Sáng hôm sau đến trường vào tiết tự học buổi sáng, Úc Duệ nhìn thấy bàn sau trống không của mình, mới nhớ ra tối hôm qua mình quên hỏi Tạ Lê và Bùi An An cùng cô bạn gái trong album ảnh của hắn là chuyện gì.
Tạ Lê cả buổi sáng không xuất hiện, cũng không cho cậu cơ hội để cứu vãn.
Giữa giờ học tiết cuối buổi chiều thì hắn đến, nhưng vừa vào cửa dường như đã nhớ ra điều gì đó, Tạ Lê không quay về chỗ ngồi của mình, mà đi thẳng đến chỗ ngồi của Bùi An An.
Ban đầu giờ ra chơi rất ồn ào, nhưng sau khi các học sinh chú ý đến động thái của Tạ Lê, lập tức theo bản năng thích hóng hớt mà hạ thấp giọng, ánh mắt tò mò lần lượt thăm dò.
Khi Tạ Lê dừng lại, Bùi An An đang nói chuyện với bạn cùng bàn sau, bạn gái cùng bàn thấy Tạ Lê dừng lại bên cạnh bàn của Bùi An An, không khỏi sửng sốt, sau đó đưa tay chọc Bùi An An, chỉ về phía sau cô ấy.
"Hình như Tạ Lê đang tìm cậu."
"……"
Bùi An An sửng sốt một chút, quay lại ngẩng đầu lên, chàng trai đứng bên bàn cô dáng người cao ráo, đang lười biếng cụp mắt nhìn cô ấy.
"Tạ... Bạn học Tạ Lê, cậu có chuyện gì không?" Nhớ đến những lời đồn đại trong trường, mặt Bùi An An đỏ bừng, giọng nói cũng vô thức nhỏ lại.
Tạ Lê không vội mở miệng, hắn cau mày liếc nhìn xung quanh một vòng, những ánh mắt tò mò chạm vào tầm mắt của hắn đều lần lượt thu lại.
Cuối cùng Tạ Lê nhìn về phía góc cửa sổ sau lớp học.
Ngồi ở hàng ghế áp chót, chiếc áo sơ mi trắng thẳng tắp, nhìn tư thế thì đang giải đề hoặc làm bài kiểm tra, chỉ là lúc này đã dừng bút, cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Đôi mắt đen láy đó, rất bình tĩnh.
Đối mặt nhau vài giây, Tạ Lê rũ mắt, cười một tiếng, "Bùi An An, chúng ta nói chuyện ... ra ngoài nói."
Tạ Lê nói xong, mới quay đầu bước ra khỏi lớp học.
Đợi đến khi hắn đi ra ngoài hai ba mét, Bùi An An và một số học sinh xung quanh mới hoàn hồn.
“Wãi, có phải vừa nãy Tạ Lê cười với Bùi An An không?"
"Cậu ấy thực sự thích cậu hả Bùi An An?"
"Chắc chắn rồi! Hồi lớp 10 tôi học chung lớp với Tạ Lê, chưa từng thấy Tạ Lê cười với ai. Không đúng, nói gì đến cười, cậu ấy luôn một mình, thậm chí chẳng thèm nhìn ai.”
“……”
Bùi An An không chịu nổi những lời trêu chọc ngày càng nhiều ở phía sau, mặt đỏ bừng đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, tiếng bàn tán trong lớp vẫn không dừng lại. Đối với những chuyện như thế này, học sinh càng nói càng phấn khích, cho đến khi trong quá trình có người vô tình nhắc đến "Úc Duệ".
Mọi người đột nhiên im lặng, nhớ ra trong mối tình tay ba kinh thiên động địa được đồn đại trong trường này còn có một nam chính khác.
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Úc Duệ ngồi bên cửa sổ, tai đeo tai nghe. Cậu trông có vẻ bình thường, dường như đang làm bài kiểm tra một cách chuyên tâm, hoàn toàn không giống như bị thế giới bên ngoài làm phiền.
Có người cười lên:
"Thôi đi thôi đi, lớp trưởng Úc của chúng ta muốn yêu đương thì đã yêu từ lâu rồi, còn đợi đến bây giờ sao - học sinh giỏi thực sự không nói chuyện yêu đương vụn vặt, trong lòng họ chỉ có sự nghiệp học tập vĩ đại và huy hoàng."
Các học sinh gật đầu, chỉ nhìn dáng vẻ của Úc Duệ, cũng không thể đồng ý hơn với câu nói này.
Bên kia.
Ngoài hành lang lớp học, Tạ Lê và Bùi An An đứng đối diện nhau. Một người chống đỡ chiều cao một mét chín lười biếng đứng ở đó, khuôn mặt đẹp trai lười biếng không biểu lộ cảm xúc, không có chút không khí lãng mạn nào mà học sinh suy đoán.
Bên này không có lớp học, chỉ có phòng chứa đồ của mỗi tầng, học sinh cũng rất ít đi cầu thang này, nên thường không có ai.
