Khi nhìn thấy cô vẫn lạnh lùng không có phản ứng gì mới mỉm cười ngồi về ghế, nhàn nhã cất tiếng đều đều, vẻ mặt như rơi vào hồi ức mà hồi ức này cũng chẳng tốt đẹp là bao.
"Năm đó, bố mày là Trang Vinh Quang đã vô tình bị vạ lây khi mà Nhiếp Hùng đang bị người ta đuổi giết. Không thể không nói bọn tao quả thật rất may mắn khi giữa đường làm ăn thua lỗ lại gặp được bố mày. Nhiếp Hùng bị sẩy chân mà không kịp tránh viên đạn của bọn người kia, vô tình bố mày lại đứng phía sau ông ấy. Lại rất ngu ngốc tin người, cho rằng Nhiếp Hùng đã cứu nó, nhưng có vẻ như Tuyết Ánh lại khác, luôn đề phòng bọn tao.
Cũng thật nực cười, bố mày cưng chiều mẹ mày là thế nhưng lại rất ngu ngốc mà cho rằng bọn tao là ân nhân cứu mạng, còn từng cãi nhau với ả đàn bà Tuyết Ánh vì bọn tao.
Cái hôm mà như thường lệ mỗi năm Tuyết Ánh sẽ đi chùa cầu phúc một lần, tao đã cùng Ngang cũng đã đi chung trên chuyến xe bố mày chở đi đấy.
Cũng thật là, cái tên Nhiếp Hùng kia lại cho người phá hư phanh xe lúc nào không biết hại tao cùng con trai xém tí nữa thì chôn thây cùng. Cũng may hắn còn biết chạy đến cứu tao.
Có biết lúc đấy bố mẹ mày đã như thế nào không, con đường xuống núi trơn trượt, xe thì lại mất phanh bố mày đã tuyệt vọng như thế nào, mẹ mày đã khổ sở ra sao không.
Bọn chúng lúc đấy miệng chỉ luôn lẩm bẩm gọi tên của mày đấy Trang Anh Lạc..." Nói đến đây bà ta ngừng lại nhìn phản ứng dần biến đổi trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Nhiếp Anh Lạc đáy lòng thắt lại, tuy nói cô từ nhỏ đã không biết họ là ai nhưng khi nghe những lời kể của Bạch Mai, nghe đến bố mẹ ruột mà mình chẳng mẩy may biết một chút gì, cũng chẳng có bao nhiêu phần tình cảm đã tuyệt vọng, khổ sở, đứng giữa bờ vực sinh tử vẫn gọi tên mình. Cô vẫn chưa vô tâm đến vậy, một đứa trẻ thiếu hơi ấm của bố mẹ ruột như cô, chỉ luôn khao khát một chút ít tình thương, muốn có người gọi tên cô, hơi ấm của gia đình, muốn có người lo lắng như bố mẹ chỉ chút ít như vậy cũng đủ rồi.
Đau đớn, trái tim cô đang run rẩy. Liệu suy nghĩ bồng bột chọn tình yêu thay vì báo thù cho bố mẹ ruột càng sớm càng tốt của cô là đúng hay là sai. Bản thân có đang hối hận không?
"Mà còn một điều nữa, điều này chắc chắn sẽ khiến mày rất là 'vui vẻ' đấy" Tận hưởng sự thay đổi trong mắt cô xong, Bạch Mai lại phì cười bồi thêm một câu.
Thấy cô lại trở về dáng vẻ thanh cao của một vị công chúa được nuông chiều, Bạch Mai lại tức giận. Cái dáng vẻ này khiến bà ta giận run người lên. Nó cứ như một sự sỉ nhục khi bà ta nhìn vào vậy, giống như Tuyết Ánh đã từng như vậy có thái độ lẫn giọng điệu như cô nói với bà ta. Bạch Mai vốn sinh ra trong một gia đình nghèo hèn, may mắn thuở đi học cũng không phải dạng dốt nát mà nhận được học bổng theo học tại một trường quý tộc. Kể từ đó bà ta cũng bỏ luôn ngôi nhà nghèo hèn, bỏ bố mẹ, anh trai mà tự mình bươn chải tại ngôi trường giành cho học sinh 'nhà giàu' đó. Nhưng học sinh ở đây đều như cái tên của nó, đều thuộc dạng thượng lưu, quý tộc, con ông cháu cha nên đâu có ưa gì Bạch Mai. Ai cũng dùng thái độ kinh tởm đối với bà ta. Duy chỉ có người đó chịu làm bạn thân của bà ta, cũng bênh vực bà ta. Làm chỗ dựa cho bà ta mãi đến bây giờ, nhưng bà ta lại không biết lí do là gì cũng như nó đã trở thành thói quen khiến bà ta không quan tâm thắc mắc đó nữa. Chát
Bà ta đứng lên đi lại giáng cho cô một bạt tay khiến khóe môi cô bị rách toạt đến rướm máu.
"Mày tưởng rằng Ngang nó yêu mày à?" Bạch Mai sau khi đánh cô thì rút ra trong túi cái khăn tay lau qua lau lại như đụng phải cô thì sẽ bị hàng ngàn hàng vạn con vi khuẩn bám vào vậy.