Nhiếp Anh Lạc mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một không gian tối, môi còn khẽ lẩm bẩm mắng chửi:
"Chết tiệt"
Cô không di chuyển mà vẫn đứng yên nhìn bốn xung quanh, tâm tình cố trấn định lại nhưng thân thể lại cứ không nghe theo. Cô cứ thế đờ đẫn bước từng bước đi trong khoảng không tối đen, cứ mãi như vậy đến khi thấy được một đốm sáng cô mới sực tỉnh mừng rỡ chạy về phía nó.
Bước vào trong, thứ ánh sáng đấy hắt vào mặt khiến cô vừa đi trong tối khó chịu nhíu mày, nheo mắt.
Khi đã dần quen với tia sáng mạnh mở mắt ra cô như lạc vào một mảnh kí ức của ai đó, cô nhìn thấy một người phụ nữ bị mây đen che phủ gương mặt không nhìn rõ đang ôm một đứa bé còn trong tã lót âu yếm.
Sau đó lại một người đàn ông khác đi vào hình như là chồng của người phụ nữ đó, cha đứa bé.
Nhìn gia đình ba người ấm áp, hạnh phúc đến mức khiến cô cảm thấy rất ghen tị. Trong ba người cô chỉ có thể nhìn rõ mặt của đứa bé nhưng ở khoảng cách xa nên cô chỉ thấy rất quen mắt, vừa định đi gần lại để xem thì 'bụp' một cái cô lại rơi vào bóng tối hư ảo.
Nhưng lần này lại rất nhanh chóng hiện ra, là hình ảnh cô cùng Nhiếp Khuynh Ngang sống với nhau qua từng năm hạnh phúc có, buồn vui có, giận hờn có. Rồi thoáng chốc lại chuyển cảnh cô đứng cùng Nhiếp Hùng và Bạch Mai. Hai người đó nhìn cô bằng đôi mắt ác độc, cô không tự chủ được lui về phía sau cầm được con dao gần đấy mà đâm loạn đến bọn họ miệng hét lớn:
"Đi chết đi... Đi chết đi..."
Nhiếp Anh Lạc đứng một bên nhìn chính bản thân mình đang đâm loạn về phía trước mà hốt hoảng, vì người bị đâm chính là Nhiếp Khuynh Ngang. Máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt phấn nộn của cô. Nhiếp Anh Lạc đứng bên ngoài la hét:
"Đừng đâm nữa đừng giết anh ấy"
Vừa nói vừa chạy về phía ấy cảnh vật lại 'bụp' một cái thay đổi.
Lần này cô lại đang ở trên một mảnh đất đầy tuyết trắng xóa, phía xa xa có một vài cục bông màu trắng lớn di chuyển rất nhanh đến, cô hốt hoảng nhận ra tình huống hiện tại liền chạy thật nhanh về một hướng khác, nhưng mỗi hướng cô chạy qua đều có một con gấu lớn xông tới.
Khi cô đã hết đường chạy, bốn xung quanh toàn là gấu lớn đi chầm chậm về phía cô, rồi bổ nhào đến xâu xé cô. Quần áo trên người nhanh chóng rách bươm, da thịt cũng đã be bét máu, kinh sợ.
Cô hét lớn, xung thần kinh chấn động mạnh khiến bọn gấu đang xâu xé cô tan biến, cô mệt nhọc ngồi dậy.
Đầu óc đau nhứt cố gắng lấy lại tiềm thức, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là bên ngoài còn có một mùi hương khác đang dẫn dụ bọn họ ở trong giấc mơ đến chết.
Mà cô hiện giờ lại không thể làm gì, đang suy tính thì bỗng phía sau thổi lên một cơn gió lạnh bất chợt khiến sống lưng cô run run.
"Nghe theo tôi, nếu cô muốn trở ra. Ngồi xếp bằng, mỗi khi tôi đọc một lần câu chú cô hãy cảm ơn thần linh bằng cách, đặt một tay lên vị trí trái tim nói 'Mi kia ora', phải nhắm mắt, đến lần thứ 3, hãy mở mắt ra" Một giọng nói đàn ông phát ra bên tai của cô, khiến cô thoáng giật mình.
Nhưng rất nhanh cô liền nắm bắt được ý nghĩa của câu nói đó. Dù sao cũng không thể ra khỏi, vậy không bằng cứ liều một lần vậy.
Cô nhanh chóng ngồi xếp bằng lại, nhắm mắt hít thở đều đều đợi người đàn ông kia lại lên tiếng.
Một lúc lâu sau, khi cứ ngỡ là mình nghe nhầm thì một tràng câu chú được đọc lên khó hiểu.
Rồi lại dừng, một tiếng 'tùng' như gõ trống vang lên bên tai, cô liền đặt tay lên ngực trái mở miệng:
"Mi kia ora"
Cứ như thế lặp lại lần 2, đến khi nói tiếng thứ 3, cô liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, ôm lấy đầu mở choàng mắt ra.
Nhìn căn phòng tối có ánh nến xung quanh, Nhiếp Anh Lạc mới xác định được, cô đã thoát rồi.
Nhanh chóng nín thở để mình không hít lấy mùi hương nữa nhìn những người nằm rải cạnh bên tìm kiếm hướng của Nhiếp Khuynh Ngang nhưng lại không thấy.
'Chắc chắn là cái vị tộc trưởng kia bắt mất rồi'
Lẩm bẩm rồi tìm kiếm đường ra, cô không thể cứ mãi nín thở ở trong đây, cô phải nhanh chóng thoát ra ngoài tìm người đàn ông đã giúp cô thức tỉnh giúp đỡ, vì hiện giờ chỉ có anh ta mới có thể giúp mình.
Nhưng căn phòng này lại giống như cái hộp làm bằng gỗ, chỉ có một vài lỗ thông khí nhỏ, ngoài ra hầu như là không có lối ra, chỉ có một cái cửa chính. Nhưng cô ngốc đến thế sao, tự chui đầu vào rọ à, cho xin đi. Bây giờ cô mà thoát ra bị những người đó biết thì rất là tự tìm đường chết, hiện giờ chỉ có mình cô không thể mạo hiểm được.
Mò mẫm một lát lại tìm thấy cái túi mang theo của mình, cô mừng thầm. May mà bọn người này nghĩ sẽ không ai có thể tỉnh lại nên đã không có lấy món đồ nào trên người họ, đây là ngông cuồng sao. Tìm thấy cây cưa sắt bén của mình mà cô cảm thấy mình thật thông minh, vốn dĩ là đi vào rừng muốn cưa vài cái cây, tách vào miếng gỗ đàn hương, hoa lạ thơm mát về. Mà bây giờ lại có cơ hội sử dụng như vậy, thật là.
Ước chừng bản thân mà cắt một đường trên tường gỗ. Má, thật là ăn cho lắm vào để phải mất một diện tích cưa lớn như vậy. Không được cô nhất định trở về phải bớt ăn uống lại mới được.
May mà còn cái phễu chưng cất, cô tự biến nó thành một cái ống thở oxy, một đầu luồng ra ngoài cái lỗ thông gió. Nếu không mất nhiều thời gian để cưa tường như vậy cô đã sớm nín thở đến chết.