Từ Hành ngẩng đầu, đưa tay ra sờ sờ trên trán Trần Ngang, nói: "Anh phát sốt rồi."
***
Hôm sau khi Trần Ngang ngủ dậy, Trần Tịnh trong phòng bếp nhà hắn làm bữa sáng, mùi rất thơm. Trần Ngang cầm điện thoại, mở wechat ra, nhận ra trong khung chat với Từ Hành vẫn chỉ dừng lại ở câu thơ kia của hắn, lẻ loi nằm đó.
Hắn nằm úp sấp trên sô pha, ôm gối tức giận nói: "Chị định ở nhà em luôn đấy à?"
"Ở tạm hai ngày," Trần Tịnh búi tóc đang ốp lết trứng, quay đầu lại nhìn Trần Ngang, giật mình nói, "Sao sắc mặt em tệ như quỷ thế?"
Trần Ngang cảm thấy mình có thể là bị cảm mạo, đầu đau nhức, tứ chi như nhũn ra.
Trần Tịnh: "Ăn sáng xong rồi uống thuốc đi."
Trần Ngang ăn vài miếng qua loa, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Hôm trước mấy người bạn nói muốn tụ họp, lúc Hà Ngạn đi hắn đang buồn bực vì nhiều chuyện, nên qua loa hứa hẹn. Lần này dù sao cũng phải tham gia, thiết đãi ở nhà không bằng đi ra ngoài tiệm.
Chỗ hẹn cách nhà Từ Hành khá gần, nói không chừng có thể gặp được cậu.
Hôm nay Từ Hành đã ra ngoài từ sáng sớm, bởi vì máy điều hoà trong nhà bị hỏng, bật chế độ lạnh được nhưng không làm nóng được. Cậu gọi điện thoại thuê người đến sửa, mà anh thợ bảo hôm sau mới có thể đến, trong nhà lạnh như hầm băng.
Từ Hành không chịu nổi, đành ra khỏi nhà, đến tiệm cà phê gần đó, vừa uống cà phê nóng hổi vừa ôn tập tiếng Nhật.
Cậu mở phần tán gẫu wechat với Trần Ngang ra, ngẩn người nhìn tin nhắn không đầu không đuôi Trần Ngang gửi tới.
Cậu cầm bút, viết câu thơ kia vào vở, viết mấy lần, muốn trả lời một câu, lại chẳng biết nên nói sao cho tốt.
Trong quán chỉ có một người khách quen là cậu, yên tĩnh vô cùng.
Từ Hành thở dài, đặt khăn quàng dày lên trên bàn, nằm úp sấp ở phía trên, trong lòng rất khổ não.
Chuyện giữa hai người như nút thắt cởi không ra, loay hoay không tìm được đầu sợi dây buộc.
Đột nhiên, có người gõ cửa sổ thuỷ tinh bên cạnh cậu, Từ Hành quay sang, cùng Trần Ngang đang đứng ngoài cửa sổ bốn mắt nhìn nhau.
Trần Ngang mặc áo lông cao cổ cùng áo khoác dài kaki, một tay đút vào túi, tay khác vẫn đang dừng trên cửa kính. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, khẽ nhếch miệng như muốn nói gì đó, hơi thở nóng hổi phả ra làm nhoè mặt kính.
Từ Hành đứng phắt dậy, nói: "Anh..."
Cậu mới nói ra được một chữ, mới ý thức được Trần Ngang ở bên ngoài sẽ không nghe được cậu nói cái gì.
Phía sau Trần Ngang cách đó không xa vẫn có mấy người chờ đợi, đang dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ. Trần Ngang xoay người lại ra hiệu cho họ một chút, để họ đi trước, còn hắn thì đẩy cửa tiệm cà phê đi vào.
Từ Hành chợt nhận ra mình giống như học sinh tiểu học bị phạt đứng, mất mặt quá thể, vội vàng ngồi xuống.
Trần Ngang đi tới, kéo ghế tựa ra, ngồi đối diện cậu.
Trần Ngang: "Em..."
Từ Hành: "Anh..."
Trần Ngang: "Em nói trước đi."
Từ Hành xoa xoa ngón tay, nói rằng: "Hôm này trời lạnh quá nhỉ."
Trần Ngang: "Anh rất nhớ em. Hôm nay em có thể ở bên anh không?"
