Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 85: Xin vợ ban cho chồng một liều thuốc an thần đi mà!



Lăng Triển Dực đang mơ một giấc đặc biệt đẹp.

Anh mơ thấy Tô Tử Dương ngoan ngoãn ôn hoà gọi chồng ơi, còn dịu dàng thủ thỉ nói lời yêu, vì thế người nào đó nằm trên giường phòng cho khách ngốc nghếch nhoẻn miệng cười hề hề, vẻ mặt tươi rói, ngủ say như chết.

Đến khi Lăng Triển Dực hoàn toàn tỉnh lại từ trong mộng đẹp đã là 10 giờ sáng.

Thôi xong!

Bình thường tiểu tổ tông kia 9 giờ đã rời giường đòi cơm, bụng đói cả đêm rồi, hai đứa nhóc trong bụng cũng không phải chủ nhân dễ hầu hạ, không kịp chuẩn bị cơm sớm, tiểu tổ tông sắp giận nữa rồi!

Đương nhiên, giận chỉ là chuyện nhỏ, nếu đói lả thật, anh cũng đau lòng lắm!

Lăng Triển Dực nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy xuống đất, chạy ra cửa.

Mới vừa bước hai bước, Lăng Triển Dực đứng hình, anh hồ nghi quay đầu lại nhìn thoáng qua thứ vừa mới cản trở anh vận động ―― một cái mền mỏng màu xanh nhạt bị động tác vội vàng của anh vừa rồi đùn thành một đống, một nửa vương vãi trên giường, một nửa nhùi nhăn dúm rũ ở mép giường đều đã đáp đất hết rồi.

Hửm? Mền đâu ra vậy?

Tầm mắt Lăng Triển Dực xẹt qua cả giường, thoáng nhìn chiếc gối đầu giường, ánh mắt sáng ngời.

――Chẳng lẽ, là Tử Dương đem đến cho anh?

"Em cũng yêu anh...chồng à......" Thình lình, những lời này chợt vọt ra từ trong trí nhớ, ánh mắt Lăng Triển Dực càng sáng hơn nữa ―― Trừ phi, không phải mơ?!

Nghĩ đến khả năng này, đại tổng tài chẳng màng mang dép, mặc nửa cái áo tắm dài rộng thùng thình chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: "Vợ ơi~ Anh yêu em!"



Hô lên xong, đột nhiên im bặt, Lăng Triển Dực thả lỏng bước chân, có điều biểu tình vẫn kích động vạn phần như cũ. Anh rón ra rón rén đi vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, muốn xem Tô Tử Dương đã xuống giường chưa, lỡ như còn ngủ thì sao, mình la lên như vậy không phải sẽ đánh thức em ấy sao?

Kết quả cả cái giường trống trơn, đầu Lăng Triển Dực ' bộp' một tiếng, xong rồi, tiểu tổ tông dậy rồi!

Chỉ là...... người đâu?

Lúc đi ngang qua phòng khách không thấy cậu ngồi trên sofa......

Lăng Triển Dực chạy một vòng tới phòng vệ sinh, vẫn không thấy người, trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ...... Em ấy đi rồi?

Cho nên trước khi đi mới đắp mền, lót gối cho mình......

"Tử Dương! Tử Dương!" Lăng Triển Dực luống cuống, âm thanh hoảng sợ quanh quẩn trong phòng, anh vẫn không bỏ cuộc, lại chạy tới phòng ngủ chính nhìn thoáng qua, thình lình phía sau truyền đến một tiếng trả lời: "Anh dậy rồi hả? Lại đây ăn cơm nè!"

......

Trái tim đang nhảy loạn thình thịch loạn chợt hạ xuống, anh không thể tin mà quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tử Dương bưng một dĩa cà chua xào trứng từ phòng bếp đi ra, dùng sức chớp chớp mắt: "Em không đi?"

"Hả?" Tô Tử Dương không nghe thấy anh đang lẩm bẩm cái gì, trực tiếp đi đến sofa, vừa định khom lưng đặt cà chua xào trứng xuống, Lăng Triển Dực đã vội vã xông tới: "Để anh để anh, em đói sao không gọi anh, tự nấu làm gì, có mệt không? Mau ngồi xuống nghỉ tí đi!"

Tô Tử Dương nhìn bộ dạng khẩn trương này, nổi lòng chọc anh, lập tức bất động thanh sắc để anh phụ, ngồi xuống sofa, thuận miệng đáp: "Không phải tôi không biết làm, thấy anh ngủ như chết, dứt khoát không gọi anh."

Thật ra, lời này Tô Tử Dương ý nói ―― thấy anh ngủ ngon nên không gọi anh, muốn để anh ngủ thêm một lát.

Lăng Triển Dực lại hiểu là ――anh ngủ say như chết gọi hoài không dậy, dứt khoát tự mình ra tay, không phải thiếu anh thì tôi không sống được.

