Mãi đến khi tất cả mọi người tập hợp tại điểm xuất phát, Từ Phi Phi vẫn đứng cười ha hả sau khi nghe những lời Lâm Bạch Du nói.
Lâm Bạch Du hoàn toàn lờ đi những lời chế giễu của cô ta.
Sau khi Tùy Khâm cởi áo khoác đồng phục, bên trong chỉ có một áo thun trắng, anh đang đứng trên đường đua màu nâu đỏ rất dễ thấy.
Pằng.
Tiếng súng vang lên, trận đấu bắt đầu.
Lâm Bạch Du đứng trước lớp, nhìn mọi người lao về phía trước. Trông cứ như rất lười nhác, chẳng buồn quan tâm đến thi thố, nhưng bất ngờ là Tùy Khâm lại không hề bị bỏ lại phía sau.
"Trông cậu ấy chạy cứ đơn giản như đang giỡn thế nhờ!” Chu Mạt xé túi bánh gạo kê rồi bỏ vào miệng nhai giòn tan. "Vào chung kết là cái chắc rồi!"
Đột nhiên Lâm Bạch Du lóe lên một suy nghĩ.
"Biết đâu cậu ấy chạm đích đầu tiên cũng không chừng."
Vẫn như mọi cuộc thi mà anh thường tham gia, nắm chắc vạch đích là hiển nhiên.
Lâm Bạch Du chưa từng lớn tiếng cổ vũ ai bao giờ, cô nghe tiếng hò reo yểu điệu của Từ Phi Phi ở cách đó không xa: "Tùy Khâm cố lên!"
Tùy Khâm ớn lạnh cái giọng điệu của cô ta.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã chạy xong một vòng, Tùy Khâm lại lần nữa chạy ngang qua Lâm Bạch Du, cô thấy anh bèn hét lên: "Tùy Khâm tiến lên!"
Không chỉ Tùy Khâm mà tất cả những người tham gia cuộc thi đều quay sang.
Chu Mạt bị giật mình: "Tinh tinh, tự nhiên hét lên hú hồn vậy!"
Bị người ta phát hiện, cô nàng Lâm Bạch Du mắc cỡ, giả đò như không phải mình vừa hét, cô nhìn theo bóng lưng Tùy Khâm đang dần khuất.
Có tổng cộng hai mươi lăm người trên đường đua, hơi khác so với suy đoán ngớ ngẩn của cô, bởi vì trận chung kết có tám người chạy và Tùy Khâm giữ vị trí thứ năm.
Cuối cùng, Tùy Khâm đã kết thúc chặng đường dài một cách dễ dàng.
Dưới ánh nắng chói chang, khắp làn chạy là những bạn đang nghỉ mệt.
Tùy Khâm trên đường đua chậm rãi đi về phía mép đường, số báo danh sau lưng anh bị gió thổi bay bay cùng vạt áo.
Anh dừng lại bên cạnh Lâm Bạch Du.
Hai người đứng trên cùng một hàng ngang, trước mặt Lâm Bạch Du là đường đua, còn Tùy Khâm thì đứng cạnh cô và quay lưng về phía đường đua.
Lâm Bạch Du quay đầu.
Tùy Khâm nghiêng mặt.
Ánh mắt hai người chạm nhau...
…
Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du thấy Tần Bắc Bắc trở về.
Tần Bắc Bắc đội tóc giả ngắn kèm theo một chiếc mũ lưỡi trai, cô ấy để lộ nửa khuôn mặt và trông cứ như một cô nàng cool ngầu sành điệu trong phim.
Hoàn toàn không thể nhận ra cô ấy đã yếu ớt đến nhường nào vào sáng qua.
Bởi nhiều bạn trong lớp không đến, nên nhiều ghế trong phòng học bị để trống, Lâm Bạch Du kéo cô ấy ra phía sau ngồi.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Lâm Bạch Du mới hỏi: "Bắc Bắc, sao cậu lại cắt tóc?"
Tần Bắc Bắc à ờm: "Ờ thì… bị bệnh, bác sĩ nói tóc dài không tốt."
Lâm Bạch Du nói: "Hồi trước tóc cậu cũng có dài tí nào đâu."
Tần Bắc Bắc mím môi dưới, nở nụ cười: "So với bây giờ, thì hồi đó gọi là dài rồi chứ còn gì nữa."
Cô ấy nâng chân lên, chống khuỷu tay lên đầu gối và nói: “Đợi mốt hết bệnh là tóc nó dài liền ấy mà."
Lâm Bạch Du rủ mắt xuống.
Bệnh gì mà lại khiến bác sĩ phải thốt lên câu tóc dài không tốt cơ chứ?
Tối qua sau khi trở về, cô đã lên mạng tìm tòi và thấy rằng những căn bệnh thường gặp nhất trong trường hợp trên là những căn bệnh cần phải hóa trị.
Lý do Tần Bắc Bắc từ chối đăng ký tham gia đại hội thể thao là bệnh tim, nhưng lúc ấy Lâm Bạch Du đã không tin.
Có lẽ, trong mắt Tần Bắc Bắc, bị bệnh tim đôi lúc còn tốt hơn.
Lâm Bạch Du nhớ lại giấc mơ hai mắt mình bị mù, nếu là cô, cô cũng thà làm một người mắc bệnh tim nhưng đầy đủ giác quan.
Nếu vậy, cô sẽ tránh được những gông xiềng mà gia đình "bác cả" trói buộc, đồng thời lại có thể thấy Tùy Khâm trông như thế nào.
Cô không biết liệu mình và Tùy Khâm sẽ đi đến kết quả gì.
Lâm Bạch Du chỉ mơ tới đoạn sau khi phẫu thuật, cô được bác cả mình đưa về, còn Tùy Khâm thì bị bắt đi - kết cục của họ trong giấc mơ ấy liệu sẽ đi đến đâu?
Buổi sáng là vòng đấu loại môn nhảy xa của Phương Vân Kỳ.
Vì lần trước Tần Bắc Bắc rời đi, nên Lâm Bạch Du là cô gái duy nhất trên đài phát thanh, Tần Bắc Bắc di chuyển một chiếc ghế và ngồi bên cạnh bàn phát thanh của họ.
Nhiều mẩu giấy nhỏ đều là tùy tiện mở ra, một hai câu, Lâm Bạch Du quơ tay lấy ra một vài mảnh có tên họ.
Lâm Bạch Du chỉnh lại mic, mái tóc đen nhánh xõa xuống trước mặt, làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo, lời phát thanh uyển chuyển êm tai phát ra từ loa phát thanh của trường.
"Á đù, giọng ai đây?"
"Chị gái lớp 12."
"Đọc đến tên tao rồi kìa mày! Nhưng chưa tới trận của tao mà ta! Nếu lượt sau vẫn có tên tao thì ôi thôi tao xin nhẹ cái giải nhất!"
Tùy Khâm lướt qua đám đông, liếc nhìn cậu nhóc vừa thốt lên câu vừa rồi.
Cậu ta là một trong những đối thủ của anh.
Tùy Khâm liếc nhìn lên đài phát thanh, Lâm Bạch Du ngồi ở sau bàn, đưa tay vịn chiếc mic, sau đó đẩy mic ra.
Cô và Tần Bắc Thần đang nói chuyện, hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, Lâm Bạch Du thì tràn đầy khí thế, mặt mày sáng láng.
Tần Bắc Bắc trầm giọng: "Tới Phương Vân Kỳ rồi kìa, coi bộ anh nhà ta nhảy cũng xa lắm chứ chả đùa."
Những lời Phương Vân Kỳ từng nói quả không ngoa, chân cậu ấy dài lại rèn luyện thể dục thể thao thường xuyên, cậu ấy dễ dàng phóng đến khoảng cách xa nhất.
