Nghe lãng mạn ra phết đấy, nhưng sao tớ bị dị ứng với cái cụm từ "đóng thế" vậy nhỉ? Vì đâu "vai diễn" quan trọng nhất trong cuộc đời tớ, vai làm vợ, tớ lại phải đóng thế? Chi bằng tôi cứ đóng chính cái vai bạn thân của người nổi tiếng còn hơn. Dù sao trong lúc tôi đau khổ vì trượt khỏi top 10 cuộc thi thiết kế thời trang cậu ấy vẫn có mặt, vẫn quanh quẩn bên tôi, hết cắt cỏ đến tưới cây, tưới cây xong lại thay nước trong lọ để cắm hoa cúc. Xong xuôi đâu đấy, Nguyên đi tới, khẽ cúi người hỏi tôi.
-"Cậu khóc xong chưa?"
-"Tớ...tớ...chưa."
Tôi mếu máo lắc đầu, thực ra ban nãy đỡ đỡ rồi, nhưng tại Nguyên hỏi lại khiến tôi tủi thân. Nghĩ mà tức, người ăn cắp mẫu váy của mình thì chễm trệ vào đêm chung kết, còn bản thân mình nỗ lực làm cả hai bộ váy thì rớt thẳng cẳng.
-"Vậy cậu cứ khóc tiếp đi, tớ đợi!"
Cách an ủi của cậu ấy thật lạ lùng, cứ đứng cạnh tôi vậy thôi, má tôi rơi giọt nước mắt nào lại đưa tay lau đi. Cơ mà tôi cũng hâm hâm sao ấy, càng được cưng chiều thì lại càng muốn ăn vạ, nước mắt đua nhau chảy xối xả như mưa rào mùa hạ.
-"Sắp lụt hết vùng này rồi đấy!"
Nguyên trêu, tôi phụng phịu đáp.
-"Mặc kệ."
-"Ừ. Mắt đỏ, mũi đỏ, tai cũng đỏ nốt, nhưng trông vẫn xinh."
Có người thản nhiên nhận xét, có người vừa đút cho tôi cả cân đường. Cảm giác được thần tượng khen xinh là như nào vậy? Là kiểu như đang bị rơi tự do xuống địa ngục thì có ai đó lắp cho mình thêm đôi cánh, đưa mình lên thiên đường. Thực ra mắt mũi đỏ là do tôi khóc, còn tai đỏ lại do bị dị ứng với máy trợ thính. Nguyên xoa xoa vành tai cho tôi, hơi nhột, tôi đưa tay lên định gạt tay cậu ấy ra, nhưng mấy ngón tay đó lại ương bướng gãi gãi vào mu bàn tay của tôi, cái chỗ mà tôi bị nhột nhất, tự dưng tôi cười phá lên. Nguyên biết được điểm yếu, ngay lập tức cầm tay tôi cù cù một trận, hại tôi ôm bụng cười lăn cười bò.
-"Nguyên, tha cho tớ! Xin mà...xin đấy..."
Nguyên chấp thuận lời thỉnh cầu, cậu ấy kéo tôi dậy, phủi cỏ trên váy cho tôi, chúng tôi cúi đầu chào ba mẹ Nguyên và mẹ tôi rồi cùng nhau đi ăn thịt nướng. Chủ yếu là tôi ăn thôi, Nguyên hoạt động trong ngành giải trí nên chế độ ăn uống phải tuân thủ nghiêm ngặt hơn nhiều.
-"Thật là ngon ghê á."