Từ Hành bị quả bóng Trần Ngang ném trực diện tới làm cho bối rối. Thậm chí đang buồn rầu, đang xoắn xuýt, đang mê man, tim vẫn không khống chế được mà nhảy loạn.
Cậu nói: "Anh... Không phải đang có bạn chờ sao? Em còn phải xem qua nội dung bài học để chiều nay lên lớp."
Trần Ngang chăm chú nhìn Từ Hành: "Chúng ta nhanh thôi, em phải học rất lâu nữa hả?"
Từ Hành bị hắn nhìn như vậy, căn bản là không nói được lời cự tuyệt, nhỏ giọng đáp: "Vậy xem bài một lúc thôi ạ."
"Được," Trên mặt Trần Ngang có nét cười. Hắn gầy đi nên đường nét càng thêm thâm thuý, xương lông mày nhô ra, góc cạnh rõ ràng, "Sau khi kết thúc em gọi điện thoại cho anh cũng được, trực tiếp lên tìm anh cũng được. Bọn anh ở club đối diện, phòng riêng trên tầng ba, 305."
Từ Hành gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng."
Từ Hành xem sách không vào đầu nữa, mở vở ra là thấy câu thơ mình viết ở trên. Ngồi ở tiệm cà phê mòn mỏi nửa giờ, Từ Hành thu dọn đồ đạc của mình, gọi điện thoại cho Trần Ngang.
Nhưng gọi mấy cuộc đều báo máy bận.
"Em đến tìm anh."
Từ Hành gửi cho Trần Ngang một tin nhắn wechat, đeo balo lên lưng, tự mình đi đến đó.
Trần Ngang cùng bạn bè tụ tập ở một club rượu vang. Từ Hành vào cửa xong còn bị chặn lại, đợi cậu nói rõ ràng tình huống, báo ra tên của Trần Ngang, bấy giờ nhân viên lễ tân bèn lễ phép dẫn cậu lên trên.
Từ Hành hơi không quen kiểu phục vụ ân cần như thế, khách khí nói: "Tôi tự đi cũng được rồi. Cảm ơn."
Từ Hành tỉ mỉ nhìn dãy số phòng riêng, xác nhận mình tìm đúng rồi, mới giơ tay lên gõ cửa.
Gõ gõ, nhưng bên trong không ai mở cửa. Từ Hành cẩn thận khẽ khàng đẩy cửa ra, ló đầu vào xem xét bên trong.
Bên trong là căn phòng rộng, đối diện cửa là giá đặt rượu vang, kiêm luôn tác dụng ngăn cách, có âm thanh nói chuyện vọng ra.
Từ Hành muốn mở miệng hỏi, câu chuyện tán gẫu bên trong đột nhiên nhắc tới Trần Ngang.
"Có phải cuối năm là sinh nhật của Trần Ngang không? Năm nay tặng hắn cái gì được nhỉ?"
Một người khác nói đùa: "Đưa một người đẹp lên giường hắn..."
Có người ngắt lời: "Không được đâu, mày không thấy lúc nãy cậu ta gặp ai à? Lão Trần không rời mắt đi được."
"Không phải là yêu nhau thật chứ? Nghe nói cậu ta vừa chuyển đến uỷ ban thành phố, tình hình khá căng. Làm như vậy khác gì đùa với lửa?"
"Hắn biết nặng nhẹ, chắc chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Nhưng mà nhỡ dây dưa vào loại phiền phức thì đúng thảm. Mà này ông có nghe nói không? Dạo nọ, trong thành phố có người bao dưỡng minh tinh để chơi đùa. Lúc chia tay khóc trời gào đất suýt thì nháo đến tận cửa. Cuối cùng phải cho cái xe cho cái nhà mới cắt đuôi được đấy."
Mọi người đều nở nụ cười trêu chọc: "Phải nhắc nhở Trần Ngang chuẩn bị kỹ phí tổn chia tay mới được, phí chặn miệng."
Từ Hành nghe không nổi nữa, lặng lẽ lui ra, đóng cửa vào. Cậu đứng bên ngoài, tim đau đớn.
Cậu ở chung với Trần Ngang bấy lâu, nên dần dần quên đi sự chênh lệch giữa hai người. Yêu nhau là trần trụi hết thảy, ngoại trừ y phục cởi ra, chỉ còn lại trái tim này chạm vào trái tim khác.
