Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 36: Yêu Anh!



" Tối nay có thể anh sẽ về trễ, nếu trễ quá thì anh về Kỷ gia. "

Kỷ Kình Bắc vừa ăn trưa, vừa nói chuyện điện thoại với Giang Vũ Thư, cả hai tranh thủ mọi lúc khi rảnh rỗi.

" Ồ.. "

"Sao thế?"

"Buồn đấy, nhớ anh!"

Kỷ Kình Bắc bật cười thích thú, sau đó đặt đôi đũa xuống bàn cầm cốc nước lên uống, thư thả thoải mái dựa người về sau, đáp lời:

" Anh sẽ cố gắng xắp xếp công việc, tháng sau đưa em đi du lịch nha?"

"Em lỡ hứa với Vũ Ánh giữa tháng sau sang Mỹ rồi...hay là chúng ta cùng đi ha? "

Kỷ Kình Bắc lặng người, lông mày khẽ chau lại một chút. Thấy thế, Vũ Thư tiếp tục cất tiếng:

" Vũ Ánh là em gái của em... "

"Ừ, để anh sắp xếp."

Nói thêm với nhau vài câu, cả hai kết thúc cuộc gọi để tập trung làm việc. Giờ đây cả hai đã không còn phải yêu xa, cảm giác vừa thương vừa nhớ thực sự rất khó chịu.

Bốn giờ chiều, Kỷ Kình Bắc gửi hai tin nhắn đến cho Giang Vũ Thư, một là hình ảnh ở bên trong phòng họp cùng với rất nhiều nhân viên cấp cao, thứ hai là dòng chữ " tối nay anh về muộn rồi bé yêu ".

Điện thoại vừa ting ting âm thanh thông báo tin nhắn, Vũ Thư lập tức cầm lấy lên xem vì cho rằng anh người yêu gửi đến. Thế là, khuôn miệng ai đó lập tức chúm chím mỉm cười, ngón tay thon dài nhanh nhẹn soạn tin gửi lại.

" Vậy anh không về nhà em à?"

Ở bên đây, Kỷ Kinh Bắc đang nghe nhân viên thuyết trình dự án, nhưng vừa nhận được tin nhắn anh đã lấy điện thoại lên xem, đầu óc chia ra nửa công việc nửa là cô người yêu.

"Khoan đã, chờ chút. "

Sau đó, anh soạn tin phản hồi:

" Nếu giải quyết xong công việc sớm thì anh sẽ đến.



Về khuya quá sợ đánh thức em.Vậy nha, anh phải họp rồi.

Tan họp anh gọi cho em. "Giang Vũ Thư tiếp tục gửi lại:

" Anh họp đi.

- Yêu anh! "

Kỷ Kình Bắc thích thú bật cười, nhất thời quên mất mình đang ngồi trong phòng họp và có rất nhiều người xung quanh. Thế nhưng, anh nhanh chóng nhận thức, lập tức thu lại nụ cười thay vào đó là sắc mặt nghiêm khắc, sau đó khóa lại màn hình điện thoại rồi đặt lên bàn, lạnh giọng cất tiếng:

"Tiếp tục đi."

Tuy thời gian quen nhau ít hơn so với thời gian cả hai chia tay, nhưng Giang Vũ Thư vẫn biết Kỷ Kinh Bắc không thích dùng cơm bên ngoài, anh là mẫu người rất kén chọn ăn uống.

" Hay là mình về nhà nấu bữa tối cho anh ấy. "

Nghĩ thêm vài việc, Giang Vũ Thư lập tức bỏ điện thoại vào túi xách, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.

Thực sự chỉ một phần, phần nhiều vẫn là gặp thư ký Lý để xin lỗi và cảm ơn, quan trọng là bảo Kỷ Kình Bắc đừng sa thải anh ấy.

Sáu giờ tối, cuối cùng Giang Vũ Thư cũng nấu xong bữa tối và bỏ vào cặp lồng, sau đó cô vội vàng lên phòng tắm rửa thay đồ, trang điểm nhẹ nhàng, phải hơn bảy giờ tối mới có mặt tại tập đoàn Kỷ Thị.

