Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 35: Người làm khó dễ mọi thứ chính là anh!



"Anh?!" Tô Tử Dương nghi ngờ nhìn chằm chằm anh "Anh mà biết nấu ăn à?"

Lăng Triển Dực đã tính trước gật đầu: "Đương nhiên!"

"...... Tôi không tin. Anh cứ ở đó nổ đi!"

"Vậy em muốn ăn cái gì, anh làm cho em coi!" Lăng Triển Dực nói gió là mưa, anh lấy giấy bút từ bàn trà, thúc giục nói "Mau mau, nói tên món ăn đi, để anh ghi lại trước."

Tô Tử Dương bị anh nắm mũi dắt đi, không nghĩ tới mình bị tên này muốn nhân cơ hội ghi lại chút nào, thậm chí còn chống cằm đau khổ suy nghĩ một trận, nói mấy tên món ăn: "Tôi muốn ăn thịt thăn heo xào chua ngọt, cá sốt chua ngọt, thịt băm tứ xuyên, khoai tây sợi tứ xuyên, bắp cải xào... A, còn có gà cay nữa!" (Thanh xuân của toi là dùng để tra món ăn =)))), oi ko biết có đúng ko nữa)

"......"

Lăng Triển Dực không ghi một chữ trên tờ giấy trắng, anh khó khăn ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười sáng lạn: "Tử Dương à, có thể đổi vài món ăn đơn giản hơn không?"

Tô Tử Dương vô tội chớp chớp mắt: "Mấy món ăn này là đơn giản lắm rồi, Lạc Dương còn có thể làm mấy món phức tạp hơn nữa kìa."

―― Rốt cuộc y là giáo sư đại học hay là đầu bếp khách sạn vậy?!

Lăng Triển Dực có nặn ra một nụ cười, nhớ kỹ mấy món Tô Tử Dương vừa nói, sau đó hơi thiếu tự tin nói: "Vậy được rồi, nếu em muốn ăn mấy món này, anh sẽ làm. Còn gì nữa không?"

"Thôi, để buổi chiều lại đói bụng thì làm cho tôi bánh ngọt trà chiều là được." 'Mẹ thiên hạ' Tô Tử Dương nói thêm.

Khoé miệng Lăng Triển Dực co rút, miễn cưỡng cười: "Đươc, ok, anh đi nấu cơm trước, em xem TV một lát đi, cách TV xa một chút, đừng nghịch điện thoại, coi chừng phóng xạ!"

Tô Tử Dương không để ý đến anh, đứng dậy trở về phòng ngủ của mình, nằm ở trên giường, bắt đầu ―― ngủ!

"......"

Đây đúng là biện pháp giết thời gian rất tốt nha! Chẳng những không có ô nhiễm phóng xạ, còn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, an toàn cho thai nhi, thật là một công đôi việc!

Lăng Triển Dực cắn răng nhìn chằm chằm Tô Tử Dương nằm ở trên giường nửa ngày, mới xoay người vào nhà bếp, khoá kỹ cửa, đối diện với một đống nồi niêu xoong chảo với rau củ quả... Rầu rĩ!

Lo lắng tới mức tóc muốn bạc luôn rồi!

Anh đường đường tổng giám đốc của một tập đa quốc gia, ngón tay chưa từng đụng qua việc nhà, bình thường đều là cầm hồ sơ, máy tính, điện thoại, có bao giờ đụng tới mấy thứ này?!

Cho anh nấu tô mì không chừng anh có thể cho nhiều muối chứ nói chi là để cho anh nấu cơm.

Nhưng mà đây là vấn đề thể diện đàn ông, tiểu bạch kiểm kia làm được thì anh cũng có thể làm được! Nhất định không thể thua tên đó!

Nếu không nhất định mình trong lòng vợ nhà mình sẽ đứng thứ hai, nấu ăn không bằng tiểu bạch kiểm kia được.

―― Không phải có câu nói đó sao? Nếu bạn muốn nắm được trái tim một người, trước tiên bạn phải nắm được dạ dày của người đó.

Mặc dù câu này xưa rồi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, quả thực cũng không phải không có lý.

Không làm được cũng không sao, anh có thể học mà! Hiện giờ internet phát triển như vậy, học công thức nấu ăn có gì khó đâu?

Lăng Triển Dực xắn tay áo một cách khiêm tốn, đầu tiên lấy điện thoại màn hình lớn của anh ra tìm một vài công thức nấu ăn, sau đó đặt điện thoại ở một nơi không bị che khuất, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn theo công thức...

Đến khi thật sự làm, Lăng Triển Dực mới phát hiện, hóa ra nấu ăn là một việc khó như vậy.

Mấy cái từ như 'một chút', 'một vài', 'một lát' linh tinh trong công thức là gì? Anh chưa từng nấu ăn bao giờ, làm sao biết được 'một chút' là bao nhiêu, như thế nào là 'một vài', 'một lát là bao lâu!

Đột nhiên nghe được tiếng bước chân, Lăng Triển Dực ra dáng nghiêm túc xắt rau, dao băm rầm rầm, tầm mắt lại hướng ra cửa nhà bếp nhìn, quả nhiên, một bóng nhười quen thuộc rón ra rón rén ghé qua kẹt cửa nhìn trộm bên trong ―― kia không phải Tô Tử Dương thì còn ai?!

..........

――――――――――――――――――

Mấy bảo bối nhớ bình chọn cho mình nha (。・ω・。)ノ♡(。・ω・。)ノ♡(。・ω・。)ノ♡