Bồ Tát Sẽ Phù Hộ Anh

Chương 36



Ngắm sao xong, Tùy Khâm dẫn Lâm Bạch Du rời khỏi sân bóng rổ. Đây là lần đầu tiên mà nửa đêm mười hai giờ Lâm Bạch Du vẫn còn ở bên ngoài, cô chỉ hơi sợ một chút, không biết giờ mẹ đã ngủ chưa.

Lúc đầu cô tưởng rằng họ sẽ cùng đi bộ về, vừa khéo tâm sự với nhau lâu thêm một chút, không ngờ Tùy Khâm mượn được xe đạp của chú Kim.

 

Lâm Bạch Du nhớ tới trong mơ, nhiều năm về sau, xe đạp cho thuê có mặt ở khắp nơi.

Tùy Khâm chân dài, ngồi trên yên xe, chân vẫn còn sải dài một đoạn, một tay vịn ghi đông, nghiêng người lại: “Lên đi.”

Lâm Bạch Du chậm rãi ngồi lên, hỏi: “Cậu biết chở không?”

Tùy Khâm tuỳ tiện nói một câu: “Không biết.”

Lâm Bạch Du tin là thật: “Vậy hay là đi bộ về đi?”

Giọng cô hoảng hốt nghe rất vui, Tùy Khâm buồn cười hỏi: “Đi bộ đến sáng mai, vừa khéo đến trường luôn phải không?”

“…”

 

“Ngồi chắc nhé.”

Tùy Khâm khom lưng, từ góc nhìn của Lâm Bạch Du, người Tùy Khâm thon gầy, áo khoác đồng phục bên dưới cũng rộng thùng thình.

Trong lòng cô thấy khó chịu.

Trong gia đình như thế, chắc chắn Tùy Khâm không được ăn uống tử tế.

Trước đó, cô bảo Tùy Khâm chuyển ra ngoài, Tùy Khâm không đồng ý, anh cũng không muốn để cô nuôi ba bữa một ngày.

Lâm Bạch Du nắm chặt áo Tùy Khâm: “Được rồi.”

Tùy Khâm không nhúc nhích mà hỏi: “Yên tâm vậy à? Không sợ tôi bán cậu đi à?”

Lâm Bạch Du dịu dàng: “Cậu không phải là người như thế.”

Hơn nữa, nếu Tùy Khâm định làm chuyện xấu thì đã chẳng chờ tới tận giờ.

Tùy Khâm đạp xe rất vững, gió thổi bay áo đồng phục của Tùy Khâm lên, Lâm Bạch Du ngồi sau lưng rất an toàn, tóc bay bay, nhìn cảnh ven đường lùi ngược lại.

Trên đường phố yên lặng, chỉ có hai người bọn họ.

Trăng treo trên trời nhìn thiếu niên chở thiếu nữ đi xuyên qua thành phố.

Thanh xuân sôi nổi và dũng cảm.

Nhiều năm về sau, Lâm Bạch Du không còn nhớ sân bóng rổ trông như thế nào nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ bầu trời đầy sao ấy và những cơn gió nhè nhẹ khi đi giữa thành phố.

Lâm Bạch Du chợt nhớ ra: “Có phải cậu vẫn chưa nói chúc mừng sinh nhật tôi phải không?”

Cô muốn nghe Tùy Khâm nói.

Có lẽ giọng Lâm Bạch Du bị tiếng gió át đi.

Tùy Khâm càng không chịu nói, Lâm Bạch Du càng muốn nghe, cô nghi ngờ có thể anh không nghe thấy nên cứ thế chờ tới ngoài tiểu khu nhà mình.

Lâm Bạch Du nhảy xuống.

Thiếu niên buông ghi đông ra, chống xe bằng chân, ngồi trên xe đạp nhìn cô.

“Tôi muốn nghe cậu chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”

“Nói rồi.”

“Đâu có, tôi chẳng nghe thấy gì hết.”

“Gió nghe thấy.”

Lâm Bạch Du phồng má nhìn Tùy Khâm.

Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người Tùy Khâm, trong mắt anh ánh lên những vì sao lấp lánh.

