Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 81




 
Chương 81
 
Bùi Âm biết cuộc gặp mặt buổi chiều rất quan trọng nên cô cố ý uốn nhẹ tóc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chọn mặc vest màu đen, đi giày màu đen trông cô vô cùng chuyên nghiệp.
 
Cô nhìn người trong gương, tuy có hơi rập khuôn nhưng ít ra rất chững chạc.
 
Triệu tổng bên kia sẽ không tự dưng nói muốn gặp “người thật sự làm bản kế hoạch”, có lẽ bà chị kia đã giúp đỡ cô ít nhiều nên cô sẽ không tiếp tục im lặng nữa mà phải chuẩn bị thật chu đáo.
 
Bùi Âm đã tìm hiểu vị Triệu tổng kia, tuy người ta đồn bà ấy không thích gần gũi với người khác nhưng nghe nói ban đầu bà ấy tách khỏi gia đình ra làm riêng vì bất hòa với hai người anh.
 
... Muốn vươn lên, đối phương có thể hiểu mình.
 
Bùi Khiêm thấy cô tới, mỉm cười nói: “Sao hả, cô cũng biết ngày thường mình quá dở hơi, biết phải che đậy à, gì mà ‘Lục Bất Du là kẻ đánh cắp trái tim, chỉ muốn đong đưa trên mi anh trai’, lúc cô nói vậy trên Weibo chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao? Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
 
Bùi Âm nghiêm túc nói: “Em không cảm thấy mình lỗ mãng, điều này cũng không có gì đáng xấu hổ.”
 
Đây vốn là cách tiêu khiển của fan, tâng bốc thần tượng là nghề kiếm cơm của giới fan các cô đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tự nói trên lãnh địa của riêng mình và cô không làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai cả.
 
Bùi Khiêm khinh bỉ nói: “Nói hay lắm, nếu cô cảm thấy không sao thì tại sao lúc anh cho các chú bác xem Weibo của cô thì cô lại tức giận nhỉ? Lục Bất Du không phải là tên mặt trắng chỉ biết nịnh gái sao.”
 
Bùi Âm đột nhiên nổi giận bước lên một bước.
 
“Anh nói thêm một câu nữa thử xem, cùng lắm thì hôm nay không đi nữa! Cho hợp đồng này hỏng banh luôn đi!”

      
Chửi cô thì được nhưng dám mắng idol của cô thì không được!
 
Lục Bất Du còn tốt hơn tên khốn kiếp này gấp một vạn lần! Cả nghĩa đen lẫn bóng!
 
Cô bắt đầu thành fan của thần tượng nhà mình là vì gương mặt đó, chỉ hâm mộ vì nhan sắc của anh ấy.
 
Sau đó dần dần biến thành fan trung thành, anh ấy hát và đóng phim đều không quá nổi bật nhưng cũng xem như có năng lực.
 
Hơn nữa thái độ rất nghiêm túc, mỗi năm đều không ngừng tiến bộ.
 
Anh Du còn rất thân thiện với phái nữ.
 
Tin tức xã hội về những vụ phái nữ và trẻ em bị xâm hại, đa số nghệ sĩ nam đều sẽ giữ im lặng mà chỉ có nghệ sĩ nữ lên tiếng. Nhưng anh ấy thì không!
 
Không chỉ vậy, anh Du còn ủng hộ hoạt động “cứu vớt trẻ em bị lừa” đã năm năm kể từ khi anh ấy bắt đầu ra mắt, dù luôn bị nói là chỉ làm dáng để tạo lập hình tượng.
 
Trong diễn đàn, rất nhiều phái nam ẩn danh lên án anh ấy chỉ biết nịnh gái, có rất nhiều từ bôi nhọ hệt như thằng ngốc Bùi Khiêm này.
 
Trong mắt cô, thần tượng là hoàn mỹ, không ai được chửi bới.
 
Bùi Khiêm khó tin: “Cô có ý gì?”
 
Anh ta còn muốn phê bình thêm vài câu nhưng thấy mặt Bùi Âm sa sầm nên tạm thời nhịn xuống.
 
Thôi, chờ giải quyết xong chuyện ngày hôm nay, về nhà sẽ tính sổ với nó.
 
Bùi Âm quay lưng đi ra ngoài.
 
Cô không thể chịu đựng khi phải ở cùng với thằng ngốc này, hôm nay nếu có cơ hội, cô sẽ khiến anh ta mất hết mặt mũi không ngóc lên nổi.
 
Dám mắng idol của cô à??
 
———
 
Hai bên hẹn gặp nhau lúc năm giờ chiều, địa điểm ở phòng tiếp khách của tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tập đoàn Sâm Đạo.
 
Bùi Khiêm ngồi trên ghế sofa, liên tục quan sát bốn phía.
 
