Bỏ Mặc

Chương 3



Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

...ống quần kéo xuống, có thể nhìn thấy hình xăm trên đùi, màu sắc rực rỡ. Đóa hoa và dây leo được xăm lên, dây leo uốn lượn vươn về phía giữa hai chân, không biết điểm cuối ở nơi nào.

***

Từ Hành mặt "Xẹt" cái đỏ bừng, một nửa là tức giận, một nửa là xấu hổ.

Tức là tức Trần Ngang lưu manh, "làm" đến "làm" đi treo ở bên mép, ban ngày ra vẻ đạo mạo chính trực, ai biết ngầm bên trong thô tục như thế. Nhưng mà ông trời ban cho Trần Ngang một cái thanh quản tốt, giọng nói khàn khàn trầm thấp, hơi thở nóng ướt phả trên lỗ tai Từ Hành, trêu chọc khiến Từ Hành ngứa ngáy từ vành tai vào trong, chỉ muốn rút tay lại vò vò.

Từ Hành cả mặt đều hồng thấu, nhỏ giọng làu bàu: "Anh xấu xa vừa chứ, cái gì mà làm với không làm!"

Trần Ngang khí định thần nhàn, chỉ là khí lực ở tay không hề giảm, bên môi thậm chí mang theo một ý cười không dễ phát hiện, như mèo vờn chuột, duỗi móng vuốt ra rồi lại thu hồi, trêu chọc vần vò.

"Không thích nghe chữ đấy sao, vậy..." Trần Ngang nói, "Cậu bị Cố Văn Nguyên thao qua rồi à?"

A! Đệt!

Từ Hành đột nhiên giãy ra, Trần Ngang không kịp chuẩn bị, bị Từ Hành đột ngột phát lực đẩy lui hai bước, thình lình đạp phải một thứ trơn trượt, không đứng vững, ngã ngồi trên đất.

Từ Hành không ngờ mình đẩy một cái, má nó đã đẩy Trần Ngang ngã luôn rồi, nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.

Kẻ đầu sỏ —— bánh ngọt Bát Tử bị giẫm nát đến không ra hình thù gì, Trần Ngang sắc mặt đen như đáy nồi, hắn đặt mông ngồi trên một bãi nước đọng, sau khi đứng dậy, quần vải màu cây đay bị bẩn thỉu làm đen sì một mảnh, nước bẩn còn chảy xuống...

Tốt xấu cũng là mình đẩy người ta, lúc này Từ Hành có chút hổ thẹn, nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi..."

Thanh niên khiết phích Trần Ngang hít sâu hai lần, cưỡng ép sự chú ý của mình trên chỗ nước bẩn ở quần dời đi, hắn nhìn đôi dép lào của Từ Hành, khẳng định: "Nhà cậu ở gần đây."

Từ Hành cảm thấy không ổn, vội lấy điện thoại di động ra: "Tôi, tôi giúp anh gọi xe về nhà..."

Trần Ngang động tác nhanh nhẹn mà rút điện thoại trong tay Từ Hành ra, cầm trong tay mình: "Cậu về nhà lấy cho tôi mượn áo khoác dài tay, tôi che một chút."

Từ Hành nuốt giận vào bụng, ôm tâm tư muốn đuổi Trần Ngang đi, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại, cậu thấy Trần Ngang buộc ống tay áo khoác vào bên hông, che đi phần quần sau mông bị bẩn.

"Dẫn đường đi."

Từ Hành sững sờ: "Dẫn đường gì?"

Trần Ngang mặt còn có chút đen, mà ngữ khí đã hòa hoãn lại, như chuyện đương nhiên mà nói rằng: "Tôi không lái xe, muốn đến nhà cậu đổi cái quần."

Mời thần thì dễ đưa thần thì khó.

Từ Hành xem như sâu sắc hiểu câu nói này, sáng sớm đến muộn không nên mở miệng nhờ Trần Ngang mở cửa cho cậu.

Trần Ngang nhìn chung quanh một chút căn phòng của Từ Hành, bố trí rất ấm áp gọn gàng, coi như hài lòng gật gật đầu, hỏi một câu: "Buồng tắm ở đâu?"

