Bồ Công Anh Bất Tử

Chương 5



Có công ty nói rất thẳng thắn.

 

"Gà và phượng hoàng đặt cạnh nhau, chúng tôi sẽ chọn phượng hoàng."

 

Ba mẹ biết chuyện, khuyên tôi: "Mọi người không phải đều như vậy sao? Từ từ thôi, có việc làm kiếm được tiền là tốt rồi."

 

Bác dâu còn chế giễu: "Đã nói rồi, giờ học trung cấp chẳng ích lợi gì, con học cũng chỉ phí công."

 

Nếu số phận của tôi là làm việc trên dây chuyền sản xuất, thì hai năm nỗ lực của tôi thật sự vô ích sao?

 

Bạn cùng phòng thấy tôi không ổn, kéo tôi đi xem phim.

 

Vé phim mua được với giá năm đồng nhờ tận dụng khuyến mãi.

 

Trước cửa rạp chiếu phim, tôi gặp lại chị đại học.

 

Cô ấy ăn mặc khác hẳn trước kia, tỏa ra vẻ chuyên nghiệp của một nữ nhân viên văn phòng.

 

Cô ấy cười với tôi: "Tôi đã chia tay Triệu Lượng, tôi và anh ấy rốt cuộc không cùng thế giới."

 

"Nếu bạn muốn đuổi kịp tôi," cô ấy lắc lắc cốc cà phê trong tay, "thì hãy thi đại học trước đi, học sinh trung cấp!"

 

Thi đại học.

 

Tôi vẫn có thể thi đại học sao?

 

Tôi rất m.ô.n.g lung, đúng lúc nhà đang thu hoạch, tôi về quê.

 

Gặp Hương Hương.

 

Cô ấy mang thai, ba ngày sau tổ chức đám cưới.

 

Rõ ràng còn hai tháng nữa cô ấy mới đủ 18 tuổi.

 

Ngày cưới tôi đã đến.

 

Cô ấy bụng bầu lớn, tóc đen rối bù búi trên đầu.

 

Váy cưới màu đỏ phồng lên cao, son môi rẻ tiền bị lem bởi nước trà, miệng loang lổ màu đỏ.

 

Tôi hỏi cô ấy: "Chồng cậu đối xử với cậu tốt không?"

 

Cô ấy đỡ bụng nặng nề, cười cười: "Anh ấy cùng làm chung nhà máy, lằng nhằng rồi ngủ với nhau, giờ có con rồi, có gì mà tốt hay không tốt."

 

"Cậu từng nói muốn nhuộm tóc mà?"

 

"Anh ấy không cho, nói tóc rối giống gái quán."

 

Ăn xong tiệc cưới, ra ngoài thì trời mưa.

 

Mưa hè dữ dội đập vào mặt tôi.

 

Tôi đi trong gió mưa, bước càng lúc càng nhanh.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Tôi sợ hãi.

 

Hiện tại của Hương Hương có phải là tương lai của tôi không?

 

Nếu tôi khuất phục trước số phận, trở thành một cái đinh ốc trên dây chuyền sản xuất, có phải không lâu sau, tôi cũng sẽ bụng bầu trở về, rồi lấy chồng.

 

Sau đó, sống mơ mơ hồ hồ suốt đời.

 

Tôi bước qua con đường lầy lội về nhà, đẩy cánh cổng "két" lên tiếng, hét lớn: "Ba, mẹ, con muốn thi đại học!"

 

Trong nhà chính có rất nhiều người ngồi.

 



Ba mẹ chắc vừa từ ruộng về, chân còn lấm bùn.

 

Ông bà nội, bác cả và bác dâu, cùng một đôi mẹ con xa lạ cũng có mặt.

 

Đôi mẹ con đó là họ hàng xa của bác dâu.

 

Con trai đã 24 tuổi, nhìn ngơ ngác.

 

Ở nông thôn, tuổi này là thanh niên lớn tuổi rồi.

 

Bác dâu muốn gán ghép chúng tôi.

 

Bà nội nghe tôi nói muốn thi đại học, liền mắng tôi một trận, nói tôi bị bệnh.

 

Bác dâu can ngăn: "Hạ Hạ, con vừa uống rượu đúng không, nói bậy bạ gì đó."

 

"Cháu trai của bác điều kiện rất tốt, vừa xây nhà lầu. Con là cháu ruột của bác, có chuyện tốt mới nghĩ đến con."

 

"Đúng đúng, tiền sính lễ chúng tôi sẽ cho ba vạn!" Bà cô mặc áo đỏ tươi cười nói, "Đồ cưới con không cần chuẩn bị."

 

Bà nội cười hớn hở: "Nhìn cô là biết người tốt, sau này chắc chắn sẽ đối xử tốt với cháu gái tôi, cháu gái tôi làm được lắm..."

 

Bà cô nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Chỉ là hơi gầy, lúc sinh con chắc sẽ khổ."

 

"Con trai tôi cũng không nhỏ, ý tôi là ngày 18 này chúng ta đính hôn trước, hai đứa cùng đi Quảng Đông làm việc, bồi dưỡng tình cảm, cuối năm sẽ kết hôn."

 

08

 

Lúc đó ở nông thôn, quy trình hẹn hò cơ bản là như vậy.

 

Đính hôn - cùng đi làm - mang thai trong thời gian làm việc - về quê cưới vào dịp Tết.

 

Mẹ rụt rè nói: "Hạ Hạ còn nhỏ."

 

Bà nội mắng: "Sắp 18 rồi, nhỏ cái gì mà nhỏ!"

 

Ba tôi hút thuốc, im lặng dưới ánh mắt sắc bén của bà nội.

 

Họ yếu đuối, luôn như vậy.

 

Những gì tôi muốn, chỉ có thể tự mình tranh đấu.

 

Tôi "xoạt" lật ngược bàn, dữ dằn nói với bác dâu: "Điều kiện nhà ông ấy tốt như vậy, bà gả đi!"

 

"Nếu bà ép tôi, tôi sẽ treo cổ trước cửa nhà bà, xem sau này ai còn dám làm con dâu bà không."

 

Cuộc hôn nhân này, chẳng đi đến đâu.

 

Bác dâu rêu rao hành động xấu xa của tôi khắp làng.

 

Các bà trong làng đều nói tôi điên: "Người ta học sinh trung học đàng hoàng, học ngày học đêm cũng không đỗ đại học, nó học trung cấp mà mơ gì!"

 

"Còn tưởng thi đại học dễ như trồng cải, gieo hạt là mọc sao?"

 

Bà nội mắng mẹ tôi thậm tệ.

 

Cuối cùng bà nội nói: "Cưới hay không không do nó quyết định, đó là ba vạn đồng đấy, lấy số tiền này về sửa sang lại nhà cho anh cả, Đại Bảo cũng hai mươi hai rồi, đã đến lúc phải bàn chuyện cưới hỏi rồi."

 

Đêm đó, mẹ hỏi tôi một học sinh trung cấp thì làm sao thi đại học.

 

Trong mắt tôi bừng lên tia hy vọng, vội vàng nói ra kế hoạch của mình.

 

Trường ôn thi có thể nhận tôi, ngay ở huyện bên có một trường khá nổi tiếng.

 

Sau một khoảng lặng dài, mẹ hỏi: "Học phí bao nhiêu?"