Ngày mới đến thật trong trẻo và ấm áp. Stone và những người bạn của ông rời khách sạn, khiêng Trent trong một cái rương lớn rồi bỏ vào xe tải. Trên xe, Stone cúi người về phía Trent và cho hắn một mũi tiêm vào cánh tay. Ông đợi gần mười phút rồi lại tiêm vào tay kia của Trent một mũi khác. Một phút sau, hắn bắt đầu chớp chớp mắt, khi hoàn hồn, Trent hốt hoảng nhìn xung quanh và cố ngồi dậy.
Stone đẩy tay vào ngực hắn, tay còn lại rút con dao mang theo bên mình ra. Ông giơ dao ra ngay trước khuôn mặt biến sắc vì sợ của Trent, ông luồn dao qua lớp quần áo hắn.
Trent lắp bắp, “Ông làm gì vậy? Tôi là nhân viên liên bang đấy. Ông sẽ bị đi tù nếu làm vậy”.
“Chuyện đó hẵng tính sau ông Trent ạ. Chúng tôi biết tất cả mọi thứ, nếu ông làm trò gì ngớ ngẩn thì chúng tôi sẽ mang ông ra làm người trao đổi với Caleb Shaw, một chuyện dễ dàng. Nhưng nếu không hợp tác, tôi sẽ tự tay giết ông, hay muốn dành quãng đời còn lại trong tù nhỉ?”
“Tôi không hiểu...”
Stone lại giơ dao lên. “Tôi không gọi đó là sự hợp tác. Chúng tôi tìm ra sách, mật mã và bằng chứng mà ông tìm cách sát hại Bradley, Jonathan DeHaven và cả Cornelius Behan. Tôi và cô ta cũng suýt được tham gia vào kế hoạch đó, nhưng chúng tôi chưa cho phép mình đi vội”. Ông hất hàm về phía Annabelle.
Cô ta mỉm cười, tiếp lời, “Nếu ông có ý định hạ gục những ai trong nhà mình, bắt họ, rồi giết họ thì ông làm ơn đừng đứng ở chỗ có phản chiếu trong gương nhé. Nếu ông chống lại tôi, tôi sẽ xọc dao vào cổ ông và xẻ ông ra làm hai, rồi quẳng ông ở cái nơi gọi là bãi rác đấy”.
Stone tháo còng tay và chân cho hắn, “Bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành một đổi một đây, khi tôi có Caleb, ông sẽ tự do”.
“Làm sao tôi chắc điều đó?”
“Cũng như điều có thể xảy ra cho Caleb, ông phải có niềm tin chứ. Giờ thì đứng dậy nào”.
Trent đứng trên đôi chân run rẩy, và nhìn những người đứng vây quanh mình, “Chỉ có các anh biết hay các anh đã gọi cảnh sát?”
“Câm miệng lại”, Stone rắn giọng, “Tôi hy vọng anh đã có hộ chiếu giả và vé máy bay sẵn sàng rồi”.
Reuben mở cửa xe và tất cả cùng bước ra, Trent đứng giữa.
“Ôi lạy Chúa”, Trent thốt lên, “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”. Hắn đang đứng trước một biển người.
Stone thốt lên, “Anh không đọc báo à, hôm nay là ngày hội sách toàn quốc tại Quảng trường Quốc gia”.
“Và diễu hành chống lại đói nghèo”, Milton thêm vào.
“Tổng cộng hai trăm nghìn người”, Reuben phụ họa theo, “Quả là một ngày thật tuyệt tại thủ đô, vừa đọc sách vừa chống lại đói nghèo”. Đoạn ông thúc vào hông của Trent, “Đi thôi nào, chúng ta không thể trễ được”.
Quảng trường Quốc gia rộng gần hai dặm giáp Đài tưởng niệm Lincoln về phía tây và Trụ sở Quốc hội về phía đông và được bao quanh bởi hàng loạt bảo tàng rộng lớn và Tòa nhà Chính phủ uy nghiêm.
Lễ hội sách Quốc gia, lễ hội hàng năm có tới hơn một trăm nghìn người tham dự. Bên trong quảng trường là những chiếc lều dựng sẵn và ghi rõ từng khu như Tiểu thuyết, Lịch sử, Truyện tranh Thiếu nhi, Truyện Mạo hiểm, và Thơ văn. Trong từng lều, đám đông đứng xung quanh nhà văn, nhà minh họa kể chuyện, lắng nghe họ thuyết minh về câu chuyện hay xin chữ ký.
