Bác dâu phía sau gọi: "Em dâu, em dâu, bát đĩa..."
13
Mẹ hít sâu một hơi, quay lại cười: "Tôi hơi say rồi, bát đĩa chị tự rửa nhé."
Ra khỏi sân nhà bác dâu, mẹ bước nhanh hơn, đi được vài bước, đột nhiên cười lớn.
Cười rồi lại khóc.
Mẹ quay lại ôm tôi: "Hạ Hạ, Hạ Hạ, con thực sự làm mẹ tự hào!"
"Mẹ cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu một lần rồi."
"Đợi Thu Thu đỗ đại học trọng điểm, mẹ sẽ hoàn toàn ngẩng cao đầu."
Tôi rất muốn nói với mẹ.
Mẹ, dù không có con trai, mẹ cũng có thể ngẩng cao đầu.
Cuộc sống là của mình, không cần để ý những lời nói xấu xa.
Nhưng tôi biết, mẹ không thể làm được.
Mẹ không thoát khỏi quan niệm đã khắc sâu trong xương từ nhỏ.
Chỉ có tôi và em gái tiếp tục tiến lên.
Sự xuất sắc của chúng tôi sẽ là niềm tự hào và tự tin của mẹ.
Tin tức lan truyền rất nhanh ở nông thôn.
Tối hôm đó, cả làng đều biết tôi đỗ đại học.
Mọi người đều rất ngạc nhiên.
Dù sao, tôi chưa từng thể hiện tài năng học tập nào.
Ba tôi đút tay vào túi, đi từ đầu làng đến cuối làng.
Khi về, lấy ra từ túi mười mấy điếu thuốc, đều là người khác cho.
Mẹ ra ao giặt quần áo, cũng trở thành tâm điểm của các bà trong làng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Mặt mẹ đỏ bừng suốt mấy ngày.
Khi điền nguyện vọng, cuối cùng tôi gặp được Giang Tâm.
"Cậu thi thế nào?"
"Theo tỷ lệ thì cao hơn điểm chuẩn Phúc Đán năm ngoái tám điểm, chắc là ổn rồi. Chỉ là không vào được ngành mình muốn."
"Thế cậu..."
"Dù sao cũng phải vào!" Đôi mắt cô ấy sáng rực, "Vào được rồi thì tính sau."
Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi ra riêng.
"Trịnh Hạ Hạ, nếu học thêm một năm nữa, tôi nghĩ em có thể đỗ đại học trọng điểm."
Học thêm một năm nữa, ba mẹ sẽ không đồng ý.
Tôi lắc đầu: "Thế là đủ rồi, em không học nữa."
Giang Tâm ôm vai tôi: "Đừng buồn, cậu có thể học thạc sĩ, với ý chí của cậu, vào được Phúc Đán cũng không phải không thể."
"Tớ đợi cậu ở Phúc Đán."
Tôi điền nguyện vọng vào một trường hạng hai ở tỉnh lỵ và xin vay tiền học.
Ba mẹ tự hào về tôi, tôi nghĩ cuộc đời mình đã sang trang mới.
Nhưng thực ra, nhiều thứ vẫn không thay đổi.
Kỳ nghỉ hè, tôi giúp mẹ bán phở xào, và làm đủ thứ việc làm thêm.
Có lần tôi làm người đóng vai nhân vật hoạt hình cho một cửa hàng mới khai trương.
Trời nóng 38 độ, tôi mặc bộ đồ nhân vật dày cộm, một ngày làm việc xong, cả người kiệt sức.
Về nhà, thấy trong xô nước ngâm một quả dưa hấu.
Tôi lấy dao, vội vàng muốn bổ ra ăn, mẹ về.
Mẹ vỗ tay tôi: "Đợi em con tan học về cùng ăn, đi bộ từ trường về chắc nó sẽ rất nóng."
"Con muốn ăn ngay bây giờ."
"Không đợi được một tiếng sao?" Mẹ nhăn mặt, "Sao con nóng tính thế."
Mẹ cứ cằn nhằn mãi.
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của tôi, mẹ vẫn bổ quả dưa hấu.
Khi ba về, mẹ lại trách tôi thêm một lần nữa trong bữa cơm.
Nhưng mẹ ơi, nếu là em muốn ăn, mẹ có bắt nó đợi con chưa về không?
Sắp khai giảng rồi.
Mẹ đếm cho tôi năm trăm đồng.
Hai tờ một trăm, ba tờ năm mươi, còn lại là một đống tiền hai mươi đồng.
Mẹ đếm ba lần: "Giờ quản lý đô thị kiểm tra gắt gao hơn, buôn bán khó khăn, ông chủ của ba con cứ nợ lương mãi, con phải tiêu tiền tiết kiệm."
"Ra ngoài ngoan ngoãn, đừng gây chuyện."
Khi đưa tiền cho tôi, mẹ lại rút lại một trăm: "Con hè cũng làm thêm nhiều, chắc còn tiền chứ."