Từ phòng tiếp khách này thì có thể biết đãi ngộ của Sâm Đạo rất tốt.
 
Haiz, tổng giám đốc là phụ nữ mà chỗ này và cả nhân viên đưa cà phê xinh đẹp thế kia, đúng thật là lãng phí.
 
Bà ta không có phúc hưởng thụ rồi.
 
Bùi Khiêm nhỏ giọng nói: “Cô nói thử xem Triệu tổng đó có khi nào thấy anh quá đẹp trai mà muốn dây dưa với anh cả đời không nhỉ? Vậy anh sẽ ngượng ngùng từ chối.”
 
Nghe đồn đối phương không còn trẻ nữa, là một bà già.
 
“...” Bùi Âm lười phải liếc nhìn tên ngu xuẩn này.
 
Anh ta lại nói thêm vài câu nhưng đều không được đáp lại, cuối cùng mới chịu im miệng hoàn toàn.
 

 
Cửa phòng tiếp khách được một trợ có dáng người cao ráo kéo ra.
 
“Tổng giám đốc, khách đã đến rồi ạ.”

 
Nghe vậy, Bùi Âm lập tức hồi hộp. Triệu tổng quyền cao chức trọng, khó khăn lắm mới có thể gặp được.
 
Cô đã luyện tập trong lòng rất nhiều lần, lúc gặp nhau mình phải chào hỏi thế nào.
 
Tuy nhiên sau khi nhìn thấy mặt người đó, cô bị kẹt từ rồi.
 
Không phải chứ, tuy cô đã chuẩn bị xong tâm lý nhưng không thể ngờ được Triệu tổng lại là chị gái bạch phú mỹ trong câu lạc bộ kia?!
 
Trời ơi! Đúng thật là một người? !
 
Chẳng những Bùi Âm bị kẹt mà Bùi Khiêm cũng vậy.
 
Hôm nay Triệu Giai Ninh mặc vest màu tím đậm, mang giày cao gót nhọn màu đỏ, vóc dáng cao gầy, vẻ ngoài được chăm sóc cực tốt trông chưa tới bốn mươi.
 
Thế nhưng bà có khí thế sắc bén do ở chức vị cao đã lâu. Người thế này nhất định đã đứng trên cao và ra lệnh rất nhiều năm mới có thể tạo được khí chất như vậy.
 
Dù đang nhếch môi cười cũng làm người ta cảm thấy không thể khinh thường.
 
Triệu Giai Ninh đánh giá Bùi Khiêm một lượt khiến anh ta hoảng sợ mí mắt giật liên hồi, không dám mở miệng.
 
“Buổi chiều tốt lành, tôi đã xem bản kế hoạch rồi, còn có gì muốn bổ sung không?” Triệu Giai Ninh đi thẳng đến ghế sô pha đối diện, ung dung ngồi xuống, nhìn Bùi Âm hỏi.
 
Năm sáu giây sau, cuối cùng Bùi Âm mới hoàn hồn, vội vàng đáp: “Triệu tổng, thật vui vì được gặp chị, em... không có gì muốn bổ sung nhưng rất mong được nghe ý kiến của chị, em nhất định sẽ tiếp thu ạ.”
 
Triệu Giai Ninh: “Thành thật mà nói, em làm rất tốt, chị cũng không muốn bổ sung gì cả.”
 
“Cảm ơn chị đã tin tưởng em.” Bùi Âm khiếp sợ đồng thời lại thấy cảm động.
 
Gần đây rất nhiều người cứ chất vấn cô lỗ mãng và không thận trọng nên không thể đảm nhiệm trọng trách nhưng Triệu tổng này lại đứng về phía mình!
 
Hơn nữa có Triệu tổng hỗ trợ cô, mấy người chất vấn kia không còn quan trọng gì nữa.
 
Chuyện luôn khiến cô khổ sở giờ đây đột nhiên có hy vọng, xuất hiện cơ hội chuyển mình.
 
Triệu Giai Ninh: “Em không cần cảm ơn chị. Em rất ưu tú, ừm, sau này nên tiếp tục cố gắng.”
 
“Em nhất định sẽ cố gắng ạ!”
 
Bùi Khiêm cảm thấy chuyện không ổn, sao một người sống sờ sờ như mình lại bị phớt lờ thế chứ...
 
Nếu cứ tiếp tục thì sẽ bị Bùi Âm đoạt mất danh tiếng, anh ta nhắm mắt nói: “Triệu tổng, chào chị.”
 
Triệu Giai Ninh: “Cậu là ai?”
 
“... Thật ra tôi là người chịu trách nhiệm chính trong kế hoạch này, Bùi Âm chỉ hỗ trợ mà thôi nên có gì chị cứ nói với tôi là được.” Bùi Khiêm sốt ruột.
 