Trên đại lộ Hiến pháp, đoàn diễu hành đã sẵn sàng với đích đến là Trụ sở Quốc hội, sau đó những người này sẽ quay về tham gia hội chợ sách; Hội chợ sách mở cửa cho tất cả mọi người tham dự và hoàn toàn miễn phí.
Stone đã cẩn thận lên chi tiết cho kế hoạch trao đổi này với sự giúp đỡ của Alex Ford. Địa điểm trao đổi sẽ diễn ra tại lâu đài Smithsonian trên đường Jefferson. Với hàng nghìn người tụ tập tại đó, khó có thể chọn một điểm bắn cố định nào, cho dù trong khoảng cách gần. Trong ba lô, Stone có mang theo một dụng cụ cho phép ông hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức, vì khi đảm bảo được sự tự do của Caleb, ông không dự định sẽ cho Albert Trent và đám đồng bọn gián điệp của hắn trốn thoát.
Reuben nói, “Phía trên ấy, đúng 2 giờ, gần ngay chỗ để xe đạp đấy”.
Stone gật đầu, ông nhìn thấy Caleb đang đứng tại một bãi cỏ, được bao phủ một nửa bởi một hàng dậu cao ngang hông, phía sau là vòi phun nước được điêu khắc tinh vi. Phía sau Caleb là hai tên mặc áo trùm đầu và đeo mắt kính râm. Stone biết chắc bọn chúng có vũ khí, nhưng có mấy tay bắn tỉa liên bang hỗ trợ ông đang cố định đâu đó trên nóc lâu đài, và nhắm thẳng súng về phía bọn bắt cóc. Tuy nhiên họ chỉ nã đạn khi cần thiết, và cả Alex Ford cũng ở gần đó sẵn sàng chi viện cho ông. Stone nhìn Caleb, cố làm ông ta chú ý, nhưng xung quanh có nhiều người nên điều đó thật khó, chưa kể Caleb trông có vẻ hoảng hốt, dù điều đó không có gì lạ. Stone còn phát giác ra cả một điều gì đó trong ánh mắt ông bạn mình, ông không thích điều đó vì nó là: sự vô vọng.
Thình lình ông thấy gì đó quanh cổ Caleb, ông thốt lên, “Lạy Chúa, anh có thấy gì không Reuben?”
Người bạn to lớn cũng căm phẫn không kém, “Mấy thằng chó chết!”
Stone quay qua Milton và Annabelle đang theo sau, “Quay lại ngay!”
“Sao vậy?”, Annabelle thốt lên.
“Nhưng Oliver”, Milton phản đối.
“Làm theo lời tôi”, Stone nạt.
Cả hai ngừng lại. Annabelle tức tối khi nghe Stone ra lệnh, còn Milton thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Reuben, Stone, và Trent cứ đi tiếp cho đến khi họ đối mặt với Caleb và bọn bắt cóc. Caleb rên rỉ xen lẫn vào tiếng nước chảy róc rách của tượng đài phía sau, rồi chỉ vào thứ giống như vòng đeo cổ chó. “Oliver ơi?”
“Tôi hiểu mà Caleb”. Ông chỉ vào vòng cổ và ra lệnh cho mấy tên mặc áo trùm đầu, “Gỡ ra cho anh ta mau. Ngay bây giờ!”
Cả hai tên lắc đầu, một tên giơ cao một cái hộp với hai nút trồi lên, “Chỉ khi bọn tao ra khỏi đây an toàn”.
“Bọn mày nghĩ tao sẽ cho bọn mày đi ra khỏi đây mà trái bom chết tiệt đó vẫn còn trên cổ bạn tao à?”
“ Ngay khi chúng tao ra khỏi đây, chúng tao sẽ vô hiệu hóa nó”, một tên nói.
“Mày nghĩ tao sẽ tin mày ư?”
“Phải như vậy”.
“Vậy mày không thể đi đâu cả, nếu mày kích hoạt, cả đám cùng chết chung”.
