Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 54: Vì một nụ cười, có khổ có mệt đến đâu cũng đáng nha!



"Đói bụng chưa? Vừa lúc đến giờ ăn trưa, đồ ăn vẫn còn nóng nè! Đều là món em thích ăn." Đút Tô Tử Dương uống nước xong, Lăng Triển Dực xoay người mở hộp đồ ăn để trên mặt đất gần đó ra.

Đủ loại món ăn xanh xanh đỏ đỏ trước mặt, nhưng Tô Tử Dương lại không có hứng thú lắm, cậu lắc đầu: "Không muốn ăn."

"Ăn một ít đi, được không?" Thịt kho cà tím, lần trước em ăn cái này rất nhiều." Lăng Triển Dực cầm đôi đũa dùng một lần trong hộp đồ ăn gắp một miếng đưa tới trước miệng Tô Tử Dương "Anh đút em ăn, a, há miệng nào..."

Tô Tử Dương nhăn mũi, mím miệng quay đầu tránh: "Tôi không muốn ăn."

"Vậy... Ăn miếng thịt bò nha? Nước sốt đậm vị, không cay, không kích thích vị giác của em." Lăng Triển Dực bỏ miếng cà tím kia vào miệng mình, lại gắp miếng thịt bò đưa qua.

Tô Tử Dương vẫn lắc đầu.

"Thực sự không muốn ăn? Ngon mà!" Lăng Triển Dực đành phải nhai miếng thịt bò kia, lại gắp một đũa khoai tây sợi xào giấm trong hộp đồ ăn "Có muốn ăn khoai tây sợi không? Món này hơi chua, hẳn là có thể làm em muốn ăn ha?"

Tô Tử Dương bĩu môi, miễn cưỡng ăn hai miếng khoai tây sợi, sau đó lại không ăn.

"Vậy em muốn ăn gì? Bây giờ anh đi làm cũng được." Lăng Triển Dực mở hết mấy túi thức ăn anh mới mua ở chợ ra trước mặt Tô Tử Dương "Đây, em chọn đi."

"Tôi muốn ăn dưa leo dập, còn muốn ăn sủi cảo nhân bí xanh với trứng." Tô Tử Dương nhìn lướt qua đống đồ ăn kia, sau đó khẽ mở môi mỏng, phun ra hai cái tên không liên quan nhau chút nào.

"..." Lăng Triển Dực có hơi lúng túng, dưa leo dập còn có thể làm, nhưng món sủi cảo nhân bí xanh với trứng này... Phải làm như thế nào đây?

Anh rất muốn nói có thể đổi món khác hay không, nhưng vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy ánh mắt tràn ngập háo hức của Tô Tử Dương, Lăng Triển Dực lại không thể nào mở miệng: "Được, anh đi làm dưa leo dập cho em trước, sau đó nấu nước gừng ngọt. Còn sủi cảo... Có hơi rắc rối, em có thể chờ chút được không?

"Ừm... Anh xuống lầu mua đi, có quán bán sủi cảo nhà làm nằm xéo cổng chung cư đấy, sủi cảo nhân bí xanh với trứng của quán đó ăn ngon lắm." Làm sao Tô Tử Dương không biết vị Lăng đại tổng tài này vẫn luôn phùng má giả làm người mập* được? Thấy anh một thân âu phục giày da khó khăn nhìn đống đồ ăn lớn đó chằm chằm liền hiểu là anh không biết làm.

*Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) là thành ngữ ý chỉ muốn thoả mãn sự phù phiếm của người khác hay thể diện của bản thân mà làm những việc không đủ khả năng.

Người bị bệnh có lẽ không chỉ yếu ớt mà còn mềm lòng. Nếu không, Tô Tử Dương làm sao có thể đại phát từ bi mà vạch đường cho Lăng Triển Dực

"Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ lắm đâu?" Hai mắt Lăng Triển Dực sáng lên, nhưng vẫn phải suy nghĩ cho Tô Tử Dương và bảo bối trong bụng cậu.

"Không sao, chỉ một ăn lần này thôi." Tô Tử Dương thật sự là thèm lắm rồi, mấy món khác cậu đều không muốn ăn, chỉ muốn ăn sủi cảo, tốt nhất là nhân bí xanh với trứng gà.

"Vậy được, anh đi nhìn bọn họ làm, như vậy chắc bọn họ cũng không dám để những cái khác." Lăng Triển Dực vừa nói vừa cởi âu phục, bộ dạng như muốn làm việc lớn.

"Anh cởi áo khoác làm gì?" Tô Tử Dương ngạc nhiên "Không phải muốn ra ngoài sao?"