Tôi cố xuýt xoa chọc ghẹo cậu ấy, nhưng Nguyên không tức, chỉ lặng lẽ đi cạnh tôi cười cười. Chẳng ai trong chúng tôi lên chiếc xe buýt kế tiếp cả, cứ như vậy đi với nhau về nhà thôi. Quãng đường một người đi là rất dài, nhưng hai người đi, lại chỉ ước nó cứ dài mãi. Nguyên đưa tôi tới tận cổng nhà, đúng lúc đó điện thoại của tôi rung, có tin nhắn từ ban tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang học đường, họ xin lỗi tôi vì đã đánh máy nhầm tên Huỳnh Mai Kiều Anh thành Kiều Mai Huỳnh Anh, điều đó đồng nghĩa với việc bộ váy của tôi được cao điểm nhất.
Những ngón tay tôi lại một lần nữa run lẩy bẩy, không thể tin được, hay mơ nhỉ? Tôi hoang mang đưa cho Nguyên đọc, cậu ấy không những gật đầu khẳng định mà còn nhéo má tôi một cái thật đau, để cho tôi biết mình đang tỉnh. Eo ôi sướng, sướng nghẹn ngào, sướng muốn xỉu. Tôi mất kiểm soát lao vào ôm Nguyên reo hò chia vui. Đáng nhẽ cậu ấy phải đẩy tôi ra mới đúng, đằng này cũng ôm vào xong vỗ vỗ lưng, hại tôi lúc vào nhà bị Mẫn Tiên chọc lên bờ xuống ruộng.
-"Ái chà chà, tình củm, anh chị tình củm quá, tình hình thế này không khéo đến Tết tao được bế cháu cũng nên."
-"Đồ hâm, bậy bạ. Mà cơn gió nào đã đưa chị về thế ạ?"
Tôi cố ý đánh trống lảng sang chuyện của chị, Tiên thở dài ca thán.
-"Tại có đoàn khách VIP bao trọn gói hết phòng đẹp ngoài khách sạn, mà người sang chảnh như tao thì không thể ở phòng thường được nên đành về thôi...Với Kiều Anh này, tao định hè sang Pháp gặp Alex, rồi tỏ tình luôn ý."
Hả? Mạnh bạo dữ vậy! Đúng là Mẫn Tiên, không sai đi đâu được.
-"Nhưng tao sợ bạn không nhận lời."
-"Ôi dào, có mà bạn ấy bị điên, mà người điên thì chị không nên yêu."
-"Mi mới điên á, cấm nói xấu Alex của tao."
Tiên giơ nắm đấm doạ tôi, đoạn lại chìm vào thế giới mộng mơ của riêng chị. Tôi cũng trở về phòng mình, ngoài bài vở trên lớp thì tôi phải tập luyện để tham dự cuộc thi cover vũ điệu trong MV của nhóm P547 và chuẩn bị cho đêm chung kết cuộc thi thiết kế học đường diễn ra ngay sau buổi tổng kết học kỳ hai.
Đó là khoảng thời gian rất bận rộn, nhưng bù lại cực kỳ ngọt ngào. Mỗi khi Nguyên không có lịch diễn cậu ấy thường dạy tôi nhảy, tuy nhiên thực hổ thẹn, mặc cho bạn nỗ lực hết sức, clip dự thi của tôi vẫn trượt top 20. Tôi thấy có lỗi với cậu ấy thôi chứ không buồn, căn bản tôi biết thừa năng lực của mình tới đâu, vả lại tôi còn đang dồn tâm sức may đồ.
Lần này phải may đồ thật người mặc luôn chứ không dùng mẫu thử nữa, hầu hết các bạn lọt vào chung kết đều đặt may ngoài tiệm, chỉ tôi và Mai Thương là tự may. Ở trong căn phòng chuyên để làm đồ handmade của trường tôi có hai cái máy may nhỏ, tôi với Thương hôm nào cũng hì hụi tới mười giờ đêm mới về.
Thương bảo với tôi vào đến vòng này thì bạn không quan trọng giải thưởng nữa, chỉ muốn làm món quà thật ý nghĩa tặng thần tượng, Trường P547. Bởi vậy nên ở cổ áo thêu luôn tên Trường mà. Tôi thấy ý tưởng hay hay nên bắt chước thêu chữ N vào miếng vải mỏng rồi khâu lên viền áo của nữ, tương tự chữ K đối với viền áo của nam, nhưng tôi đính vào phía trong, từ ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện ra điều gì cả.