" A lô, anh nghe! "

"Em đang ở trước cổng tập đoàn, có nấu bữa tối cho anh, anh bảo với nhân viên tiếp tân để em lên văn phòng đi. "

Giang Vũ Thư vừa mở cánh cửa xe ô tô bước xuống, vừa nói chuyện điện thoại với Kỷ Kinh Bắc. Lúc này, anh vốn dĩ vẫn còn đang trong phòng họp, suốt mấy giờ đồng hồ qua cũng không nhắn tin nên hiện tại có chút bất ngờ.

" Để anh bảo thư ký đưa em lên. "

"Dạ vâng. "

Cuộc gọi kết thúc, Kỷ Kình Bắc lập tức xoay ghế nhìn qua thư ký Lý, lên tiếng:

" Anh xuống sảnh đưa bạn gái tôi lên văn phòng, và bảo nhân viên bảo vệ với tiếp tân sau này cứ để cho cô ấy lên. "



" Vâng.

Hai mươi phút sau cuộc họp kết thúc, Kỷ Kình Bắc vội vàng mang theo tệp hồ sơ và điện thoại rời khỏi, nôn nóng gặp cô người yêu của mình. Có điều bị Lăng Dịch trêu đùa đặt tay lên vai anh ngăn bước, nụ cười cực kỳ bất lương, lên tiếng:

"Ề, ê, người ta đang mang thai con của cậu đấy, cậu đừng manh động quá nhé! "

Hai mắt của Kỷ Kình Bắc nghiêm lại nhìn Lăng Dịch, sau đó phủi bỏ bàn tay ở vai, tệp hồ sơ trên tay lập tức đập mạnh vào lồng ngực đối phương, cất lời:

" Cậu..tăng ca nhé! "

Ngay sau đó, Kỷ Kình Bắc thư thả đút hai tay vào túi hiên ngang bước đi, để lại Lăng Dịch cầm thêm tệp hồ sơ nhăn nhó nhìn theo, âm thầm chửi mắng anh trong lòng.

Cánh cửa văn phòng làm việc mở ra, Kỷ Kình Bắc gấp gáp tiến vào, đôi môi lập tức uốn lượn vẻ ra nụ cười khi nhìn thấy Giang Vũ Thư đang ngồi ở sofa xem điện thoại.

"Anh..."

Vũ Thư đặt vội điện thoại sang một bên, đứng dậy chạy tới choàng tay ôm cố Kỷ Kình Bắc, nói tiếp:

"Đói không?"

" Đói! "

Khuôn mặt Kỷ Kình Bắc cực kỳ nham hiểm, hay tay ôm ấp vuốt ve tấm lưng của Giang Vũ Thư, ý tứ sâu xa đã thể hiện quá rõ ràng.

Vừa đói cái này vừa đói cái kia.

" Em bù sau cho anh mà~"

"Nhưng em có thích không? Anh không thích ép buộc em làm chuyện em chẳng muốn."

" Thú thật lúc trên giường em khiến tôi rất chán, cực kỳ chán đấy em biết không? "

Đôi mắt Giang Vũ Thư dao động, nhớ đến câu nói Kỷ Kình Bắc từng nói với cô. Bỗng dưng, bàn tay cô siết chặt cố anh hơn, cơ thể như muốn dán dính vào đối phương, trả lời:

"Lúc quen nhau em đã muốn cho anh, chỉ là đợi đến sinh nhật của anh, sau đó thì... Nhưng em có bị lãnh cảm đâu mà không thích chứ, em cố tình làm cho anh chán í..."

Giang Vũ Thư chưa dứt câu thì Kỷ Kinh Bắc đã cúi xuống chớp lấy cái đôi môi mềm mại đang uyển chuyển của cô, kết quả cả hai đã say sưa trong nụ hôn nhẹ nhàng nhưng vô cùng nồng nàn và ngọt ngào, quyến luyến như họ không muốn dứt ra..