Cúi đầu thêm lần nữa đã thấy trên bàn trà bày ba món, Lăng Triển Dực tức khắc càng thêm xấu hổ hoảng hốt: "Tử Dương...... Anh đi bới cơm...... Em ngồi đi đừng nhúc nhích!"

"Tôi đã bưng nồi cơm lại rồi. Kìa, dưới bàn trà đó." Tô Tử Dương dùng mũi chân đá nhẹ một chút.

"......" Lăng Triển Dực nhìn Tô Tử Dương hôm nay khác thường như vậy, trong lòng đặc biệt không yên, đại não chuyên bày mưu lập kế từ trước đến nay giờ phút này cũng trở nên trì độn. Chỉ có một giọng nói không ngừng quanh quẩn trong đầu ―― xong rồi xong rồi, giờ không sai mình hầu hạ em ấy nữa, khoảng cách ngày càng xa hơn, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

"Anh mau đi rửa mặt đi, rửa mặt xong rồi thì tới đây ăn cơm, cơm nước xong xuôi còn có việc nữa!" Tô Tử Dương đẩy đẩy Lăng Triển Dực sắp hóa đá.

"Chuyện gì vậy?" Lăng Triển Dực gian nan hỏi.

Chắc không phải là muốn ở riêng chứ?

"Cơm nước xong rồi nói, nhanh lên!" Tô Tử Dương giả vờ tức giận nhìn thoáng qua Lăng Triển Dực, Lăng Triển Dực lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm: "Được được, anh đi rửa mặt đây, lập tức quay lại liền."

Lăng Triển Dực thành thục rửa mặt, đánh răng, tắm rửa, thay đổi quần áo thật cẩn thận rồi quay lại, quan sát sắc mặt Tô Tử Dương một chút, bình tĩnh không gợn sóng, không phải tức giận, cũng không phải vui sướng, nhìn không ra nguyên cớ.

"Cái đó...... Tử Dương...... Anh biết――"

"Ăn cơm trước đi!" Tô Tử Dương gắp cho anh một đũa thức ăn, sau đó cũng bắt đầu ăn. Ăn một hồi thấy Lăng Triển Dực còn hoang mang, không động đũa, cuối cùng Tô Tử Dương nghẹn không nuốt nổi nữa: "Anh sợ tôi hạ độc à?" Tự nói tự cười.



Lăng Triển Dực thấy cậu cười, mi mắt cong cong, vẻ mặt như vừa làm chuyện xấu thành công, tức khắc hiểu được, hóa ra vật nhỏ này vẫn luôn cố ý xụ mặt dọa mình!

Nhớ đến cái mền trên người mình lúc sáng, Lăng Triển Dực nhẹ nhàng thở ra, Tô Tử Dương đã đưa mền gối cho mình, sao có thể giận được chứ? Nói không chừng là vật nhỏ đã thay đổi, đối tốt với mình nha!

"Em không giận nữa?" Lăng Triển Dực dụi dụi lên người Tô Tử Dương, vẻ mặt chờ mong hỏi.

Ánh mắt Tô Tử Dương trốn tránh, có chút ngượng ngùng cất lời: "Ò...... Em cũng có chỗ không đúng...... Anh không giận em chứ?"

Lăng Triển Dực còn có thể trả lời thế nào? Đương nhiên là liên thanh phủ nhận, sau đó một tay ôm người ta, dùng sức hôn mấy cái: "Đương nhiên, anh nỡ nào giận em chứ, anh chỉ sợ em để bụng chuyện vặt mà làm mình tức điên thôi."

Tô Tử Dương dựa vào lòng Lăng Triển Dực, thủ thỉ: "Do em suy nghĩ quá nhiều, có gì đều phát tiết lên người anh, có phải em rất hay vô cớ gây sự không?"

"Không, anh thích em trút giận lên anh, em mà không giận thì cả người anh không thoải mái đâu. Về sau mỗi khi gặp chuyện cứ việc phát tiết ra, tuyệt đối đừng nghẹn trong lòng, nếu thật sự giống em tối qua không rên một tiếng tự mình gạt nước mắt, anh mới luống cuống đó." Lăng Triển Dực nhẹ nhàng vuốt ve dọc cột sống Tô Tử Dương: "Sao hôm nay em dậy sớm vậy?"

Mặt Tô Tử Dương ửng hồng, căng da đầu nói: "Để tỏ thành ý xin lỗi, em cố tình làm cho anh, anh không được ghét tài năng nấu nướng của em đâu đó."

Lăng Triển Dực nghe vậy, vui quên lối về.

Anh nhẹ nhàng buông Tô Tử Dương ra, in một nụ hôn lên môi Tô Tử Dương, trả lời: "Sao lại ghét chứ, em làm cũng không tồi a, cho dù là độc dược, chỉ cần là em làm, anh đều tình nguyện ăn!"

Tô Tử Dương trừng anh một cái: "Ba hoa! Ăn nhanh đi, để nữa nguội mất."

"Được." Lần này Lăng Triển Dực đã yên tâm rồi, há to cái miệng nhỏ ăn ào ào.

Hai người hòa hợp như lúc đầu, ánh mắt nhìn nhau bắt đầu nhen nhóm ánh lửa.

Anh gắp một miếng cho em, em đút anh một ngụm cơm, tràn ngập mật ý tình chàng ý thiếp, ăn cả tiếng đồng hồ mới xong.

Lúc dọn chén đũa, Lăng Triển Dực đột nhiên nhớ tới hình như trước khi ăn cơm Tô Tử Dương nói cơm nước xong còn có việc gì đó...... Rốt cuộc là việc gì chứ?

"Tử Dương, hồi nãy em nói cơm nước xong có việc muốn làm phải không? Là chuyện gì vậy?" Lăng Triển Dực hỏi với ra cửa phòng bếp.

Không ai trả lời.

Lăng Triển Dực rửa xong cái chén cuối cùng, lau khô tay, ra phòng bếp, Tô Tử Dương đã không còn ngồi ở phòng khách, Lăng Triển Dực đi đến phòng ngủ chính, Tô Tử Dương đứng ở cạnh tủ quần áo lục tới lục lui, không biết đang tìm cái gì, biểu cảm rối rắm, tựa hồ không thích món đồ đang tìm cho lắm.

Hiển nhiên cũng không hề nghe thấy câu hỏi vừa rồi.

"Em yêu, em đang tìm gì vậy?" Lăng Triển Dực đi qua, tò mò hỏi.

Tô Tử Dương tiếp tục lục: "Tìm đồ em có thể mặc a......"

"Không phải hai ngày trước anh đã mua cho em vài cái rồi sao? Đều không thể mặc nữa à?" Lăng Triển Dực đánh giá bụng Tô Tử Dương một chút, thoạt nhìn hơi to tí, nhưng cũng không đến mức đó đâu, anh biết đây là thời kỳ mấy đứa con trai lớn nhanh, quần áo đều là size lớn.

Tô Tử Dương lắc đầu: "Không phải, em muốn tìm một bộ mặc vào người khác không nhìn ra em là nam."



"Em muốn giả nữ hả?" Lăng Triển Dực tiến lên từ phía sau ôm lấy Tô Tử Dương, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu vài cái: "Chẳng phải mặc vậy khá tốt sao?"

"Để vậy ra cửa sẽ có rất nhiều người nhìn đó."

"Em sợ bọn họ nhìn?"

"Không sợ."

Tô Tử Dương bĩu môi, có chút không vui: "Chỉ là nếu bị một đám người vây xem, sẽ ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta."

"Không sao, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em suốt dọc đường, ai dám tới gần, anh dùng ánh mắt giết chết người đó!" Lăng Triển Dực trêu chọc nói.

Tô Tử Dương cười khúc khích, gật đầu theo: "Vậy được rồi, dù sao em cũng không muốn mặc đồ nữ, ai thích nhìn thì cứ nhìn!"

"Em muốn ra ngoài? Đi đâu?" Lăng Triển Dực ôn nhu hỏi.

"Cửa hàng trang sức." Tô Tử Dương dùng khuỷu tay thọc thọc Lăng Triển Dực. Lăng Triển Dực liền buông cậu ra, đổi ôm thành đỡ, đỡ cậu đến mép giường: "Đúng rồi, anh cũng muốn đến cửa hàng trang sức, mua liều thuốc an thần cho em."

Tô Tử Dương đỡ bụng ngồi xuống, nghe Lăng Triển Dực nói xong, ngước mắt liếc nhìn anh: "Vừa hay em cũng có ý này. Anh còn thiếu thuốc an thần hơn cả em, sáng đã dọa sợ anh rồi."

Lăng Triển Dực nhoẻn miệng cười: "Trước khi ăn cơm em nói ' có việc ' chính là đi mua thuốc an thần cho anh?"

"Đúng vậy, anh không muốn? Không nghĩ thì thôi." Đôi mắt nhỏ của Tô Tử Dương tràn ngập khiêu khích.

Lăng Triển Dực vội vàng đáp: "Muốn! Muốn chứ!" Nói xong Lăng Triển Dực quỳ một gối xuống đất, mặt cọ lên đùi Tô Tử Dương, vô cùng đáng thương mà ném cho Tô Tử Dương một ánh mắt bán manh: "Xin vợ ban cho anh một liều thuốc an thần đi!"

Tô Tử Dương nhếch miệng cười, nhẹ nhàng vỗ đầu Lăng Triển Dực: "Duyệt!"