Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!

Chương 32: PHỤC KÍCH (4)



Bên ngoài, Akhtar đã tiến đến giường ngồi vào bên cạnh Nhiếp Khuynh Ngang. Bàn tay trắng nõn đưa lên mơn trớn, vuốt ve khuôn mặt sắc sảo của anh.

Bên kia cánh cửa tủ nhìn một màn này mà thật tức điên lên. Nhiếp Anh Lạc thật muốn lao thẳng ra ngoài, một cước đá chết người phụ nữ kia.

Nhưng đứng mãi lâu một chỗ nên Nhiếp Anh Lạc có chút mỏi, cô đang chuyển động nhẹ nhàng sao cho mình đứng tư thế thoải mái nhất để lát nữa dễ hành động thì vô tình 'soạt' một cái. Nhiếp Anh Lạc đứng hình, máy móc nhìn sang bộ quần áo đã rớt xuống đất.

'Xui như vậy' Nhiếp Anh Lạc thầm mắng.

Cô nhìn lại qua khe cửa thì không thấy Akhtar vừa mới nãy còn ngồi ở đấy đâu nữa. Nhiếp Anh Lạc rùng mình, nắm chặt khẩu súng trong tay, mồ hôi đã ướt đẫm lưng cùng trán.

Nhiếp Anh Lạc vẫn kiên trì đứng đợi trong tủ. Một phút, hai phút,... năm phút. Vẫn chưa thấy bên ngoài có động tĩnh gì, Nhiếp Anh Lạc lúc này còn tưởng mình đã thoát thì bên ngoài giọng nói đã bắt đầu âm u của Akhtar cất lên.

"Vẫn chưa chịu ra à, cô bé?" Giọng điệu khinh bỉ, châm chọc.

Bà ta, bà ta biết là mình sao? Nhiếp Anh Lạc hoảng hốt.

Bỗng lúc này sau lưng cô bỗng có một lực mạnh đẩy tới khiến cô đập đầu vào cửa văng ra ngoài, nằm dài trên đất.

Trán nhanh chóng xuất hiện một mảng đỏ lớn, sưng tấy. Khẩu súng trên tay cũng văng ra xa, trông cô lúc này chật vật đến không tả nổi.

Gắng gượng đứng dậy, thì Akhtar đang đứng cạnh tủ đi đến lên gối thúc vào bụng, khiến lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo, cảm nhận được vị tanh ngọt nơi cuống họng, cô cố gắng áp chế để không bị trào ra.

Sau đó Akhtar liên tiếp túm cổ cô, đá vào bụng, ngực, tát vào mặt vài cái liền khiến khóe môi rướm máu. Cô ta không để cho cô có cơ hội phản công, cứ như vậy mà đánh không ngừng tay đến khi cô đã nằm thoi thóp dưới đất, cô ta mới ngừng tay.

"Cô nghĩ đưa người đến thay thế là có thể qua mặt được tôi sao?" Akhtar nhếch môi, từ trên cao nhìn xuống.

Mà Nhiếp Anh Lạc thì lúc này đã rất đau đớn, quằn quại miệng cứ nôn ra máu, khuôn mặt bầm tím không còn hơi đâu mà để tranh cãi bàn luận với cô ta.

"Akhtar, cô nhất định sẽ... hối hận" Cô khó nhọc nói ra từng chữ.

Mà Akhtar lại cười lớn cứ như là vừa nghe được một chuyện rất đáng buồn cười nào đấy. Rồi cô ta đi dọc theo từng nơi lúc nãy Nhiếp Anh Lạc đã đi qua, đến một cái bình hoa, ả ta lôi ra một trái bom hẹn giờ mà lúc nãy cô đã đặt. Lại đi một vòng quanh nữa liền thu được tất cả chúng.

Cầm trên tay 5 quả bom chỉ còn 2 phút, cô ta bật cười.

"Thật là biết chơi đấy" Nói rồi còn nở một nụ cười tà ác, xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên trói hai tay của cô lại.

Nhìn thấy nụ cười của Akhtar trước khi cầm mấy quả bom hẹn giờ đó đi. Khuôn mặt của Nhiếp Anh Lạc tái xanh, cô có thể lờ mờ đoán được Akhtar muốn làm gì.

Cô cố dùng hết sức giãy giụa nhưng sức lực không cho phép, mà bây giờ có chạy theo cũng đã không kịp nữa, cắn chặt môi, đáy mắt ánh lên tia phẫn hận, khát máu.

Vừa đi vừa nhìn thời gian ngày càng bị kéo ngắn trên đồng hồ hẹn giờ phát bom, Akhtar cười khinh miệt, bọn chúng tưởng cô ta ở đây mấy năm mà lại không biết gì về đường hầm bí mật cùng cái bọn đốn mạt ở khe núi à. Chẳng qua chỉ là cô ta muốn chơi đùa bọn người đó mà thôi.

Đi đến cổng, nhìn hai tên gác đã nằm dưới đất nụ cười trên môi cô ta càng đậm, cất tiếng.

"Thật là biết chơi"

Akhtar hít một hơi cảm thấy kì lạ liền dứt khoát nín thở, cảm thấy thú vị. Thứ này cũng giống với mị hương nhỉ?

Nhìn đồng hồ trên tay chỉ còn lại 5 giây, ả ta liền vứt vào hai bên bụi cỏ ven đường mỗi bên hai quả, còn một quả thì ném thật xa ở hướng đi xuống núi.

Nhanh chân chạy thật xa vào trong tránh vùng không khí ở đó, từ đằng xa đứng nhìn cô ta giơ hai ngón tay chỉa về hướng đó, làm động tác nhắm bắn, môi nhếch "pằng".

Vừa lúc đỡ ở bên ngoài cũng liên tiếp nổ nhưng công suất lại khiến Akhtar nhíu mày, con nhỏ kia đang chơi mình sao, nổ nhẹ như vậy mà muốn ám sát ta à?
Đợi vài phút để không khí bên đấy tản mát đi, Akhtar tiến đến thì thấy tất cả người dân ở trong bụi cỏ trốn lúc nãy lần lượt đi ra. Ánh mắt lờ đờ không có tiêu cự.

"Ồ, ra là vậy, thật là..." Akhtar vui vẻ như phát hiện được một thứ gì đó động trời, phất tay sai người của ả đến lục soát người của bọn người kia, hẳn là trên người bọn chúng cũng có thứ đồ chơi như vậy.

Thu hồi được vào tay phải đến mấy chục bình nhỏ chứa lưu ly thôi miên. Ả ta liền cho vài túi vắt bên hông rồi trở về căn phòng thứ 16 của mình