“Đó không phải bom”, vẫn là tên đầu tiên lên tiếng, hắn lại giơ hộp đen lên lần nữa, “Nếu tao nhấn nút đỏ, chất cực độc đủ giết một con voi sẽ lập tức được bơm vào người hắn, nếu tao nhấn nút đen, hệ thống sẽ bị vô hiệu và mày có thể tháo tung vòng cổ mà chất độc không thoát ra nữa. Đừng ép buộc tao, còn nữa, nếu tay bắn tỉa nào nhắm vào tao thì theo phản xạ tự nhiên tao sẽ tự động nhấn nút”. Hắn đung đưa ngón tay trên cái nút đỏ, mỉm cười khoái trá khi thấy Stone rơi vào tình huống khó xử.
Gã vẫn bình tĩnh nhìn thẳng Stone, “Chúng tao thừa biết mày sẽ kiếm bọn cớm đến đây, sẵn sàng hốt bọn tao khi bạn mày được an toàn, nên xin lỗi, bọn tao cũng phải phòng ngừa”.
Stone nói, “Thế điều gì sẽ khiến chúng mày không kích hoạt cái nút kia khi chúng mày đi mất hả. Đừng cho tao biết câu trả lời là niềm tin nữa nhé, tao thấy buồn nôn quá”.
“Tao được lệnh không giết hắn trừ phi tao không có đường thoát, nếu mày cho chúng tao con đường thoát, hắn sẽ sống”.
“Chúng mày phải đến điểm nào trước khi hủy lệnh kích hoạt chất độc hả?”
“Không xa đây lắm đâu, trong ba phút bọn tao sẽ biến đi, nhưng nếu tao đợi quá lâu, tao sẽ nhấn nút đỏ liền”.
Stone nhìn Caleb, rồi nhìn ông bạn Reuben đang phát khùng, rồi lại quay ra Caleb, “Caleb, anh phải nghe tôi, chúng ta phải tin tưởng chúng”.
“Ôi, Trời, Oliver, xin hãy cứu tôi”, Caleb nhìn có vẻ như chẳng tin ai.
“Tôi sẽ cứu anh, Caleb”. Trong cơn tuyệt vọng, Stone hỏi, “Có bao nhiêu mũi tiêm đã tẩm thuốc trong cái thứ đó vậy?”
Gã đàn ông có vẻ cảnh giác, “Chuyện gì?”
“Tao hỏi có bao nhiêu?”
“Hai, một cái bên trái, một cái bên phải”.
Stone quay sang đưa ba lô cho Reuben và thì thầm, “Nếu chúng ta chết, chúng ta phải chết có ích”.
Reuben nhận ba lô và gật đầu, khuôn mặt vẫn tái xanh, dù thái độ của ông ta hoàn toàn bình tĩnh.
Stone quay lại chỗ mấy gã đàn ông và chìa tay trái ra, “Tao sẽ để tay trái của mình ngay đây để mũi tiêm bên trái sẽ đâm thẳng vào tao thay vì anh ta”.
Gã đàn ông hoàn toàn bất ngờ, “Nhưng như vậy mày sẽ chết”.
“Đúng thế, cả hai cùng chết”.
Caleb ngừng run rẩy và nhìn thẳng vào Stone, “Oliver, anh đừng làm vậy”.
“Anh im đi, Caleb”. Stone nhìn gã đàn ông, “Nói tao biết tao sẽ để tay ở đâu”.
“Tao không biết liệu điều này...”
“Nói mau”, Stone la lớn.
Gã lập tức chỉ tay vào một điểm và Stone lập tức chèn tay của mình vào khoảng trống, bây giờ da ông đụng vào da thịt của Caleb.
“Được rồi”, Stone hài lòng, “Khi nào tao biết nó đã bị vô hiệu?”
“Khi đèn đỏ ngay phía đó chuyển màu xanh”, gã trả lời, chỉ tay vào một chấm tròn đỏ thẫm ngay trên vòng cổ, “Rồi mày có thể tháo móc ra, vòng sẽ rơi xuống, nhưng nếu mày cố ý muốn tháo trước đó, nó sẽ tự kích hoạt”.
“Hiểu”, ông nhìn Trent, “Bây giờ chúng mày biến ngay đi”.
Albert Trent vùng thoát khỏi vòng kìm kẹp của Reuben và đi về phía những tên mặc áo trùm đầu. Khi chúng dợm bước đi, Trent quay lại và cười toe, “Xin từ biệt!”
Stone nhìn chăm chăm vào mặt của Caleb, ông liên tục nói nhỏ động viên bạn của mình, dù cho nhiều người hiếu kỳ bắt đầu vây quanh trước một cảnh tượng kỳ lạ, tay một người luồn dưới cổ áo một người khác.
“Caleb, thở sâu vào, chúng không giết được chúng ta đâu, không thể được, thở sâu vào”. Ông nhìn đồng hồ, sáu mươi giây đã trôi qua kể từ lúc mấy tên kia và Trent biến mất vào đám đông. “Hai phút nữa chúng ta sẽ được tự do, chúng ta ổn thôi, rất ổn”. Ông lại nhìn đồng hồ, “Còn chín mươi giây nữa, chúng ta gần được rồi, cố gắng nhé, cùng tôi nhé, Caleb”.
Caleb bấu chặt tay của Stone, khuôn mặt đỏ gay, hơi thở ngắt quãng, nhưng ông ta vẫn đứng yên và mãi mới thốt lên, “Tôi ổn thôi, Oliver”.
Một lúc sau, có nhân viên cảnh sát đi về hướng họ nhưng có hai người trong bộ đồng phục quét dọn rác đã nhảy ra chắn đường viên cảnh sát và bằng cách nào đó nói ông ta đi hướng khác, họ cũng thông báo tình huống khẩn cho mấy tay bắn tỉa và họ nằm xuống, tiếp tục mai phục. Trong lúc đó, Milton và Annabelle đã bò lên đến nơi, Reuben kể cho họ nghe chuyện. Khuôn mặt hoảng hốt của Milton đẫm lệ trong lúc Annabelle run rẩy đưa tay che miệng và nhìn hai người bạn đang dính chặt vào nhau.
“Ba mươi giây, Caleb ạ, chúng ta sắp làm được rồi”. Lần này Stone chỉ nhìn chăm chăm vào ngọn đèn đỏ trên cổ áo vừa đếm từng giây, “rồi mười giây nữa, chúng ta tự do rồi”.
Cả Stone và Caleb cùng đếm ngược, nhưng đèn chẳng chuyển thành màu xanh, Caleb do không nhìn thấy nên hỏi ngay, “Oliver, anh tháo ra được chưa?”
Đến lượt Stone trở nên căng thẳng, nhưng ông không muốn rút tay ra, ông nhắm mắt lại thêm một lúc, đợi mũi tiêm đâm sâu vào da thịt. Tiếng Annabelle vọng lại, “Oliver, nhìn kìa”.
Stone mở mắt ra, đèn đã chuyển thành màu xanh, ông gọi lớn, “Reuben, giúp tôi với”.
Reuben chồm về phía trước, họ cởi móc khóa và tháo vòng ra khỏi cổ Caleb. Tay thủ thư phủ phục xuống nền cỏ, trong lúc những người khác vây quanh ông ta, cuối cùng, ông ta cũng lấy lại bình tĩnh và nắm lấy tay Stone. Ông ta nghẹn ngào, “Anh là một người thật can đảm, Oliver ạ. Cám ơn anh nhiều lắm”.
Stone nhìn những người xung quanh, và tiếp tục tình huống mới, chỉ có một giây để hành động, ông la lớn, “Tất cả nằm xuống!”. Ông nắm lấy vòng cổ và ném nó qua hàng dậu, rơi trúng vào tượng đài phun nước phía sau. Hai giây sau đó, chiếc vòng phát nổ, làm những cột nước và cả những mảng xi-măng bốc cao trong không khí. Đám đông trong quảng trường hoảng hốt tháo chạy. Một lúc sau, khi mọi thứ lắng xuống, Stone và các bạn của mình phủi bụi đứng dậy, Caleb thốt lên, “Chúa ơi, sao anh biết hay vậy?”
“Trò cũ rích, bắt chúng ta ở cùng nhau, rồi diệt cả đám. Hắn bảo cho tôi biết có mũi tiêm độc trong vòng cổ vì hắn biết quả bom sẽ giết chúng ta, chứ không phải chất độc đó, đại loại thế ”. Stone với lấy ba lô từ Reuben, lôi ra một thiết bị có màn hình. Trên đó, một chấm đỏ đang di chuyển.