Chương 37: KHÔNG TẦM THƯỜNG Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Trước Tiếp
Được Nhiếp Khuynh Ngang đích thân băng bó thật là 'may mắn'. Nhiếp Anh Lạc suốt quá trình cứ la đau, bây giờ đã nằm ngoan ngoãn đánh một giấc ngủ.
Anh ngồi một bên nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn lúc ngủ của cô mà cười khẽ. Cô không đến nỗi ngốc, nếu như lúc đó được Iran cứu mà một mình bỏ chạy đi tìm người giúp đỡ thì chính là tự tìm đường chết. Ở đấy cô không hề hiểu biết một chút gì về lối đi. địa hình. Nhưng có một điều anh vẫn đang thắc mắc, những thứ đồ trong kế hoạch tiếp sau đó cô lấy được từ đâu. càng tức giận hơn là cô lại tính kế để bản thân chịu thiệt. Không được nhất định khi về anh phải dậy dỗ lại cô mới được.
Nhiếp Khuynh Ngang cầm điện thoại bước đến cửa sổ, nhấn vài cái rồi đưa lên tai.
Đầu bên kia đổi một hồi chuông rồi mới có người bắt máy.
'Ta nghe đây'
'Chú Vu, lần này cũng cảm ơn chú rất nhiều' Nhiếp Khuynh Ngang nói.
'Không có gì, ta cũng không giúp đỡ được gì nhiều, chủ yếu cũng là nhờ cô bé kia mới thuận buồm xuôi gió, giải quyết nhanh chóng vậy thôi' Vu Quân cười nhạt, không quên lời tán thưởng.
'Là tên kia báo tin với chú ạ?' Anh im lặng một lát lại hỏi.
'Ừm, cháu nợ hắn rồi đấy' Vu Quân vứt một câu đùa rồi ngắt kết nối.
Anh im lặng nhìn vào khoảng không trong đêm tối bên ngoài, trong mắt tràn đầy những suy nghĩ.
***
"Hắn về rồi à?" Người đàn ông ngồi trên ghế tựa, mắt nhắm hờ nhếch mép.
"Vâng" Thomas cúi đầu đáp.
"Đã biết được người của thế lực phía sau là ai chưa?" Jack Bối Dạ tay gõ theo nhịp trên thành ghế.
"Vẫn chưa, tôi chỉ kịp thấy được kí hiệu của bọn chúng là một đóa mạn đà la rồi chúng nhanh chóng biến mất. Nhưng có một điểm rất kì lạ, không biết tôi có nên nói hay không?" Thomas vẫn cung kính như cũ, như một cậu trợ lí 'hiền lành'.
Chỉ thấy Jack Bối Dạ "Hừm" một cái, anh ta liền hiểu ý.
"Theo như tôi điều tra được thì thế lực bí ẩn đó không phải là loại tùy tiện một phát giết chết người của mình như vậy, đặc biệt là rất trọng dụng những người mang lại lợi ích cho mình. Trong hoàn cảnh đó họ hoàn toàn có thể cứu được ả ta nhưng họ lại chọn bắn chết tại chỗ. Vì sao lại như vậy hẳn là nên nói đến Nhiếp Anh Lạc con gái nuôi của Nhiếp Khuynh Ngang" Nói đến đây Thomas ngừng lại một chút nhìn người đàn ông vẫn đang nhắm mắt nằm tựa trên ghế.
"Những tên bị bắt trói cùng con bé đó đều không có một tên bị xước một chút da nào, riêng nó thì lại bị đánh đến thương tích đầy mình. Điều này có thể nói ả là đang lên mặt với một kẻ nào đó và bị chính kẻ đó ra tay bắn chết, thuận tiện chặn đầu mối"
Không thể không nói Thomas bên ngoài thì ngớ nga ngớ ngẩn nhưng khi đối mặt với Jack Bối Dạ sẽ là một người khác. Một tên thuộc hạ trung thành, đa mưu túc trí, những suy luận của anh ta đầy chặt chẽ, chắc chắn.
"Ý cậu là nên điều tra từ Nhiếp Anh Lạc trước?" Đây không phải là câu hỏi, mà nó chính là câu khẳng định của Jack Bối Dạ.
"Vâng. Nhưng việc này phải nhờ anh lên tiếng nhắc nhở Nhiếp Khuynh Ngang mới được, tôi quả thật không thể xâm nhập vào mạng lưới nhà họ Nhiếp được" Thomas khó khăn nói, quả thật thông tin của Nhiếp Anh Lạc còn được bảo mật hơn cả Nhiếp Khuynh Ngang, hầu như ngoài cái tên cũng tuổi tác, ngày sinh cùng trường từng học ra thì không còn biết được gì nữa.
"Cậu nghĩ anh ta sẽ nghe theo tôi sao, vả lại cậu nên nhớ Nhiếp Anh Lạc có vị trí không tầm thường đâu" Lúc này người đàn ông mới mở đôi mắt liếc nhìn Thomas.
"Tôi hiểu rồi" Thomas gật gật đầu rồi cúi đầu lui ra ngoài, nhưng trước khi đóng của lại bên trong giọng của Jack Bối Dạ lại vang lên: "Tôi sẽ thử xem"
Thomas cười mỉm, mặc kệ người khác nói Jack Bối Dạ tàn bạo, bất cần, vô tâm nhưng đối với anh ta luôn cứng miệng cũng... rất quan tâm.
Jack Bối Dạ chỉ nhận duy nhất một mình Thomas là thuộc hạ đắc lực của anh, không biết vì lí do gì nhưng Thomas vẫn cảm thấy rất vui vẻ mặc dù lượng công việc cũng không dễ, à không rất khó nhai. Được người khác tin tưởng cũng được coi là một thú vui tao nhã của con người.