Tùy Khâm nhìn cô, ngước mắt nhìn lên, môi cong rất nhẹ không thể nhận ra: “Sinh nhật vui vẻ.”

Chào mừng cậu tới thế giới tuổi mười tám, Lâm Bạch Du.

“Sao về muộn vậy con?”

Lâm Bạch Du mới vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Liễu Phương.

Liễu Phương ngồi trong phòng khách, Lâm Bạch Du không hề biết vừa rồi Liễu Phương còn thấy cô nói chuyện với Tùy Khâm dưới nhà.

Lâm Bạch Du thấp thỏm: “Mẹ chưa ngủ à?”

Mặc dù đôi khi cô cũng tùy hứng nhưng chưa từng đi tới nửa đêm chưa về nhà, huống hồ còn là đi riêng với bạn nam.

Liễu Phương nhìn cô: “Con đi đâu vậy?”

Vì con gái luôn ngoan ngoãn nên Liễu Phương không nghi ngờ gì, bà tỉnh giấc định qua xem con có đắp chăn không mới biết con gái không có ở nhà.

Liễu Phương lo lắng định đi ra ngoài thì vừa hay nhìn thấy con ở dưới nhà.

Đêm nay hẳn là không thể trả lời qua loa được, Lâm Bạch Du đành phải ăn ngay nói thật: “Con đến phòng tập thể dục ngắm sao.”

“Bạn nam đó là ai?”

“Bạn học.”

“Chỉ một mình con với bạn nam đó à?”

“... Dạ.”

Lâm Bạch Du nghe vậy mới biết Liễu Phương nhìn thấy.

“Lâm Bạch Du, sao con không có chút ý thức an toàn gì vậy? Hơn nửa đêm ở bên ngoài một mình cùng một bạn học nam, con có biết nguy hiểm thế nào không? Nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ biết làm sao bây giờ? Con bảo mẹ biết sống thế nào đây?”

“Tùy Khâm không vậy đâu ạ.”

“Biết người biết mặt không biết lòng, bình thường mẹ dạy con thế nào, trước đây con đâu có không hiểu chuyện như vậy, sao con lại đi riêng với bạn ấy?”

Còn ngắm sao nữa, nghe là biết nghĩ gì rồi.

Cho dù là ai thì phản ứng đầu tiên khi biết chuyện cũng không thể có ấn tượng tốt với Tùy Khâm.

Một mặt, Lâm Bạch Du áy náy vì không nói cho mẹ biết, một mặt lại không chấp nhận nổi mẹ không biết gì đã vội phản cảm với Tùy Khâm.



“Mẹ, lúc trước có chuyện con chưa nói với mẹ.”

“Mẹ còn nhớ trước đây con từng hỏi mẹ có bao giờ nghĩ tới vết thương trên người con đi đâu không, lúc đó mẹ nói có lẽ là bị ông trời lấy đi, vậy Tùy Khâm chính là ông trời đó.”

Lâm Bạch Du nghiêm túc nói.

“Con bình an mười bảy năm đều là nhờ Tùy Khâm.”

Câu trả lời này khiến Liễu Phương hết sức chấn động.

Hóa ra xảy ra chuyện tốt như vậy thực sự là do có người gánh chịu thay chuyện không tốt.

Con gái của bà được chọn làm người may mắn, một người khác trên thế giới này trở thành người khổ sở thay con gái bà.

Là một người mẹ, bà khó có thể không cảm ơn đối phương.

Trong phòng khách yên tĩnh không hề có một tiếng động, Liễu Phương mở miệng: “Sao con biết?”

Lâm Bạch Du nói: “Con phát hiện ra. Thì ra những vết thương của con trong thời gian qua đều xuất hiện trên người cậu ấy. Tay con bị dao mỹ thuật cứa, tay cậu ấy cũng bị cứa, học kỳ trước con bị sốt, cậu ấy cũng bị sốt khá lâu. Còn cả vết sẹo trên mặt cậu ấy nữa, đó vốn là của con.”

Mặt? Liễu Phương hoảng hốt sờ mặt cô, đương nhiên bà chỉ sờ thấy một làn da mịn màng, không tì vết.

“Mặt con bị thương à? Ở đâu?”

Lâm Bạch Du ừ một tiếng: “Ở đây ạ.”

