Ngồi ăn sáng cùng nhau, tâm trạng hai chị em Giang Vũ Thư đều tồi tệ như nhau. Lúc này, Giang Vũ Ánh ngẩng nhìn lên đối phương, đối diện là người chị gái vô cùng thân thiết, dường như mọi tâm tư trong lòng đều tin tưởng chia sẻ thật lòng tâm sự.
“ Chị hai, chị có từng gặp qua bạn gái của anh Kình Bắc chưa? Đẹp gái không chị? ”
Giang Vũ Thư lúng túng, do chột dạ nên sắc mặt cũng đã mất tự nhiên, lắp bắp trả lời:
“ Chưa, chị chỉ nghe dì Cầm bảo vậy. ”
“ Em thực sự rất tò mò về người đó ấy. ”
Giang Vũ Thư gác lại cây nĩa và muỗng xuống thành dĩa, sắc mặt vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng, sau đó cất lời:
“ Vũ Ánh, chị biết lỡ thích một người rất khó khăn để buông bỏ tình cảm đó, thực sự vô cùng đau khổ. Nhưng mà có những điều em không nên cố chấp làm gì, càng khiến cho em tồi tệ hơn, bởi vốn dĩ chẳng thuộc về mình. ”
Giang Vũ Ánh mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó có nhiều ẩn ý sâu xa Giang Vũ Thư không thể nhận biết, từ tốn lên tiếng:
“ Em chỉ tò mò muốn biết người đó như thế nào, chứ có ý gì đâu, chị đừng trở nên nghiêm trọng quá vấn đề như thế. Với lại em đã trưởng thành, chị cũng nên cho em quyền tự quyết cuộc sống của mình. ”
“ Chị luôn tôn trọng em, chị chỉ không muốn em đi sai đường. ”
Giang Vũ Ánh lại cười, đặt xuống cây nĩa và muỗng trên tay vào thành dĩa, nhướn mày nói:
“ Chưa chắc con đường chị đi đã đúng...À mà thôi, bỏ qua đi, đợi em lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ nộp đơn vào Hồ Thị làm chung với anh Mạc Kiên. ”
Tuy Giang Vũ Ánh đã chủ động chuyển đổi chủ đề của cuộc trò chuyện, nhưng đâu đó Vũ Thư vẫn tinh ý nhận ra em gái có chút thay đổi. Sau đó, ánh mắt và nét mặt của cô trở nên dò xét đối phương, lên tiếng:
“ Em biết việc gì phải không? ”
Đôi mắt ngây thơ của Giang Vũ Ánh mở ra to tròn nhìn chị gái, hỏi lại:
“ Việc gì chị? ”
“ Em có gì đó đúng không? ”
“ Có gì là có gì? Chị làm em thấy khó hiểu quá, chị nói rõ hơn đi! ”
...----------------...
Vào lúc ba giờ chiều Kỷ Kình Bắc gửi đến cho Giang Vũ Thư hai tin nhắn, gồm thời gian, địa chỉ và câu nói ‘ nhất định phải đến ’. Tuy cô chẳng biết anh lại đang muốn điều gì, nhưng cũng sắp xếp đến đó đúng giờ, thất hứa với Giang Vũ Ánh bảo sẽ về sớm nấu bữa tối.
Ở phòng ăn trên tầng sân thượng, Kỷ Kình Bắc đến sớm hơn thời gian đã hẹn rất lâu, một mình trầm mặc đứng nhìn khung cảnh. Lúc này, cánh cửa phòng được nhân viên phục vụ mở ra giúp Giang Vũ Thư, câu nói ‘ mời cô ’ của cô ấy khiến anh chú ý.
“ Cảm ơn! ”
Giang Vũ Thư gật đầu, đến lúc cánh cửa khép kín cô mới chậm rãi xoay lại nhìn Kỷ Kình Bắc, ánh mắt tiếp tục lãnh tránh khi đối phương nhìn cô một cách vô cùng chăm chú.
“ Anh bảo tôi đến đây làm gì? ”
Kỷ Kình Bắc từ tốn tiến lại, tiếp tục nhìn ngắm chẳng dứt khỏi một giây ở khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều ấy, sau đó rẻ sang vài bước kéo chiếc ghế ở bàn ăn cho cô ngồi xuống, hỏi lại:
“ Đối với em, tôi chỉ cần việc trên giường thôi sao? ”
Kỷ Kình Bắc cười nhạt, nhướn mày lại nói:
“ Nếu chỉ là thế thì Kỷ Kình Bắc tôi đâu cần tới em, với ai chẳng được. Thú thật lúc trên giường em khiến tôi rất chán, cực kỳ chán đấy em biết không?
- Ngồi đi, chúng ta cùng nhau ăn tối! ”
Giang Vũ Thư chậm chạp tiến đến ngồi xuống, trong lòng hỗn loạn rối bời những suy nghĩ quẩn quanh. Sau đó, hai nhân viên phục vụ gõ cửa thông báo rồi bước vào, cung kính trước Kỷ Kình Bắc, lên tiếng:
“ Chúng tôi xin phép lên món ạ. ”
“ Ừ! ”
Và rồi, những món ăn cô đặc biệt ưa thích được bày biện trên bàn, nhân viên phục vụ cũng đã rời khỏi để lại không gian riêng tư tình tứ cho cả hai.
Điều làm Giang Vũ Thư thắc mắc chính là thái độ của Kỷ Kình Bắc hôm nay, không nóng không lạnh, mà trở nên ôn nhu ấm áp như lúc đang quen nhau, thậm chí hiện tại còn chu đáo cắt thịt bò cho cô.
“ Đến đây không chỉ để ăn tối thôi đúng không? ”
“ Chúng ta ăn tối trước đi, việc khác cứ để nói sau. ”
Nói xong, Kỷ Kình Bắc cầm cây nĩa ghim miếng thịt bò đưa lên trước miệng của Vũ Thư, y như những ngày đầu yêu đương. Thế nhưng, cô cứ trân trân nhìn anh, khó hiểu trước hành động hiện tại.
Anh nhướn mày, tiếp tục lên tiếng:
“ Há miệng nào. ”
Giang Vũ Thư miễn cưỡng há miệng, chậm rãi nhai nuốt miếng thịt nhưng thực sự cô chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả, mặc dù đây là nhà hàng nổi tiếng nhất nhì thành phố X.
“ Có ngon không? Món em thích ăn nhất đấy, nhưng chắc là hương vị không bằng nhà hàng YA lúc trước chúng ta thường đến. Khi nào em rảnh, mình cùng sang Anh, anh sẽ đưa em đi ăn ở đó. ”
“ Kình Bắc, rốt cuộc là có việc gì? ”
Kỷ Kình Bắc chững người lại đôi chút, đôi mắt nhìn cô dao động nhẹ nhàng. Sau đó, anh thở ra một hơi nặng nề, bàn tay nâng ly rượu lên đưa về phía trước ý như muốn cụng vào ly của Vũ Thư, nói:
“ Anh đã bảo ăn tối trước mà, em gấp làm gì? ”
Có khi, đây lại là lần cuối cả hai ngồi ăn tối cùng nhau...
Thế nhưng, Giang Vũ Thư lại không hợp tác, sự kiên nhẫn trong cô cũng chẳng có nhiều như anh, nôn nóng cất tiếng: