Bố Mẹ Thanh Bắc Của Tôi

Chương 7



(tiếp)

Anh thở phào nhẹ nhõm, dùng sức ôm lấy tôi vào trong lòng, sức lực này dường như muốn vò tôi vào trong cơ thể anh.

" Hảo Độc, anh yêu em."

Ánh trăng lưu luyến dịu dàng, đường nét của anh mơ hồ.

Tôi không cầm lòng được nói: "Tạ Vũ, cho dù trong tương lai xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải sống tốt, chờ em đến tìm anh."

"Anh phải nhớ kỹ, trên đời này luôn có một cô gái yêu anh."

Đôi mắt của anh bỗng nhiên tối đi vài phần, anh ôm tôi đến trên mặt bàn, hai tay chống ở hai bên cơ thể tôi, hơi thở đặc biệt trên người anh anh dần dần lan tới.

Dưới ánh trăng đôi mắt sẫm màu của anh càng có vẻ phát sáng long lanh hơn, từ trong đôi con ngươi của anh tôi nhìn thấy bản thân đang đỏ mặt tía tai.

Tim tôi đập nhanh hơn, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Đang lúc má ấp môi kề, nụ hôn của anh chịu dàng bao phủ lấy tôi.

14. Trên đường anh tiễn tôi về kí túc xá, tôi nhìn thấy mẹ già đang bị một đám đàn ông vây quanh, khuôn mặt bà lộ ra vẻ sợ hãi, âm thanh run rẩy: "Các người chịu thiệt ở chỗ Nghê Kiến Quốc, muốn đòi lại từ một cô gái yếu đuối như tôi thì được coi là anh hùng gì chứ?"

Người đàn ông cầm đầu bị chọc vào chỗ đau thì cả người đều ở trạng thái xù lông, rất giống một con sư tử tức giận.

"Anh hùng? Anh Kiến Quốc của cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu để lấy mất hang ổ của bọn ta, chẳng lẽ chính là anh hùng chắc?"

Đôi mắt của hắn đỏ ngầu, vừa nói vừa giơ một cây gậy thô to lên.

Nội tâm tôi căng thẳng, xông lên bảo vệ mẹ ngay lập tức.

Tôi dùng tốc độ ánh sáng xông vào giữa hai người bọn họ, ôm chặt lấy mẹ tôi.

Tôi nhắm chặt mắt...

Nhưng cây gậy chậm chạp không rơi xuống lưng tôi, mà là Tạ Vũ bị hắn đánh một gậy ngã xuống đất.

Sau đó từng gậy, từng gậy giống như cuồng phong bão táp rơi trên người anh.

Tôi gấp đến độ rơi nước mắt, tiện tay quơ lấy một chai thủy tinh trên đất, đập mạnh mẽ đập nát.

Chai bia vỡ vụn, âm thanh nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của bọn chúng, tay tôi cầm mảnh thủy tinh vỡ, lộ ra trạng thái phòng ngự.

Mẹ của tôi run lẩy bẩy trốn sau lưng tôi.

"Các người đừng đánh nữa, còn đánh nữa tôi sẽ liệu mạng với các người."

Tay của tôi bởi vì sợ hãi, tức giận mà run rẩy khồn ngừng.

Tên lưu manh cầm đầu đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt.

Hắn vừa đi tới bên tôi vừa phát ra tiếng cười trầm thấp âm u, đáng sợ: "Em gái xinh đẹp, anh có thể tha cho nó, chỉ cần đêm nay em ở cùng với anh trai một đêm."

Hắn nhìn chằm chằm vào hai chân tôi, trong mắt tràn đầy dục vọng trần trụi, khiến cho người ta buồn nôn.

Bàn tay đang cầm chai bia của tôi càng run rẩy nhiều hơn, tôi giả vờ bình tĩnh nói: "Anh đừng lại đây, anh còn đi về phía trước tôi sẽ đồng quy vu tận với anh."

Hắn đã nhìn ra sự lo lắng và sợ hãi của tôi, cười đến càng xấc xược hơn.

Tôi giơ một điểm sắc nhọn chỉ về phía cổ hắn, ánh mắt phẫn nộ mà hung ác.

"Em gái xinh đẹp, đi theo anh trai, là có thể ăn ngon uống say...."

Hắn còn chưa nói dứt lời, bước một bước lớn, cầm ngược lấy tay tôi.

Hắn vừa dùng sức, chai bia trên tay tôi đã vỡ nát đầy đất.

Bàn tay mập đầy mỡ của hắn dùng sức vuốt ve tay của tôi, tôi nổi lên một trận ghê tởm và sợ hãi.

Lúc này, Tạ Vũ đang loạng chà loạng choạng đứng lên.

Tôi tuyệt vọng nhìn về phía mẹ ở sau lưng.

Đỗ Tình nước mắt đầm đìa hét lên với bọn lưu manh: "Thả cô gái này ra!"

"Hmmm? Đổi mày đến à? Các anh em, đưa bạn gái của Nghê Kiến Quốc cùng đi, đêm nay chúng ta..?"

Lời còn chưa dứt, ba tôi đã đánh một quyền ra, quyền thế nhanh như tia chớp, sức lực mười phần, mặt tên lưu manh bị đánh đến biến dạng trong nháy mắt, miệng phun máu tươi.

Người kia giãy dụa muốn đi lấy cây gậy kia, ba tôi bước mấy bước đến trước mặt hắn, hung hăng giẫm lên mặt hắn, chân còn lại đá bay vũ khí của hắn.

Tên lưu manh dẫn đầu nổi giận mắng, hét về phía những tên lưu manh còn lại: "Ngớ ra đấy làm gì? Lên hết cho tao."

Dứt lời, mười mấy tên lưu manh hợp nhau tấn công.

Lúc này Tạ vũ đã đứng vững bước chân, bảo vệ tôi và Đỗ Tình ở sau lưng, vừa vặn sóng vai với Nghê Kiến Quốc.

Tôi và Đỗ Tình tự giác lùi ra phía sau, không thêm phiền phức cho bọn họ.

Tổ hợp hot boy Thanh Hoa thêm trùm trường Bắc Đại, chắc chắn vô địch.

Chỉ thấy bọn họ nhanh chóng lưng tựa lưng làm tư thế phòng ngự, ba tôi mượn lực của Tạ Vũ, cơ thể như cơn lốc lóe ra, ông ấy dùng một cược như đám đ:ánh đá ram trực tiếp đạp bay hai tên lưu manh, tên lưu manh kêu lên ngã xuống.

Bên còn lại, Tạ Vũ vung quyền ra, bất thình đ:ánh về phía đối thủ, nắm đấm của anh mang theo gió, vù vù vang dội, quyền sau còn tàn nhẫn hơn so với quyền trước, mạnh mẽ tấn công vào điểm yếu của đối phương.

Bọn họ một quyền một cưới, kết hợp hoàn hảo, chúng tôi thuận lời thoát khỏi nguy hiểm.

Còn không đợi tỉnh lại, bỗng nhiên mẹ tôi chợt cứ thế ngã xuống.

Chúng tôi ngay lập tức luống cuống, nhanh chóng đưa đi bệnh viện.