Tay Liễu Phương chạm vào dưới mí mắt, bà không nhìn thấy rõ mặt bạn nam dưới nhà, cũng không nhìn thấy vết sẹo ở đây.

“Chỉ những chuyện này thôi con đã dám chắc rồi sao?”

“Những chuyện này còn chưa đủ sao?” Lâm Bạch Du hỏi: “Vết thương trên mặt đó khá đặc biệt, con dám chắc.”

Liễu Phương hít sâu, bình tĩnh trở lại.

“Tinh Tinh, mẹ cảm kích đối phương gánh chịu thay con nhiều như vậy, nhưng theo mẹ thấy, sao con biết bạn ấy không hận con, liệu bạn ấy có ý định làm gì con để tự bảo vệ mình không?”

Người bình thường bị thương mười mấy năm không rõ lý do, sao lại không hận cho được.

Bà cảm kích, nhưng còn lo lắng nhiều hơn, bà ích kỷ.

Liễu Phương biết mình ích kỷ, quan hệ bất bình đẳng như vậy là chuyện không thể thay đổi, bà có thể đền bù cho cậu ấy ở phương diện khác nhưng không phải là lấy con gái ra đền. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Nếu vậy thì bà thà không có chuyện nhận thay thương tích này còn hơn.

Lâm Bạch Du nghe xong, cô thấy cổ họng đắng chát: “Nhưng mẹ à, cậu ấy không phải người như thế, con không ngờ mẹ lại phỏng đoán về cậu ấy như vậy.”

Tùy Khâm không đáng bị phỏng đoán như vậy.

Cậu ấy nên nhận được mọi sự đối đãi dịu dàng.

Không phải cô trách mẹ, cô chỉ muốn mẹ biết chân tướng.

Tùy Khâm rất tốt, tốt đến độ gánh chịu tất cả còn chủ động tặng quà sinh nhật cho cô.

“Cậu ấy biết trước con nhưng không nói cho con biết, mãi sau cậu ấy mới nói. Nếu cậu ấy muốn báo thù thì đã chẳng nói cho con biết rồi.”

“Mặc dù cậu ấy hơi lạnh nhạt nhưng rất có nguyên tắc, không chịu nhận sự đền bù của con, nói bản thân không phải người tốt, rất ích kỷ.”

“Nhưng trước nay con chưa từng thấy người ích kỷ nào lại bỏ qua cho một người khiến mình chịu khổ, cậu ấy không hề ích kỷ. Mẹ chưa gặp cậu ấy nên không biết đó thôi.”

Lâm Bạch Du nói với giọng dịu dàng mà kiên định: “Tùy Khâm rất tốt, cũng rất dịu dàng, mẹ gặp cậu ấy sẽ biết những gì con nói là sự thật.”

Im lặng hồi lâu, Liễu Phương nói: “Cuối tuần này, để mẹ gặp cậu ấy một chút nhé.”

Bà muốn nhìn thấy tận mắt cậu bé đã cứu con gái mình.

Tùy Khâm trẻ tuổi ngông cuồng, quen thức đêm, bản thân anh cho rằng có thể đảm bảo an toàn suốt đêm cho Lâm Bạch Du, đây là sự tự tin của anh.

Nhưng nhất thời không ngờ lại khiến một người mẹ lo lắng.

Trên đường trở về, điện thoại trong túi liên tục rung lên.

Phương Vân Kỳ: [A Khâm, cậu đưa bạn học Lâm đi đâu vậy?]

Phương Vân Kỳ: [Mau nói tôi biết đi, nếu không tôi không ngủ nổi.]

Tùy Khâm dừng ở ven đường, tiện tay nhắn lại: [Cậu không ngủ được thì liên quan gì tới tôi?]

Phương Vân Kỳ: [Chán vậy.]

Phương Vân Kỳ: [Tôi biết chỉ có một người không ngủ được là có liên quan tới cậu.]

Tùy Khâm không nhắn lại câu này, đi vào nhà họ Tùy.

Đã gần một giờ sáng, giờ này hẳn là tất cả mọi người đều đã ngủ nhưng Hoàng Trạch thì không, cuối cùng cậu ta cũng đợi được Tùy Khâm về.