"Anh đi nấu nước gừng ngọt cho em trước, rồi trộn gỏi dưa leo mới xuống lầu." Lăng Triển Dực cong môi cười, cúi người xách theo mấy túi thức ăn kia vào bếp, còn không quên dặn dò "Em nằm đi, có việc gì thì kêu anh."

Tô Tử Dương nhìn mấy món trong hộp đồ ăn kia không động được mấy đũa, thầm nghĩ, đợi lát nữa để Lăng Triển Dực ăn đi.

Vì thế cậu vươn tay lấy nắp đậy hộp đồ ăn lại ―― giữ ấm.

Nếu không đợi Lăng Triển Dực hết bận, đồ ăn bên trong cũng nguội hết.

―― Ai nói cậu chỉ có thể ăn không ngồi rồi đợi người khác hầu hạ? Cậu cũng biết quan tâm người khác.

Hai mươi phút sau.

Tô Tử Dương nhìn dưa leo dập được bưng ra, nhịn không được bật cười.

―― Quả thực là dưa leo dập, đều bẹp nát, tiếc là Lăng Triển Dực không cắt dưa leo thành khúc, để nguyên cây trong dĩa, tổng cộng ba quả, trong đó chẳng để chút gia vị nào luôn.

"Sao thế? Ba trái có phải ít quá không? Vậy anh đi đập thêm một trái nữa." Lăng Triển Dực nói xong liền xoay người.

Tô Tử Dương kêu anh lại: "Không phải ít, có thể trộn thêm một ít dầu muối tương giấm được không? Còn phải để tỏi nữa..."

"À..." Lăng Triển Dực ngoan ngoãn đi ra ngoài, lấy hết mấy đồ đó vào đưa cho Tô Tử Dương, xem cậu tự tay trộn dưa chuột.

Sau đó, thấy Tô Tử Dương trộn nguyên trái dưa leo, Lăng Triển Dực mới đột nhiên nhận ra anh vậy mà đập dưa leo xong không cắt ra thành miếng nhỏ!

"Để anh đi cắt nhỏ nó ra cho!" Lăng Triển Dực ngại ngùng gãi đầu "Lúc nãy quên mất..."

"Không sao, tôi ăn vầy luôn." Tô Tử Dương trực tiếp cầm trái dưa leo trên dĩa cắn một cái.

―― Cũng may là bị đập bẹp hết, gia vị đều thấm vào.

Mặt già của Lăng Triển Dực đỏ lên, ho nhẹ một cái, đứng dậy: "Anh đi nấu nước gừng ngọt, em thích để nhiều đường hay ít đường?"

"Nhiều chút đi."

"Ok!" Lăng Triển Dực nhận lênh rồi đi.

May là trên đường từ công ty về đã hỏi mẹ Trương cách làm nước gừng ngọt, mặc dù cắt lát gừng có hơi dày, nhưng chủ yếu là nấu nước, không cần biết độ dày ra sao đều có thể nấu ra mùi vị đó, nên cũng không có ảnh hưởng gì.

Nếu để anh mắt nhắm mắt mở mà làm, không chừng vị Lăng đại tổng tài này sẽ ném nguyên củ gừng vào nấu luôn...

Chuẩn bị sẵn nước gừng ngọt, dọn cái bàn bên cửa sổ cho Tô Tử Dương xong, để nước gừng ngọt lên đó, sau đó Lăng Triển Dực mới vội vàng ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu tiếp tục nhiệm vụ gian khổ của anh.

Trừng to mắt nhìn sau bếp tiệm cơm người ta từ bằm nhân đến cán da rồi bao sủi cảo, Lăng Triển Dực cũng học hỏi được không ít thứ.

Bị thúc đẩy hứng thú, anh cũng cầm da sủi cảo đi theo người ta học bao sủi cảo ―― tuy không bị vỡ lòi nhân, nhưng nó mềm xèo, da thì nhiều mà nhân thì ít, y như bị hút hết nguyên khí.

Tuy rằng cực kỳ khinh bỉ hành động của nam nhân này, nhưng người ta vừa đến liền quăng năm tờ 100, nói là bao đầu bếp hắn đây thì cũng đành chịu, còn phải dạy anh làm sủi cảo như thế nào hết nửa tiếng đồng hồ...

Vâng, chỉ là 'làm sủi cảo' thì biết, nhưng có bao được không thì không biết à nha. Hơn nữa, công tác chuẩn bị trước đó như nhào bột, bằm nhân, cán da, đầu bếp dám cam đoan bảo đảm, vị đại gia này tuyệt đối không học được!

Sủi cảo vừa mới ra lò, Lăng Triển Dực nóng lòng nhờ nguời hỗ trợ đóng hộp, vội vàng xách hộp rời đi. Làm hại đầu bếp trưởng muốn đi giao một lần cũng không có cơ hội.