Cậu nhóc gà què lớp 10/1 chỉ phóng được một mét tư mà so sánh với Vân Kỳ thì đúng là hạt cát giữa sa mạc. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du nói: "Cậu ấy nhất rồi, kiểu gì cũng vào chung kết cho xem."
Tần Bắc Bắc cố chấp phản bác: "Chưa chắc!".
Không biết có phải Phương Vân Kỳ ở tít xa đã nghe những gì cô ấy nói hay không, anh chàng nhìn về phía Tần Bắc Bắc rồi làm mặt xấu.
Tần Bắc Bắc quay ngoắt: "Thấy gớm!"
…
Lúc ăn trưa, Phương Vân Kỳ hào hứng kể chuyện: "Lâm Bạch Du, nãy tớ nghe nhiều đứa bảo giọng cậu hay, mốt vô đài phát thanh làm là hết sẩy, có tương lai lắm à nha."
Lâm Bạch Du từ chối: "Ai rảnh!"
Phương Vân Kỳ: "Vậy bây giờ cậu đang làm gì đó?"
Cậu ấy thốt lên câu hỏi trong vô thức để rồi nhận ra rằng đã biết còn cố hỏi, bởi vì cả đám Tần Bắc Bắc đều đang hướng mắt về phía Tuỳ Khâm.
Tùy Khâm cầm cốc nước, sau đó chợt nhận ra gì đó mà rụt lại.
Tần Bắc Bắc cười tủm tỉm: "Đương nhiên là đọc cho ai đó nghe rồi."
Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, nhưng không hiểu sao cô ấy nói lên cứ mờ mờ ám ám, Lâm Bạch Du trả lời một cách mơ hồ: "Ờ!"
Tề Thống ho khan: "Ai đó là ai ta?"
Phương Vân Kỳ trả lời bằng cái giọng buồn cười: "Dù sao cũng không phải tôi!"
Tần Bắc Bắc ngồi đối diện Phương Vân Kỳ bèn đá cho cậu ấy một phát dưới gầm bàn.
Lâm Bạch Du nhìn Tùy Khâm, cậu ấy đang nhìn mình. Rõ ràng anh biết đó là ai, nhưng lại không chịu mở miệng thừa nhận.
Đây là bí mật mà ai cũng biết.
…
Ba giờ chiều, trận chung kết 1.500m.
Tần Bắc Bắc ấn vành mũ xuống. "Cậu viết gì vậy, cho tớ xem với."
Lâm Bạch Du giấu đi. "Lát đi rồi biết, giờ xem rồi thì còn gì hồi hộp nữa."
Tần Bắc Bắc phản bác: "Tớ đâu phải Tùy Khâm đâu mà cần hồi hộp."
Chu Văn Vũ ngồi bên cạnh đã nghe thấy cái tên này không biết bao nhiêu lần, con tim lại hằn thêm nhát dao, chẳng trách khi trước Lâm Bạch Du lại đi theo Tùy Khâm như vậy.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Lâm Bạch Du đã chuẩn bị rất lâu, cô cúi đầu làm quen với lời thoại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía đường đua, ở khoảng cách xa như vậy, cô vẫn nhìn thấy Tùy Khâm đang mở hai tay gối lên sau đầu.
Hình như anh cũng đang nhìn về hướng này, mà cũng hình như không.
Lâm Bạch Du đảo mắt nhìn vài giây, sau đó trực tiếp lại gần mic: "Và đây là bạn Tùy Khâm 12/1, chiều dài 1500 mét chả là gì đối với cậu. Chỉ cần cậu tin là cậu sẽ làm được, không gì cản bước được cậu."
Trọng tài đưa tay ra.
Tùy Khâm hơi cúi xuống, tư thế chuẩn bị xuất phát.
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và kiên định của Lâm Bạch Du truyền trong gió đến tai anh.
"Tùy Khâm, cậu nhất định sẽ đứng đầu thế giới, nhất định sẽ toả sáng."