Tận tâm tận lực suốt nhiều tháng trời, rồi cũng đến đêm chung kết. Đúng như Mẫn Tiên dự đoán, tôi và Misu lọt top 2 chung cuộc, đến vòng bỏ phiếu, Trường và Vũ chọn bộ váy của tôi, Công và Thái chọn bộ váy của Misu. Trưởng nhóm P547 là người bỏ phiếu cuối cùng, cậu ấy còn chưa đi lên sân khấu, Tiên đã ôm tôi phấn khích.
-"Thắng rồi, Kiều Anh, mi thắng rồi, tốt quá, giỏi quá! Cưng chết đi được, bé thích quà gì để hè này tao sang Pháp tao mua về cho bé?"
-"Tiên ơi nợ tớ bữa đi xem phim chung nhé!"
-"Cả tớ nữa."
Trường và Vũ nhắc nhở, tôi đến lạy chị tôi, mua chuộc ban giám khảo quá mức lộ liễu, chị kêu Misu kiểu gì cũng gạ được Công và Thái, mình không ra tay nhanh chỉ có thiệt. Phía trên Nguyên bỏ phiếu xong thì màn hình lớn liền hiển thị kết quả, anh MC rạng rỡ công bố.
-"Vâng, vậy là Võ Đình Nguyên Anh của P547 bình chọn bộ váy cánh sen, giải nhất năm nay thuộc về bạn Ánh Dương lớp 10N1, đạt giải nhì là bạn Kiều Anh lớp 10N12, mời hai bạn lên sân khấu nhận giải."
Chị gái tôi nổi khùng mắng Nguyên một trận tơi bời khói lửa. Fan của Misu thấy bất bình nhảy vào mắng chị vô lý, hội trường cãi nhau loạn xì ngậu, còn tôi, vẫn cố gượng cười lên sân khấu nhận phần thưởng cho xong chuyện.
Tôi không quan trọng thắng thua, nhưng tôi không thể nào mà vui được, bởi tôi rất để ý đến cái nhìn của cậu ấy. Kết thúc đêm thi, tôi gấp cẩn thận bộ đồng phục đôi của mình bỏ vào túi rồi lủi thủi ra về. Trong túi còn có chiếc ví nam do tôi tranh thủ may thêm để tặng Nguyên. Nhưng tâm trạng của tôi rất tệ, vì vậy tôi đã bỏ lại chiếc ví vào đống vải vụn trong phòng hậu trường.
Lúc sau hối hận, tôi ba chân bốn cẳng quay lại tìm, nhưng chiếc ví đã không cánh mà bay. Tại thời điểm đó, vì cứ tưởng mất rồi nên tôi buồn rất nhiều, còn tại thời điểm hiện tại, cầm trên tay chính chiếc ví đó, chiếc ví cũ kỹ mà chứa cả đống thẻ bạch kim, tôi tủm tỉm trả lời câu hỏi của bạn mình.
-"Vai vợ cậu ý, nếu là đóng chính thì tớ còn xem xét."
-"Được, không thành vấn đề."
Cậu ấy trả lời mà chẳng cần suy nghĩ, tôi bạo gan hỏi thêm.
-"Vậy cậu cưới tớ à?"
-"Ừ."
Ừ rõ ngọt, mấy ngón tay còn chạm qua gót chân tôi cù cù nữa chứ, nhột muốn xỉu. Tôi nhịn cười không nổi, cười xong một tràng mới ngượng ngùng trêu bạn.
Nguyên sốc, cậu ấy á khẩu nhìn tôi, mãi lâu sau mới cằn nhằn.
-"Cậu nói thì cậu phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, đừng có nói cho sướng miệng, trái tim tớ mỏng manh yếu ớt dễ bị tổn thương lắm."