Chờ được sủi cảo tâm tâm niệm niệm muốn ăn, mặt mày Tô Tử Dương quả thật hớn hở, nhét sủi cảo vào miệng phồng lên, đôi mắt sáng ngời, thoạt nhìn rất đáng yêu!

Cậu chấm giấm, gắp một miếng sủi cảo đưa tới trước mặt Lăng Triển Dực, mơ hồ không rõ nói: "Ăng cũn an i ――" (Anh cũng ăn đi)

Lăng Triển Dực nhìn biểu tình thoả mãn, ánh mắt long lanh của Tô Tử Dương, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Hoá ra, có thể vì người yêu làm nhiều việc như vậy, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu thì sẽ cảm thấy dù có khổ có mệt đến đâu cũng đáng!

Ngậm miếng sủi cảo Tô Tử Dương đưa qua, Lăng Triển Dực cảm thấy cái anh ăn không phải sủi cảo, mà là mật đường, quả thât ngọt tới tận đáy lòng.

"Được rồi, em ăn đi, không phải em chỉ muốn ăn cái này liền sao? Ăn nhiều một chút, cũng mau khỏi bệnh." Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương lại đưa qua một miếng sủi cảo khác, uyển chuyển từ chối. Tất nhiên, miếng sủi cảo thứ hai này vẫn vào trong miệng anh.

Tô Tử Dương bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cậu chỉ vào hộp đồ ăn, hai mắt long lanh nhìn Lăng Triển Dực.

―― Đồ ăn nhét trong miệng quá nhiều, không có cách nào mở miệng nói chuyện được.

Lăng Triển Dực hiểu ra, lấy hộp đồ ăn lại đây, mở nắp bày thức ăn ra: "Bây giờ muốn ăn đồ ăn này sao? Ăn cái nào? Anh gắp cho em."

Tô Tử Dương lắc đầu, uống một ngụm nước gừng ngọt mới nuốt xuống hết một miệng đầy thức ăn, cậu thúc giục, nói: "Anh cũng ăn nhanh đi! Tôi ăn sủi cảo, anh thì ăn hộp đồ ăn này, người ta nấu nửa ngày cũng không dễ dàng, đừng lãng phí. Tôi đậy nắp lại rồi, bây giờ đồ ăn cũng không lạnh, vẫn chưa nguội, còn nóng hổi đó, ăn nhanh đi!'

Lăng Triển Dực sửng sốt, sau đó lại cảm động, bạn nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy? Anh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới vậy mà Tô Tử Dương cũng đặt mình trong lòng, nhìn xem, người ta tuỳ tiện làm một hành động nhỏ cũng có thể làm anh vui vẻ cảm động hết nửa ngày.

Không cứu được rồi, hết thuốc chữa rồi...

Nhưng mà, theo tình hình này, anh lại càng cố gắng thì ngày cưới Tô Tử Dương về nhà làm vợ sẽ không xa!

Lăng Triển Dực tìm chén đũa, kéo ghế dựa ngồi bên cạnh bàn, mặt đối mặt với Tô Tử Dương ăn cơm.

Lăng Triển Dực thề, đây tuyệt đối là bữa cơm ngon nhất mà anh từng trước giờ. Không phải vì đồ ăn hợp khẩu vì, mà là bởi người cùng anh ăn cơm.

Không khí ấm áp tràn ngập, thời gian tĩnh lặng, năm tháng yên bình, có lẽ là ám chỉ cảnh tượng như thế này đi?

Chẳng qua, mất hứng thật, mới ăn được một nửa, di động của Lăng Triển Dực đột nhiên vang lên.

Anh phiền muộn móc điện thoại ra, nhìn thấy tên là 'Mẹ" thì muốn cúp cũng không được, vì thế chỉ đành bắt máy, giọng điệu không được tốt lắm: "Mẹ hả? Có chuyện gì không?"

"Tiểu tử thối, không có chuyện gì thì mẹ không thể điện cho mày hả?" Giọng mẹ Lăng vẫn vui vẻ như mọi khi, à mắng con trai mình một hồi trước, sau đó hạ giọng, hỏi như gián điệp "Con trai à, mẹ có chuyện này muốn hỏi con?"

"Không rảnh! Con còn đang ăn cơm đây này! Mẹ có thể trễ chút rồi gọi được không?"

"Không được! Mẹ phải hỏi liền bây giờ!" Mẹ Lăng ăn vạ nói.

"Vậy được, mẹ hỏi đi." Lăng Triển Dực buông đũa xuống, ngả người ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, chờ đợi câu hỏi của mẹ mình.

"Có phải là... con ở bên ngoài... làm con gái nhà người ta... to bụng hay không?"

..........

Sắp thi đại học rồi nên nào rảnh mới edit truyện cho mn đc, có ai đang hc 12 giống mình hong >.<