"Pằng!"
Lâm Bạch Du vừa dứt câu, tiếng súng của trọng tài cũng đồng thời vang lên.
Tất cả vội vàng xông về trước. Tần Bắc Bắc trừng mắt, nếu hôm nay Tùy Khâm không về nhất, cô ấy chắc chắn sẽ mắng anh một trận té tát.
Xa quá không nhìn rõ.
Lâm Bạch Du đã đọc một vài bức thư của người khác.
Vừa khéo, cô cũng không biết, đều là 1.500m.
Lâm Bạch Du thấy chỉ còn hai vòng cuối cùng, đài phát thanh lại cách đó khá xa, cô không thể ngồi yên: "Bắc Bắc, lát tới lượt tớ, cậu đọc dùm tớ nha."
Tần Bắc Bắc giả vờ như miễn cưỡng đồng ý.
Lâm Bạch Du mỉm cười với cô ấy rồi chạy vòng quanh mép đường đua, gió thổi mái tóc dài cô phấp phới và trở thành khung cảnh đẹp nhất trên đường đua.
Xung quanh đường đua là vòng người tấp nập, có cả vài bạn cùng lớp, không ít nữ sinh nhìn Tùy Khâm bằng ánh mắt sáng rỡ.
Vì chưa đến vòng đua cuối cùng nên không có nhiều người tăng tốc. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Cuối cùng khi Lâm Bạch Du đợi đến Tùy Khâm, cô vẫy tay: "Tùy Khâm, cậu giỏi quá đi, chắc chắn sẽ giật thưởng."
Tùy Khâm nghĩ thầm, giải thưởng trong đại hội thể thao của trường nhiều nhất là tờ giấy khen, hạng nhất cũng như hạng ba mà hạng ba cũng như hạng nhất, chẳng có gì khác biệt.
Nhìn biểu cảm thờ ơ của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du biết ngay anh đang nghĩ gì, nhìn bóng lưng anh dần xa, thiếu niên hăng hái, đi ngược ánh dương.
Cô gửi tin nhắn WeChat cho Tần Bắc Bắc: [Tùy Khâm rất bình tĩnh.]
Tần Bắc Bắc: [Sao cậu ta tỉnh bơ thế nhờ?]
Tần Bắc Bắc: [Cậu đứng đợi ở vạch đích đi]
Lâm Bạch Du không biết tại sao, nhưng vẫn làm theo lời Tần Bắc Bắc.
Ngay sau đó, cô đã nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Bắc Bắc qua loa: “Hỡi tất cả các học sinh đang tham gia cuộc đua 1.500 mét, đứng ở vạch đích chính là Lâm Bạch Du đến từ đài phát thanh, người về nhất sẽ là chủ nhân của chai nước trên tay cô ấy."
Tần Bắc Bắc ngắt câu sau đó nói tiếp:
"Tùy Khâm lớp 12/1 thân mến, nếu không cố gắng thì sẽ không được uống chai nước chứa đầy tình yêu và tấm lòng mà Bạch Du của chúng ta đặc biệt chuẩn bị đâu nhé!"
Ngay cả những giáo viên đang theo dõi cũng phải hú hồn nhìn sang.
Tùy Khâm: "..."
Một vòng đường đua không quá dài, anh có thể dễ dàng nhìn thấy cô gái đang đứng ở vạch đích.
Tất cả những người thích hóng hớt cũng nhìn về phía Lâm Bạch Du, bản thân Lâm Bạch Du cũng bị lời nói của Tần Bắc Bắc làm cho ngượng ngùng, cô chỉ đang cầm chai nước bình thường chứ không phải thức uống bí mật gì cao siêu.
Chỉ một câu đơn giản như vậy mà hầu như tất cả những người trên đường đua đều tăng tốc, nhìn chằm chằm vào cô bạn đứng ngây ngốc đang bị đám đông vây quanh.
