Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!

Chương 51: YẾU ĐUỐI



Nhiếp Anh Lạc cứ giữ tư thế nằm xoay người vào góc tường một ngày một đêm, khiến cho Tần Tinh nhiều lần có vào khuyên ngồi dậy ăn chút cháo cũng khó khăn.

Chỉ biết ngồi trên ghế nhìn cô, một cô bé chỉ vừa 18 tuổi đã trải qua một cú sốc tâm lí như vậy quả thực rất không thể tưởng tượng được. Nhưng cô lại cứ ngoan ngoãn không quấy phá mới khiến cho người ta phải lo lắng. Khi đó đứng nấp ở bên ngoài anh ta cũng đã nghe loáng thoáng được câu chuyện.

"Anh Lạc này, em cứ như vậy sẽ ngày càng suy nhược đấy, dậy ăn chút cháo đi" Tần Tinh lại ngồi một lúc lâu mà vẫn không thấy cô cử động lên tiếng gọi. Nếu như không thấy lồng ngực cùng vùng bụng cô chuyển động vì hít thở thì anh còn tưởng là cô đã đói đến thăng thiên rồi đấy.

Nhưng cô vẫn im lặng không lên tiếng, cũng chẳng cử động.

Mãi một lúc sau nữa cô mới thì thào:

"Bố mẹ ruột là do Nhiếp gia cùng một người nào đó giết"

"Ừm" Thấy cô chịu lên tiếng rồi Tần Tinh cũng vui mừng, nhưng khi nghe đến cô đang nhắc đến bố mẹ ruột mình thì đáy lòng anh ta lại thấy đau đớn thay cô.

"Em đã vì tình yêu mà gạt bỏ họ"

"Ừm"

"Em là một đứa con gái bất hiếu"

"Không, Anh Lạc rất ngoan"

Hai người cứ kẻ tung người hứng, Nhiếp Anh Lạc càng nói càng kích động, Tần Tinh thì làm dịu đi từng cảm xúc hỗn loạn của cô.

"Nhưng cuối cùng em lại vì người không yêu em mà gạt bỏ họ" Nói đến đây giọng cô lệch hẳn nước mắt lần đầu tiên chảy như mưa. Cô xoay lưng lại khiến khuôn mặt trắng nõn ướt đẫm nước mắt dưới ánh đèn càng thêm kiều mỵ.

Tần Tinh ngẩn người một hồi, rồi rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đi từng bước về phía giường ngồi xuống ôm cô vào lòng.

"Anh Lạc nghe này, không được kích động" Tần Tinh vuốt mấy lọn tóc rối trên đầu nhỏ của cô.

"Người Nhiếp Khuynh Ngang yêu là mẹ em, anh ta chưa từng nói yêu em chính là vì anh ta coi em là kẻ thế thân. Em biết nói như vậy rất không hay, nhưng em không muốn là kẻ thế thân của ai, kể cả có là người sinh ra em đi chăng nữa" Nhiếp Anh Lạc lúc này mới nức nở dụi đầu vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của Tần Tinh, hơi ấm của một người anh trai, là hơi ấm của người mà cô coi là người nhà lúc hiện tại khiến cho cô bộc lộ bản chất yếu đuối nhất nơi sâu thẳm con người lần đầu tiên cho người ngoài thấy.

"Anh Lạc ngoan, không ai có thể thay thế em, em là độc nhất vô nhị" Tần Tinh thương yêu ôm lấy thân thể mềm mại của cô mà dỗ dành như một đứa trẻ nhỏ, chỉ dám hôn trộm lên lọn tóc của cô để cô không cảm thấy khó xử vào lúc này.

Hiện tại anh biết cô cần có một nơi dựa dẫm nếu như nói ra tình cảm của bản thân thì chẳng biết cô lại phải né tránh khổ sở như thế nào nữa, trong lòng Tần Tinh cũng rất giận Nhiếp Khuynh Ngang.

Đêm hôm mà anh cùng cô đã cự nhau vì chuyện trả thù xong, anh rất tức giận vì không muốn gây tổn thương cho cô mà anh mới phải chạy đi nơi khác thật nhanh. Lúc cô nói, cô yêu người đàn ông đó, trái tim anh đã đau đớn kịch liệt. Ban đầu anh ta tìm đến cô hợp tác trả thù chính là lợi dụng nhưng theo năm tháng, dù Tần Tinh cùng cô có không ở bên cạnh nhau, gặp gỡ nhau nhiều nhưng anh ta vẫn luôn bí mật quan sát nhất cử nhất động của cô.

Thời gian sẽ bào mòn mọi thứ, nó làm thay đổi mọi việc đến chóng mặt. Nó khiến cho tâm lí thuở đầu chỉ muốn lợi dụng thoáng chốc trở thành thói quen, cứ quan sát cô. Từng ngày biết về cô nhiều hơn một chút, cũng yêu cô nhiều hơn một chút.

Cô ôm Tần Tinh khóc một lúc lâu mới chịu buông ra, lần đầu tiên biết việc khóc có thể làm vơi đi một chút buồn phiền trong lòng, nhưng Nhiếp Anh Lạc cô cũng tự nói với bản thân sau này không được khóc nữa, vì nó... quá yếu đuối.

"Em muốn trở về gặp anh ta nói chuyện rõ ràng" Cô cũng nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh lùng trước đó.'"Anh Lạc, em bị điên rồi sao?" Tần Tinh kích động hai tay vịn vai xoay mặt cô nhìn về phía mình.

"Anh yên tâm. Em sẽ không bị hắn mê hoặc nữa đâu" Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn không thể nào chắc chắn, cô muốn biết rằng anh ta có một chút gì gọi là... yêu cô không. Lời nói của Bạch Mai không thể tin chắc chắn được, huống chi bà ta còn mức chọc tức cô trước khi giết chết.

Thấy cô kiên quyết như vậy, Tần Tinh cũng chẳng thể làm được gì, đành đồng ý với điều kiện sẽ đích thân đưa cô về đến nơi.