Cậu ta đã đọc bài đăng về đại hội thể dục thể thao của Trường trung học phổ thông số 8 nhưng liên tục mấy ngày nay Tùy Khâm đều ở bên ngoài, cậu ta hoàn toàn không có cơ hội để hỏi.

Còn Wechat và số điện thoại thì cậu ta đã bị kéo vào danh sách đen, xóa rồi.

“Có phải cậu yêu đương với bạn nữ kia rồi không?” Hoàng Trạch hỏi: “Tôi thấy ảnh chụp bọn cậu ở trường rồi.”

Tùy Khâm nhíu mày: “Vậy thì sao?”

Hôm nay tôi còn đưa cô ấy đi ngắm sao nữa, có liên quan gì với cậu chứ.

Anh trả lời cho câu hỏi sau nhưng Hoàng Trạch lại tưởng lầm là cho câu đầu tiên: “Chuyện ở phòng tập thể dục lần trước, chúng ta vẫn chưa xong...”

Tùy Khâm thẳng thừng đóng cửa lại.

Hoàng Trạch sợ đánh thức bố mẹ ở phòng ngủ chính, hậm hực đá cánh cửa phòng.

Cậu ta đoán Tùy Khâm không về nhà ở thì chắc chắn ở lại quán nướng, chỗ bẩn như vậy mà cũng ở nổi.

Trong phòng, Tùy Khâm mở băng gạc ra.

Vết thương trên mặt đã lành hẳn nhưng vẫn còn sẹo từ từ nhỏ bớt lại, không rõ là do cơ địa của anh không bị sẹo hay do dùng thuốc.

Điện thoại rung hai tiếng.

Tùy Khâm cúi nhìn, nhấp vào xem.

Lâm Bạch Du: [Tùy Khâm, cám ơn cậu hôm nay đã dẫn tôi đi ngắm sao, tôi rất thích món quà sinh nhật này.]

Lâm Bạch Du: [Ngủ ngon.]

Tùy Khâm tặng cô một bầu trời sao hết sức bình thường nhưng với Lâm Bạch Du, nó là độc nhất vô nhị, thuộc về riêng cô vào thời khắc ấy.



Tấm lòng của Tùy Khâm không gì có thể sánh bằng.

Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du thức dậy, trong phòng bếp đã có người.

Hôm nay, Liễu Phương dậy rất sớm, nói đúng ra là cả đêm qua bà đều trở mình không ngủ nổi, suy nghĩ về chuyện đó.

Nghĩ xem làm sao đền bù được cho Tùy Khâm, nghĩ xem sau này phải làm thế nào, nếu Tùy Khâm nghĩ gì đó sâu xa hơn thì bà phải xử lý như thế nào.

Bởi vì suy nghĩ của một đứa trẻ mười mấy tuổi rất khó xác định.

Hôm nay lại có sủi cảo, Lâm Bạch Du rất vui vẻ.

Liễu Phương thấy cô chỉ ăn bốn cái, bỗng nhiên nhớ ra: “Lần trước sủi cảo dư ra, con cho ai?”

Lâm Bạch Du khựng tay lại: “Cho cậu ấy.”

Liễu Phương không ngạc nhiên chút nào.

Lâm Bạch Du nhẹ giọng mở miệng: “Người nhà của cậu ấy không tốt với cậu ấy, bình thường mua băng gạc hay gì cũng đều phải tự bỏ tiền, nhiều hôm bữa sáng chỉ ăn bánh mì, bình thường cuối tuần và tự học buổi tối tan học xong phải đi làm thêm kiếm tiền.”

“Những vết thương kia của con là gánh nặng với cậu ấy.”

Liễu Phương thở dài, tâm tình phức tạp.

Lâm Bạch Du ăn xong, Liễu Phương đã đi làm, cô phát hiện trong nồi có thêm một phần sủi cảo chín, nhìn là biết mẹ cố ý để lại. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Trong Wechat có tin nhắn mẹ nhắn lại.

[Tất cả còn có mẹ.]

Lâm Bạch Du mang sủi cảo tới trường.

Trong lớp mọi người đã đến hơn một nửa. Tần Bắc Bắc đang ngồi soi gương tô son, loại son môi màu hồng nhạt, tô xong môi hồng hào căng bóng xinh xắn.