Triệu Giai Ninh: “Nói nhảm.”
 
Bùi Khiêm bỗng nhiên luống cuống, sao người ta lại không tin anh ta? Tại sao vậy chứ?
 
Anh ta nhìn về phía Bùi Âm, thúc giục: “Em mau nói với Triệu tổng đi, kế hoạch này do anh chịu trách nhiệm!”
 
Bùi Âm không phối hợp, vẻ mặt lãnh đạm: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
 
Triệu Giai Ninh cầm bản thiết kế gốc trên bàn, lật xem rồi bình thản hỏi: “Cậu nói là cậu làm, vậy cậu báo thời gian hết hạn và chủ yếu sẽ dùng loại vật liệu thép nào trong công trình này tôi nghe thử xem.”
 
Bùi Khiêm: “...”
 

Sao anh ta biết được? Anh ta mới nhận được một tuần thôi mà.
 
“Em biết.”
 
Bùi Âm nhìn anh ta như nhìn một thằng ngốc, sau đó báo thời gian hết hạn và loại vật liệu thép được sử dụng trong công trình này.
 
“Không tệ, đã so sánh, bản kế hoạch do ai làm xem ra cũng thấy rõ rồi.” Dừng lại một lát, Triệu Giai Ninh quay lại nhìn người đàn ông trước mắt, thái độ đột nhiên nghiêm nghị: “Tại sao cậu nói là cậu làm?”
 
Đương nhiên Triệu Giai Ninh biết, bởi vì bà từng gặp phải chuyện không công bằng, bà có thể cảm nhận được nên mới thấy rõ sự khác thường.
 
“Không, không phải đâu, chúng tôi cùng nhau hoàn thành kế hoạch, tôi cũng tham gia, tại bộ phận chị vừa hỏi là do em ấy phụ trách.” Bùi Khiêm vội vàng giải thích.
 
Triệu Giai Ninh cười lạnh hỏi lại: “Cậu cảm thấy tôi ngu lắm à? Tôi ghét nhất người khác lừa mình! Không nói rõ chuyện này thì sau này tôi sẽ không muốn hợp tác gì với công ty của cô cậu.”
 
Bùi Khiêm cầu cứu nhìn Bùi Âm, phát hiện đối phương không có dự định sẽ giải thích giúp anh ta nên anh ta vô cùng tức giận.
 
Hiển nhiên đang muốn anh ta tự khai.
 
Bùi Khiêm suy nghĩ vòng vo đương nhiên không thể cõng cái tội này một mình nên anh ta cắn răng nói tiếp: “Bùi Âm tham gia vào nhiều bộ phận hơn nên mới quen thuộc nhiều chi tiết hơn nhưng công ty cho tôi phụ trách kế hoạch này hoàn toàn căn cứ vào thái độ có trách nhiệm với bên ngài!”
 
Triệu Giai Ninh: “Nói tiếp.”
 
Xem nhà cậu bịa tiếp thế nào.
 
Bùi Khiêm: “Tôi vốn không muốn nói... Em gái tôi đã 25 rồi nhưng cả ngày cứ nghĩ đến mấy chuyện theo đuổi idol như mấy con nhóc, cuồng đến mức bỏ bê công việc, mua vé máy bay chạy khắp cả nước, người thường ai làm vậy chứ? Vì thế mọi người so sánh thấy tôi đáng tin hơn.”
 
Triệu Giai Ninh: “Tôi cảm thấy chuyện này rất bình thường.”
 
Bùi Khiêm: “Không phải đâu, cũng có rất nhiều con gái chạy theo idol... nhưng nó thích Lục Bất Du, à, có thể ngài không biết Lục Bất Du là ai, là một tên mặt trắng nhỏ, danh tiếng rất xấu. Bùi Âm làm thế nên đương nhiên người lớn trong nhà không yên tâm rồi, vì vậy mới chọn tôi để hợp tác với quý công ty.”
 
Bùi Âm: “...”
 
Mẹ kiếp, tên thiếu não này chơi tới bến luôn rồi, hôm nay e là anh ta chết chắc.
 
Bôi nhọ thần tượng của tôi thì chỉ chết, bôi nhọ thần tượng của Triệu tổng thì chỉ có nước hốt cốt dùm anh.
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Triệu tổng: Chị đây là mẹ ruột kiêm fan mẹ ghẻ*, con chị chỉ có chị mới được mắng, người khác... Ha ha.
 
Lục Bất Du: Cảm động
 
Triệu tổng: Bổ sung, bố nó cũng mắng được
 
Triệu tổng: Bổ sung nữa, em gái cũng mắng được, còn đánh được luôn.
 
Lục Bất Du: ???