-"Eo mỏng manh yếu ớt mới sợ chứ, cậu làm màu quá đấy Nguyên ạ. Nhưng tớ nói nghiêm túc mà, cậu không tin à?"
-"Giờ cậu ngồi dậy đè tớ ra rồi hôn tớ say đắm thì tớ tin."
Nguyên ra điều kiện, đáng ghét thật đấy, da mặt tôi làm sao mà dày được đến thế? Đuối lý, tôi dùng chân đạp vào bụng của cậu ấy chọc ghẹo, toàn cơ rõ chắc, người đâu mà chả có mỡ gì, chả bù cho tôi. Từ hồi phẫu thuật xong, ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ da dẻ tôi cũng mỡ màng ra phết, ấy thế mà vẫn không đủ giữ nhiệt. Nằm trong cái lều này, càng lúc tôi càng thấy lạnh, lạnh đến mức mà tay chân cứ tím tái nhợt nhạt dần, người run run như bị điện giật, mắt thì mờ mờ chả nhìn rõ khẩu hình miệng của Nguyên nữa.
Giá như tôi không phải là người khiếm khuyết, chí ít tôi sẽ nghe được những điều cậu ấy nói. Tiếc rằng, lúc này thế giới xung quanh tôi thực sự tĩnh lặng, không nghe được bằng tai, cũng chẳng thể "nghe" được bằng mắt. Những gì tôi thấy chỉ là một bóng người cao lớn đang hốt hoảng kéo tôi dậy, đi cho tôi đôi tất ấm rồi quấn thêm chiếc áo phao lớn quanh người tôi, vội vã cõng tôi ra khỏi rừng.
Ở đằng sau, tôi khẽ áp mặt lên bả vai vững chãi đó, lí nhí cảm ơn Nguyên. Nếu như cậu ấy không tới, tôi sẽ cắn răng chịu lạnh rồi cố gắng tự mình đi bộ ra khỏi rừng thôi, nhưng vì Nguyên tới rồi nên tôi có quyền yếu đuối, có quyền dựa vào cậu ấy, mặc cậu ấy đem tôi đi đâu cũng được, vì tôi biết, những gì cậu ấy làm luôn là tốt cho tôi.
Chúng tôi ra khỏi rừng lúc trời xế chiều, Nguyên đưa tôi lên khu nhà sàn mà đoàn làm phim đã thuê sẵn để phục vụ cho các cảnh quay của mấy ngày sắp tới. Chủ nhà đem cho chúng tôi mấy cái chăn dày sụ cùng hai cốc trà bốc hơi nghi ngút, nhâm nhi một hớp mà cảm giác người ấm hơn hẳn.
Nguyên áp tay vào cốc trà, mỗi lần tay ấm lên cậu ấy lại đưa qua chạm vào tôi, lúc chạm lên gò má, lúc chạm qua vành tai, có lúc lại xoa xoa sau gáy. Da dẻ tôi nóng dần, đầu óc bắt đầu tỉnh táo trở lại, nhớ tới cả quãng đường dài Nguyên cõng mình, tôi cảm động với chăn quàng qua cho cậu ấy. Chúng tôi ngồi rất sát nhau, sát đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cả hai như sắp hoà làm một. Tay cậu ấy mơn man đều đều rồi luồn qua cổ áo, miết nhẹ quanh bả vai tôi. Nhịp tim của tôi tăng nhanh một cách bất thường, nếu như mọi người trong đoàn làm phim không trở về đúng lúc, có lẽ môi của hai chúng tôi sẽ vô thức mà chạm vào nhau.