“Cậu dùng không?” Tần Bắc Bắc hỏi: “Mà thôi, môi cậu vốn đẹp rồi, đâu như tớ, không tô son là rất khô.”

Chu Mạt hết sức đồng ý: “Ghen tị chết mất.”

“Cái này là cho Tùy Khâm à?”

“Cái gì vậy?”

“Sủi cảo.” Lâm Bạch Du nói.

Tần Bắc Bắc nhỏ giọng hóng hớt: “Tối qua Tùy Khâm đã làm gì?”

Lâm Bạch Du mím môi cười, không nói cho Tần Bắc Bắc biết.

Chuyện tối qua là bí mật nhỏ của cô và Tùy Khâm, ngoài họ ra, không ai biết bầu trời trên sân bóng rổ tối đó trông như thế nào.

Không ai biết họ đã nhìn thấy gì.

Tần Bắc Bắc hừ hừ hai tiếng: “Giỏi lắm, cậu biết giấu giếm bí mật rồi.”

Cô ấy lấy trong gầm bàn ra một chiếc hộp: “Tặng cậu chiếc mũ.”

Lâm Bạch Du mở ra, là một chiếc mũ len màu trắng gạo, trên đỉnh đầu có hai chóp nhọn giống như đôi tai.

“Thật đáng yêu, cậu tự đan à?”

“Tớ đâu giỏi vậy.”

Lâm Bạch Du soi gương đội lên, dáng vẻ mềm mại khiến Tần Bắc Bắc thấy rất đáng yêu, chỉ ngón tay vào nốt ruồi son giữa trán của cô.

“Đẹp, chỉ có điều trông giống mùa đông.”

Giờ đội mũ len thì hơi nóng nhưng Lâm Bạch Du không bỏ mũ ra.

Tần Bắc Bắc: “Cởi ra đi.”

Lâm Bạch Du: “Không muốn.”

Chu Mạt và các bạn khác trong lớp cũng tặng quà, Lâm Bạch Du cười, nhận hết, sau này sẽ lại tặng lại. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Thường ngày nhóm Phương Vân Kỳ tới trước rồi Tùy Khâm mới đến nhưng hôm nay Tùy Khâm tới sớm hơn họ.

Biểu cảm của anh trông uể oải, gặm chiếc bánh mì trong miệng, kéo ghế ra ngồi xuống, dáng vẻ tùy ý như cậu ấm chẳng thèm để ý tới ai.

Nhìn thấy chỏm đầu trăng trắng bàn trên, Tùy Khâm thầm cười khẽ.

Trời này đội mũ len không thấy nóng sao?

Lâm Bạch Du hoàn toàn không biết gì cả, đưa hộp giữ nhiệt qua: “Ăn cái này đi.”

Tùy Khâm không từ chối, anh nghĩ là cô chuẩn bị.

Qua hơn nửa tiết tự học buổi sáng, đợi Tùy Khâm gần ăn xong rồi, Lâm Bạch Du mới nói cho Tùy Khâm biết: “Hôm nay là mẹ tôi nấu cho cậu.”

Tùy Khâm ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.

Cửa sau đột nhiên mở ra, Phương Vân Kỳ lẻn vào như đi ăn trộm, thấy không có giáo viên mới nghênh ngang ngồi vào bàn.

“A Khâm, ăn sủi cảo à.”

“Bạn học Lâm, hôm nay cậu xinh quá.”

Hôm nay, Phương Vân Kỳ cực kỳ nhiều lời.

Bị cậu ấy làm phiền, chủ đề của Lâm Bạch Du đành phải gián đoạn lại ở đó, quay lại tiếp tục học thuộc từ mới.

Tùy Khâm liếc nhìn đỉnh đầu của cô, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Dưới mũ là gì nhỉ.

Rõ ràng nhìn thấy nhưng không nói tiếng nào, Phương Vân Kỳ không nhịn nổi: “A Khâm, cậu không phát hiện hôm nay tôi có gì khác sao?”

Tùy Khâm hoàn toàn không phối hợp.

“Không.”

Bởi vì việc này không nên do anh phát hiện ra.

 

------oOo------