Từ Phi Phi hừ một tiếng, nghĩ rằng Tùy Khâm sẽ không nghe lời họ.
Sau khi suy nghĩ vui mừng đó chợt lóe lên, cô thấy ngay chàng trai tóc đen lướt qua cô như một cơn gió.
Từ Phi Phi: "Tùy Khâm…"
Tần Bắc Bắc thò đầu ra khỏi bàn trên đài phát thanh và hét lớn: "Tiến lên! Tiến lên! Vượt mặt Tùy Khâm!"
Phương Vân Kỳ vừa chạy đến kiểu: "???"
Quá đáng vậy...
Lâm Bạch Du thấy rất nhiều người chạy tới, tim đập như trống, phía sau có cô gái liên tục hét lên tiếng "Aaa…" chói tai.
Cô bị liệu theo, há miệng hét to: "Tùy Khâm cố lên!"
Âm thanh bị át đi.
Nhưng những người quen vẫn có thể nghe và nhận ra.
50 mét cuối cùng gần ngay trước mắt.
Ánh nắng chói chang trùm khắp đường đua.
Vạt áo của cậu thanh niên ở vị trí thứ nhất hất lên, để lộ một khoảng da quanh eo khi cậu ta đung đưa, sau lưng là cả bầu trời xanh bao la.
Không biết Tùy Khâm cố ý che giấu thực lực của mình, hay là bị những lời của Tần Bắc Bắc khiêu khích.
Lâm Bạch Du nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh và đột nhiên muốn biết… Liệu có phải Tùy Khâm - người bất khả chiến bại trên sân bóng rổ hiện đang sung sức hơn bao giờ hết hay không?
…
Cuộc đua kết thúc.
Các bạn học vừa nghe tin bèn kéo đi hỏi nhau: "Ai nhất? Ai ai ai?"
Lâm Bạch Du cầm chai nước trong tay, nhìn Tùy Khâm vừa tới kịp lúc mà không chút vội vã, người ta thì thở hổn hển, còn anh thì lại thong thả như không.
“Khát không?” Cô đưa chai nước ra.
Tùy Khâm vươn tay. "Lại đây."
Chỉ cách có một bước nhưng anh nhà ta lại không chịu qua lấy.
Lâm Bạch Du không thấy gì lạ, cô vừa đi vừa lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ giọng hỏi: "Muốn lau không?"
Tùy Khâm cầm lấy nước trên tay cô. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Anh vặn nắp, ngửa mặt lên, đổ nước xuống.
Chỉ tích tắc, nước chảy xuống bắn tung tóe và trở nên sáng chói như những viên kim cương khi dưới ánh mặt trời, từng giọt nước đọng trên mái tóc đen mềm mại của cậu thiếu niên.
Nước chảy vào chiếc áo thun theo đường cong vượt trội của anh, làm ướt một phần khiến nó bám sát và lộ nên cơ bắp, trong khi phần còn lại bị che khuất.
Lâm Bạch Du ngây người.
“Khăn.” Anh mở lòng bàn tay về phía cô, năm ngón tay mảnh khảnh xòe ra.
Tùy Khâm đứng trước mặt cô cứ như mỹ nhân ngư bước ra từ trong nước.
Lâm Bạch Du khó giấu kích động: "Đừng nhúc nhích, để tôi lau giúp cậu."
Thậm chí các bạn học vây quanh cũng hiểu tâm tư của cô, họ cười toe toét cùng ánh mắt trêu ghẹo.
Lỗ tai Lâm Bạch Du đột nhiên nóng hực đến nỗi cô không biết liệu có đỏ lên hay không, cô muốn rụt cái tay đang cầm khăn giấy lại.
Cổ tay mảnh khảnh của cô bị tóm lấy.
Cái ẩm ướt trong lòng bàn tay anh cũng truyền lên da cô.
Lâm Bạch Du nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt mọi ngày của Tùy Khâm: "Nói mà không làm."