Từ Hành nghĩ đến vũng nước đọng đen sì sì, miễn cưỡng tiếp nhận yêu cầu dùng phòng tắm của Trần Ngang, còn khách khí tìm cho hắn một cái khăn tắm còn mới tinh, và một cái quần thể thao tương đối rộng của mình cho hắn.

Trần Ngang ngược lại cũng không soi mói cái gì, cầm lấy liền đi vào buồng tắm.

Đợi đến khi phòng tắm có tiếng nước "Ào ào" vang lên, Từ Hành như dỡ xuống được gánh nặng, co quắp ngồi trên ghế sô pha, lòng tràn đầy nhớ thương bánh ngọt Bát Tử bị Trần Ngang giẫm nát, đau lòng tột đỉnh.

Tiếng nước rất nhanh đã ngừng, không bao lâu, cửa phòng tắm mở, Trần Ngang lại không mặc quần Từ Hành cho hắn mượn, mà chỉ quấn khăn tắm quanh hông, để trần thân trên, cả người vương hơi nước. Vóc người vô cùng đẹp, hiếm thấy nhân viên văn phòng nào cường tráng như vậy, cơ bắp có đường nét rõ ràng, dưới ánh đèn vàng càng lộ vẻ quyến rũ.

Từ Hành theo bản năng mà nuốt ngụm nước bọt, hắng giọng một cái, mặt không biểu tình nói: "Anh cuồng lộ thể à?"

Trần Ngang vuốt tóc ướt, ngồi ở trên ghế sô pha đối diện Từ Hành, đáp: "Quần áo tôi ướt, quần của cậu lại quá nhỏ, ghìm đũng quần."

Từ Hành nhìn Trần Ngang không chút kiêng kị đổi tư thế ngồi, cơ bụng dồn chung một chỗ, khăn tắm treo ở xương hông, bóng tối dưới chiếc khăn vừa hay là bộ phận chọc người suy tư. Cậu như bị lửa thiêu mông đứng vụt lên, nói: "Tôi bỏ quần áo của anh vào máy giặt, hong khô là có thể mặc."

Trần Ngang không có ý kiến, dựa vào lưng ghế sô pha, cởi trần bấm bấm điện thoại, chân dài vắt chéo, cơ đùi mạnh khỏe màu lúa mạch không nhìn không được. Cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh mẽ, Từ Hành cùng hắn trong một phòng luôn cảm thấy không dễ chịu.

Trái lại Trần Ngang,chân chính "xem như ở nhà", không hề khách sáo chút nào.

"Cậu và Cố Văn Nguyên là bạn giường sao?" Trần Ngang thuận miệng hỏi.

Cái vấn đề này dây dưa hoài không xong, Từ Hành không kiên nhẫn đáp: "Không phải, không quen."

Trong lúc nhất thời liền trầm mặc, trong phòng chỉ nghe được tiếng máy giặt vận hành.

Trần Ngang lại hỏi: "Cậu độc thân?"

Từ Hành: "Độc thân có ăn gạo nhà anh không?"

Trần Ngang chậm rãi xoay người, cơ bắp ở eo rất dễ nhìn, điện thoại di động ném qua một bên, đột nhiên đứng lên.

Cô nam quả nam, còn là thể loại lõa thể so với mình cường tráng hơn một vòng, Từ Hành sốt sắng: "Làm gì thế, anh phải đi à..."

Từ Hành còn chưa kịp lui về phía sau, liền bị Trần Ngang kéo một cái, một phen trời đất quay cuồng, bị áp lên ghế sa lon.

"Làm, làm gì..."

Từ Hành chỉ mặc T shirt quần cộc, hai người thịt dán thịt, thân thể Trần Ngang còn mang theo hơi nóng dán vào da dẻ mát mẻ của cậu, trên người có chút hương Cologne nhàn nhạt vương vất, Từ Hành bất thình lình run rẩy một cái.

Tay Trần Ngang trực tiếp mò vào trong ống quần rộng rãi của Từ Hành.

Hắn vừa nãy đã thấy.

Ống quần của cậu rất rộng, thời điểm co chân lên, ống quần kéo xuống, có thể nhìn thấy hình xăm trên đùi, màu sắc rực rỡ. Đóa hoa và dây leo được xăm lên, dây leo uốn lượn vươn về phía giữa hai chân, không biết điểm cuối ở nơi nào.

Hết chương 3.