Sự tự ti của cậu như xước mang rô trên đầu ngón tay, không đáng chú ý, nhưng chỉ cần đụng tới là đau xót.
Cho nên cậu mới coi trọng lớp bổ túc tiếng Nhật như thế. Ở nơi đó, cậu cảm thấy mình đang ngày ngày tiến lên. Mặc dù nói ra hơi buồn cười, nhưng mỗi lần tiến bộ cũng khiến cậu cảm thấy sự chênh lệch giữa mình và Trần Ngang ít đi một chút.
Từ Hành kéo bước chân ra ngoài, mặc kệ nhân viên lễ tân hỏi han. Cậu ra khỏi club, muốn về nhà, nhưng nghĩ lại, có chút không nỡ bỏ Trần Ngang. Vì vậy liền đứng ở ven đường, gót giày đạp đạp vỉa hè sứt mẻ, nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng cổ, đếm xe cộ qua lại ngẩn người.
Đứng một hồi mỏi chân, bèn ngồi xuống.
Trần Ngang đang gọi điện thoại với mẹ. Mẹ hắn nói cuối năm sinh nhật hắn, vừa hay là cuối tuần, chi bằng cả nhà đi Ma Cao chơi hai ngày, bao căn phòng xem pháo hoa mừng năm mới, rủ cả Lục Y Nhiên đi cùng.
Trong lòng Trần Ngang chỉ muốn tổ chức sinh nhật cùng Từ Hành, muốn mở miệng từ chối.
Hạ Uyển bắt đầu càm ràm liên miên.
"Tiểu Ngang này, con nghe mẹ nói. Con đừng cà lơ phất phơ nữa, ở bên Y Nhiên thì cố gắng gần gũi. Con xem chị con khi ấy, cùng Thành An chưa tới một năm liền kết hôn rồi? Sang năm xem ra con cũng xêm xêm rồi đó."
Trần Ngang không nói lời nào, Hạ Uyển vẫn cứ nói, thậm chí hắn giơ điện thoại ra xa, trong loa truyền tới âm thanh mơ hồ không rõ, đầu óc vẫn đau buốt từng cơn.
Từ nhỏ chính là như vậy. Hạ Uyển vẫn cứ sống trong thế giới của chính mình, nhu cầu của con trai con gái, bà chưa bao giờ lắng nghe một cách thật lòng. Căn nhà trên cây khi còn bé của Trần Ngang là bà dặn người làm. Rồi đến khi Trần Chính Đức muốn dỡ bỏ, Trần Ngang quật cường dùng cách không ăn cơm để phản đối, Hạ Uyển lại đi khuyên nhủ hắn.
"Tiểu Ngang à, con phải nghe lời baba, phải học tập thật giỏi. Mấy trò vui chơi đừng để ý quá nhiều, việc nhỏ mà thôi. Cuối tuần mẹ mua cho con mô hình máy bay và du thuyền mới nhé."
Mãi mới cúp được điện thoại, nhìn tin nhắn Từ Hành gửi đến, hắn vội vã quay trở lại phòng bao. Nhưng không thấy Từ Hành, bạn bè cũng nói không thấy ai đến cả.
Trong lòng hắn sốt ruột, cho rằng Từ Hành đến nhưng không thấy hắn nên rời đi.
Hắn vội vã ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại muốn gọi cho Từ Hành.
Trần Ngang vừa ra khỏi cửa thì thấy Từ Hành ngồi bên lề đường, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì. Hắn ba chân bốn cẳng chạy tới, ôm lấy cậu từ phía sau lưng, khiến Từ Hành sợ hết hồn.
Vốn dĩ tâm trạng đã ổn rồi, Từ Hành thấy hắn, lại cảm thấy oan ức, nhỏ giọng nói: "Em đếm đến 109 cái xe rồi, định đếm đến 200 thì rời đi."
Trần Ngang kéo cậu từ trên mặt đất lên, mở rộng áo khoác, bọc Từ Hành ở bên trong, nói: "Anh rất nhớ em."
Từ Hành hít sâu một hơi, ngửi thấy hương vị đặc biệt trên người Trần Ngang, mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt.
Cậu nói: "Sao người anh nóng quá vậy."
Từ Hành ngẩng đầu, đưa tay ra sờ sờ trên trán Trần Ngang, nói: "Anh phát sốt rồi."