— Khấn ít thì mới thiêng, mẹ ngày nào cũng khấn xin xỏ cụ nào chứng. Con ít khi xin nhưng xin thì kiểu gì các cụ cũng cho.
Mẹ tôi dò xét:
— Mà mày khấn xin cái gì đấy..?
Tôi bốc phét:
— Thì ế quá nên khấn xin các cụ tìm cho cô người yêu xinh, ngoan, ngu ấy mà mẹ.
Mẹ tôi chửi:
— Thằng mất dạy.
Tôi té luôn vào trong phòng, tất nhiên tôi không xin như thế rồi, tôi xin một điều khác đơn giản mà thanh thản trong lòng, ban nãy tôi khấn:
“ Lạy các cụ, lạy gia tiên con chưa bao giờ thắp hương xin xỏ các cụ điều gì, nay con chỉ xin các cụ đừng cho mụ Trà kia lấy được chồng, để cho mụ ta tự mình gánh hạn, tự mình trả Nghiệp từ kiếp này sang kiếp khác, cho mụ ế chỏng, ế trơ, ế giơ xương bánh chè, ế từ mùa hè sang mùa thu, ế đến đi tu cũng không thể thành chính quả…. Âu cũng là tạo phúc cho những người đàn ông khác, con lạy cụ.’