Chỉ là Tạ Lê quá nổi tiếng trong trường, cộng thêm hai ngày nay "mối tình tay ba kinh thiên động địa" ồn ào khắp trường, nên dù là học sinh lớp khác thấy hai người đi đến trên đầu dừng lại nói chuyện, cũng không nhịn được mà cách nửa hành lang nhìn sang bên này.
Tạ Lê hoàn toàn không quan tâm.
Hắn gọi người ra chỉ vì không muốn Úc Duệ nghe được những lời này mà thôi.
"Cậu có nhiều bài không biết làm không?"
Bùi An An vẫn chưa hết đỏ mặt ngẩng đầu lên, "Hả?"
Tạ Lê vừa thoát khỏi tầm mắt của Úc Duệ thì lập tức trở nên mất hết sức sống liếc nhìn cô, "Diễn đàn của trường nói rằng hồi lớp 10 cậu thường hỏi bài Úc Duệ."
"À ..." Bùi An An đỏ mặt hơn một chút, "Là, Úc Duệ học giỏi, sau đó dạy người khác cũng rất ôn hòa và kiên nhẫn, khi giảng bài sẽ không mất kiên nhẫn, cho nên ..."
Tạ Lê khẽ nheo mắt, trong lòng có chút không thoải mái: đây đều là những thứ mà hắn vẫn chưa từng trải nghiệm từ Úc Duệ.
——Hắn cố tình quên mất rằng vài ngày trước mình còn dùng "hạng hai khối" để khiêu khích Úc Duệ.
Tạ Lê cau mày, "Sau này hỏi người khác đi."
"Hả?" Bùi An An khó hiểu ngẩng đầu lên.
Tạ Lê nói: "Tối qua Úc Duệ bị Điền Học Khiêm giữ lại trường để nói chuyện, phần lớn là vì chuyện của cậu. Cậu muốn gây rắc rối cho cậu ấy sao."
"……”
Câu hỏi cuối cùng nhẹ bẫng, Bùi An An nghe thấy sự hờ hững rõ ràng nhất trong đó. Cô có chút phản ứng không kịp - rõ ràng lý do và thái độ Tạ Lê tìm cô khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
Bùi An An nhất thời không nói nên lời.
Tạ Lê vốn không có kiên nhẫn với những người ngoài Úc Duệ.
Đợi vài giây, hắn thấy những lời vừa rồi của mình không có gì mơ hồ, dù cô gái nhỏ có ngây thơ đến đâu cũng nên hiểu được, vì vậy hắn lười biếng quay đầu lại, tiêu sái lăn đi.
Bùi An An đứng tại chỗ, mãi một lúc sau mới hoàn hồn.
Cô thực sự đã nghe rõ những lời của Tạ Lê, trong lòng cũng hiểu rằng, trừ khi Tạ Lê là trai thẳng đến mức chết người, nếu không thì từ những lời vừa rồi có thể nghe ra - hắn thực sự không có chút ý gì với cô.
Hơn nữa thái độ đó ...
Bùi An An tức đến nỗi muốn dậm chân.
Tạ Lê thích cô sao? Rõ ràng khả năng thích Úc Duệ còn lớn hơn thích cô!
——
Bùi An An biết Tạ Lê không có thiện cảm với mình, nhưng những người khác thì không biết.
Sau khi cô trở về, có người tám chuyện hỏi Tạ Lê gọi cô ra ngoài làm gì, Bùi An An đương nhiên không tiện nói là cảnh cáo cô đừng liên lụy đến Úc Duệ, vì vậy chỉ ấp úng nói rằng có một chút chuyện nhỏ.
Tuy nhiên, năng lực truyền bá và chế biến tin đồn của quần chúng nhân dân luôn là quỷ thần công.
Vì vậy, đến tối, từ các kênh tin đồn khác nhau truyền đến tai Úc Duệ, phiên bản đã là "Tạ Lê ra tay trước để tỏ tình với Bùi An An, thành công chiếm được trái tim người đẹp, hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình".
Buổi tối tự học, tin tức này và những bức ảnh mà Úc Duệ đã thấy trong điện thoại của Tạ Lê trước đó bắt đầu xen kẽ nhau phát liên tục trước mắt Úc Duệ.
Úc Duệ thấy phiền vô cùng.
Cậu tuyệt đối không phải là người bảo vệ đạo đức, quá trình trưởng thành cá nhân khiến thái độ của cậu đối với nhiều người và nhiều việc đều là nếu không liên quan thì không quan tâm.
Nhưng Tạ Lê thì khác.
Tiết tự học buổi tối áp chót kết thúc, Úc Duệ muốn đi tìm Bùi An An để xác minh chuyện này, nào ngờ ánh mắt Bùi An An nhìn cậu lại vô cùng né tránh, gần như chỉ nói một hai câu rồi nhanh chóng tìm cớ chạy ra ngoài lớp học.
Úc Duệ rất hoang mang.
Ánh mắt đồng tình của mọi người xung quanh càng khiến cậu không thể giải thích được. Bất đắc dĩ, Úc Duệ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn xin phép giáo viên chủ nhiệm Điền Học Khiêm, nghỉ học sớm một tiết.
Theo trí nhớ, Úc Duệ đạp xe đến trước cửa "quán cà phê internet Hihi".