắm nhưng cũng đã không cần có Ngọc Đàn suốt ngày bên cạnh chăm sóc, lại nghĩ đến thái độ của Khang Hy không biết đã xoay chuyển được chút nào chưa, liền căn dặn Ngọc Đàn quay trở lại làm việc như bình thường và nhớ lưu tâm hết thảy mọi việc xảy ra, nàng nhu thuận gật gật đầu, tỏ ra mọi thứ đều đã nắm rõ.

Nháy mắt đã đến tháng Mười, nhưng vẫn không mảy may có chút động tĩnh nào, Ngọc Đàn chỉ nói với ta, Lý Phúc Toàn có hỏi qua nàng về bệnh tình của ta, vẻ mặt không giống bình thường lắm, nhưng có dặn dò nàng đặc biệt chăm sóc ta cho tốt! Trong lòng ta lại bất an,tự dưng bệnh ở đâu lại kéo đến nhanh như vậy, thật khéo lại đúng vào thời gian này, rốt cuộc trong lòng Khang Hy sẽ nghĩ như thế nào đây?