Cô thật sự rất mệt, lại còn bị người phụ nữ kia dẫn đi một vòng ngoằn nghèo lúc lên dốc lúc lại xuống dốc.
Bỗng người phụ nữ dừng lại nói:
"Tôi là Bella, con gái duy nhất của tộc trưởng tiền nhiệm India. Vào con sông trước mắt, tâm hồn nhất định phải giữ ở trạng thái thoải mái nhất, cẩn thận đấy sẽ rất lạnh nữa"
Nhiếp Anh Lạc gật gật đầu, cô bây giờ thật sự rất mệt chỉ gật đầu chứ không hề biết người phụ nữ kia nói gì.
Từ phía xa cô cũng đã thấy có một hẻm núi nhỏ có cánh cửa chắn ngang. Khí lạnh bốc ra từng đợt nhỏ, da thịt của cô cũng đã cảm thấy có chút lạnh, đúng vậy đây chính là con sông chứa băng, là nguồn nước sạch tinh khiết, giàu chất khoáng giúp cho người dân Hunza có một làn da khỏe mạnh.
Đi vào trong cánh cửa, đến một mõm đá không xa. Mọi người dân Hunza đều đứng ở đấy nhìn về phía cô có vui mừng lẫn xúc động.
Bọn họ đều để một tay lên ngực trái cúi đầu thể hiện sự tôn kính, sự tôn kính mà trước nay Akhtar chưa từng nhận được từ họ.
"Asher, chúng tôi đã chờ đợi cô 4 năm rồi. Rất vui được gặp cô" Tất cả mọi người đều hô một câu ngoại ngữ vui mừng.
(Asher: người được ban phước)
Nhiếp Anh Lạc đứng sững ra, họ gọi cô là gì cơ, chuyện gì đang xảy ra...
"Mọi người đừng làm cô ấy sợ, tản ra một chút" Bella mỉm cười lên tiếng, phong thái đưa ra mệnh lệnh thật cao sang hơn Akhtar gấp ngàn lần.
"Vâng, tộc trưởng kính yêu" Tất cả mọi người lại cúi đầu tản ra.
Nhiếp Anh Lạc nghe đến đây thoáng giật mình một cái, mỉm cười hóa ra là như vậy cô cũng có thể lí giải mọi việc rồi.
Đi đến một cái bàn đá gần đấy, cô ngồi xuống liền có một người bưng đến cho cô một cái bát đựng nước. Cô nhàn nhã bưng lên hớp một hớp, dòng nước ngọt ngào, thơm ngát lập tức lan tỏa trong khoang miệng, quả nhiên là 'sữa sông băng'. Cô tắm tắc gật đầu tỏ ý khen ngợi, nhặt một quả mơ trên đĩa trái cây đã đặt sẵn từ trước cắn một cái.
"Asher,..." Bella ngồi xuống phía đối diện lại gọi cô nhưng liền bị cô lên tiếng cắt ngang.
"Mọi người cứ gọi tôi là Anh Lạc, hay Lạc là được đừng có gọi tôi như thế nữa, tôi không quen" Vừa nói miệng vừa nhai nhai trái cây, cô hiện giờ rất đói.
"Lạc, cô có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?" Bella mỉm cười, hòa ái.
"Tôi cũng muốn nghe tại sao tộc Hunza các người lại để lọt con cá ngoại tộc ghê gớm như thế vào đây" Cô nhếch môi nhìn Bella.
"Không phải như thế, tất cả đều có nguyên nhân" Một lão già tóc bạc chắc chừng ngoài trăm tuổi của tộc lên tiếng phản biện.
"Lão lui sang một bên để ta" Bella lên tiếng ngăn cản, cô gái này là người được thần linh của bọn họ ban phước là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nhất định không được làm phật lòng cô bé.
"Tộc người Hunza chúng tôi là tộc người sống vốn khép kín, không muốn giao lưu với bên ngoài. Nhưng nếu có du khách muốn đến chúng tôi vẫn sẽ mở rộng cánh tay chào đón" Vừa nói Bella như lạc vào trong kí ức.
"Năm đó, khi tôi còn là tộc trưởng như bao lần chào đón một đôi vợ chồng đến nghỉ mát, thăm quan.
Nhưng người chồng đấy lại phải lòng tôi, lúc đấy tôi còn chưa lấy chồng, sống một mình tại căn phòng thứ 15 kia.
Ban đêm anh ta lại lén đánh thuốc hai người gác cổng của tôi mà lẻn vào trong hòng làm chuyện xằng bậy với tôi.
Tôi lúc đấy đã cố gắng trốn thoát, bỗng có một tên áo đen ở đâu xuất hiện đánh ngất tôi. Mà sau khi tôi tỉnh dậy lại thấy bản thân đang nắm con dao cắm trên người anh ta.
Vợ anh ta sau khi phát hiện, đã điên cuồng bổ nhào đến tôi. Liền bị dân làng ngăn cản, đánh ngất cô ta rồi đưa cả hai vợ chồng ra khỏi đây.
Lúc đấy, dân làng hoàn toàn tin tôi sẽ không làm ra việc đó. Tôi cũng nghĩ người phụ nữ đó nhất định rồi cũng sẽ tin, nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra không ai có thể đoán được.
Cô ta lại được một thế lực nào đó giúp đỡ, trộm được bí phương gia truyền của gia đình Iran, nó phối chế toàn bộ những thứ có thể điều khiển được hành động của con người, trong đó có cả lưu ly mị hương mà các người trúng phải.
Cô ta sau đó chế trụ đâm tôi một nhát dao ngay vị trí tim rồi chôn tôi sâu xuống lòng đất. Cô ta sau đó cũng trở thành tộc trưởng ở đây điều khiển người trong tộc của chúng tôi, mượn danh nghĩa của chúng tôi mà cướp đoạt, giết chóc.
Lần đó, cũng may nhờ có Iran cứu giúp đào tôi từ dưới lên, vết dao cũng chỉ cách tim ba phân. Nhưng nếu để tôi đợi lâu hơn dưới đấy thì cũng có lẽ đã chết từ lâu.
Nơi khe núi này là nói ngoại tộc không thể bước vào, mà Akhtar lại cũng không quan tâm đến con sông này nên cô ta cũng rất ít lần đến đây. Thế là tôi cùng Iran đã chọn đây làm nơi lẫn trốn.
Hằng năm, chúng tôi đều sẽ thấy có một nhóm người rất lợi hại được Akhtar dẫn dụ đến hạ lưu ly mị hương. Mỗi lần như thế Iran sẽ bày lễ cúng tế nhưng đều không có ai có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy. Cứ thế chúng tôi đã đợi suốt 3 năm qua, hàng chục lần làm lễ cúng tế đều thất bại, việc đó cũng khiến chúng tôi chán nản, cho đến khi cô có thể nghe thấy giọng nói của Iran. Chúng tôi đã rất vui mừng"
Bella kể lại tường tận những chuyện đã xảy ra.
"Chuyện chỉ đơn giản như các người nghỉ thôi sao?" Nhiếp Anh Lạc lúc này đã no nê ngồi ngã người tựa lên tảng đá phía sau nhếch môi.