Lúc nhỏ cậu cũng chị được gia đình Trang gia nhận nuôi nấng rồi trở thành người hầu, chị cậu là Tần Thanh, cậu là Tần Tinh. Chị cậu rất yêu thương cậu.
Cứ ngỡ cuộc sống sẽ an bình cho đến khi cậu thường xuyên thấy trên người chị Thanh có rất nhiều vết bầm, đêm đêm lại ngồi co ro trong góc khóc không thành tiếng. Cậu có hỏi thế nào chị cũng không trả lời.
Đến một đêm tỉnh cờ ông bà chủ không có nhà, cậu vô tình nghe được tiếng van xin của chị Thanh trong một căn phòng gần đấy, bước đến gần cậu liền thấy Nhiếp Hùng, cái vị mà ông chủ của bọn họ xem là ân nhân cứu mạng đang đè lên người chị Thanh mà hành hạ. Khi đó cậu còn nhỏ lại sợ đòn roi nên đã trốn vào một góc, mãi sau này cậu mói hiểu được Nhiếp Hùng đã làm điều rất tồi tệ với chị Thanh, cậu hận bản thân vì quá ngu ngốc, hận vì lại không hiểu biết sớm một chút.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng tình trạng đó cứ thế lặp lại. Đến cái đêm mà ông bà chủ mất, chị Thanh cũng theo đó mà bị Bạch Mai hành hạ cho đến chết. Bà ta đã cạo đầu chị ấy, rút móng, nhổ răng sống. Chị ấy đến lúc chết vẫn mỉm cười trấn an nhìn cậu bé sợ hãi ngồi trong góc không dám lên tiếng.
Đêm đó như khắc cốt ghi tâm vào lòng cậu.
Vì Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng chưa từng thấy cậu bao giờ, hiện cậu chỉ cần thay đổi thân phận một chút là chẳng ai có thể nhận ra. Cậu khiến Nhiếp Hùng thấy hứng thú với cậu rồi nhận nuôi cậu.
Suốt mười mấy năm sống bên cạnh kẻ thù, cậu đã ngậm đáng nuốt cay mà cố gắng huấn luyện để trở thành thân tín duy nhất của vợ chồng ông ta. Đêm cũng như ngày lúc nào cũng chỉ biết đến huấn luyện, đối xử tệ với bản thân đến mức khiến người khác phải sợ hãi.
Rồi cậu phát hiện vị tiểu thư năm đó cũng thoát khỏi vòng tay tử thần mà lại còn được con trai của bọn người này nuôi nấng.
Cậu đã bí mật tìm hiểu cô, cái đêm lần đầu tiên gặp cô. Cậu bị thu hút bởi sự khôn khéo hiểu biết, nhạy cảm của cô.
Càng điều tra, hạt giống tình yêu trong lòng đã tự gieo càng ngày càng trưởng thành khiến cậu không thể nào phủ nhận nó.
Lúc cô gặp nạn ở tộc Hunza cậu đã rất lo lắng, suýt nữa thì tự mình đi đến cứu cô, nhưng lại bị cô ngăn cản.
Nhưng khi cô trở về lại nói với cậu cô đã yêu chính con trai của kẻ thù, cô chấp nhận buông bỏ. Không biết trong lòng cậu lúc đó là tức giận vì cô buông bỏ hận thù hay là vì bản thân không thể chấp nhận được việc yêu Nhiếp Khuynh Ngang nữa.
Nhìn cô đau khổ vì người kia mà trái tim của cậu cũng như rỉ máu. Cậu cũng từng có ý định đến giết Nhiếp Khuynh Ngang nhưng lại sợ nếu anh ta mất thì cô phải sống như thế nào.
Cái đêm mà cậu để lại lá thư cho cô cũng là đêm cậu bị vây bắt ở nhà chính Nhiếp gia. Bạch Mai đã phát hiện thân phận của cậu, lại muốn dùng cậu để khiến cô chết tấm với Nhiếp Khuynh Ngang.
Cậu một người làm sao có thể địch lại tất cả, bởi vậy mới nói đời bạc như vôi. Lúc cậu là người đứng đầu, huấn luyện đám người này thì họ nể phục, kính cẩn còn khi cậu xa cơ lại quay đầu phủi mông hận không thể giết cậu ngay lập tức.
Bị đưa đến phòng thí nghiệm thử thuốc đến chết đi sống lại, tâm trí cũng trở nên điên loạn.
Ngày hôm đó, bọn họ thả anh ra. Vì thù hận đã ăn sâu vào lòng mười mấy năm không thể dứt bỏ mà mất kiểm soát chạy vê phía Bạch Mai. Cũng lúc đó Nhiếp Khuynh Ngang đã bắn một phát súng về phía cậu.
Cậu biết lúc trước Bạch Mai luôn gieo rắc trong đầu Nhiếp Khuynh Ngang là cậu đã có ý định giết Nhiếp Hùng lâu rồi, đến khi thấy cảnh như vậy thì việc bắn chết cậu cũng không lạ. Cuối cùng thì cậu cũng được đi gặp chị, cuối cùng thì cậu cũng có thể nói lời yêu với người con gái mà mình yêu.
Ngày hôm đó, cậu nhắm mắt cũng là điều hạnh phúc nhất cậu từng hưởng thụ trong mười mấy năm qua. Không tranh đấu, không hận thù chỉ có an yên nhắm mắt.