Một vài người chỉ trỏ, một vài người quay sang thì thụt dăm câu ba điều, nhưng lúc Nguyên quay ra lừ mắt thì không ai dám bàn tán thêm điều gì nữa. Tôi uống nốt cốc trà rồi lật đật xuống bên dưới phụ mấy chị trong đoàn chuẩn bị nấu cơm tối, các anh cũng xắn ống tay áo vào làm giúp mấy việc vặt. Lúc tôi đang trần rau để làm nộm thì Misu qua, bạn vỗ vai tôi rồi từ tốn hỏi.
-"Kiều Anh, cậu biết Nguyên Anh là chồng tương lai của tớ chứ?"
Tôi biết, tôi còn biết Misu muốn ám chỉ điều gì, y như tôi dự đoán, bạn tiếp tục hỏi xoáy.
-"Cậu không thấy thân thiết với người sắp có vợ như vậy là trơ trẽn à?"
-"Vậy cậu không thấy lấy một người mà trong lòng người ấy mình còn không quan trọng bằng cô bạn thân sau này sẽ rất thiệt thòi sao? Hay hôn nhân của các cậu chỉ là hợp đồng để PR cho nhau?"
Misu một mực phủ nhận những gì tôi suy đoán, bạn cầm tay tôi đặt lên tai phải của mình, buồn buồn tâm sự.
-"Hồi xưa vì cứu Nguyên Anh, một bên tai của tớ bị hỏng rồi."
Là vụ tai nạn năm đó, một năm sau khi tôi sang Pháp. Lúc ấy báo chí được một phen chấn động, tôi ở nước ngoài chỉ xem tin thôi mà sởn hết cả da gà. Cũng may Nguyên phúc lớn thoát nạn, Misu phải dừng hoạt động nghệ thuật gần ba tháng nhưng bù lại hành động xả thân cứu người không hề do dự khiến bạn ngay lập tức trở thành chủ đề hot trong các cuộc bình luận trên mạng, như bệ phóng đưa tên tuổi Misu lên một tầm cao mới. Tôi nhớ có bài phỏng vấn độc quyền tiết lộ sau vụ tai nạn khả năng nghe của Misu kém đi, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
-"Thế cho nên Kiều Anh à, dù cho cậu có giở mọi thủ đoạn đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi, Nguyên Anh vẫn sẽ lấy tớ. Bởi tớ trở nên khiếm khuyết là vì anh ấy, kiếp này, anh ấy nợ tớ."
Lòng tôi có chút gai gai khi bị Misu cho rằng mình đang giở thủ đoạn, lại có chút thương cảm với bạn. Bởi chính tôi cũng bị khiếm khuyết, chính tôi đã từng trải qua cảm giác tai đau nhức mỗi lần dùng máy trợ thính lâu lâu. Chí ít tôi đã thích nghi từ nhỏ, nhưng Misu thì khác, cảm giác đối mặt với sự thật chắc kinh khủng lắm, Nguyên đền bù cho Misu như vậy âu là điều nên làm.
Mải nghĩ nên để cả nồi rau nát bét luôn, chị chủ nhà chỉ cười xuề xoà kêu tôi ra vườn hái rổ rau khác, Nguyên đang nói chuyện với mấy em trong tổ quay phim, thấy tôi cậu ấy liền lăng xăng chạy ra hái rau cùng. Chúng tôi ngồi đối diện cách nhau một luống rau, đầu tôi rối như tơ vò, cho đến lúc bị ai đó cầm quả ớt chọc chọc vào mũi thì phát cáu.
-"Cậu...biến ra chỗ khác, từ nay trở đi đừng bao giờ đến gần tớ nữa."
Có lẽ, tôi đã hét rất to. Có lẽ, tôi không nên mất bình tĩnh như vậy. Nguyên đâu có lỗi gì đâu? Tại sao tôi lại trút giận lên đầu bạn? Nguyên giận tôi thực sự, từ lúc tôi yêu cầu cậu ấy không hề đến gần tôi nữa, thậm chí khu nhà sàn bé tẹo thi thoảng đi qua đi lại chạm mặt nhau cậu ấy cũng chả thèm nhìn tôi.