Bồ Tát Sẽ Phù Hộ Anh

Chương 46



Giáo viên môn Toán vẫn đang giảng bài trên bục, nhưng không ít học sinh đã chuyển dời sự chú ý ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm bông tuyết đang bay, nhỏ giọng truyền nhau “bí mật” này.

Tần Bắc Bắc lấy đống sách để che chắn, chụp một tấm hình, đăng lên vòng bạn bè: [Tuyết rơi rồi.]

 

Lâm Bạch Du bị Tần Bắc Bắc kéo ra ngoài lớp học, đến lúc chiều tối, tuyết đã chất thành một tầng mỏng.

Lâm Bạch Du cũng chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè, chỉ Tuỳ Khâm có thể nhìn thấy: [Trận tuyết đầu tiên cùng cậu ngắm.]

Sau khi chụp xong, cô nhìn lại vào lớp, Tuỳ Khâm đang nghịch điện thoại, ngẫu nhiên trò chuyện với Phương Vân Kỳ, vẻ mặt thả lỏng.

Lúc kết thúc tiết học cuối cùng, vòng bạn bè của Lâm Bạch Du đã có thêm một like.

Lâm Bạch Du đang vui mừng, thì nghe thấy giọng của Tần Bắc Bắc: “Tinh Tinh, hôm nay cậu không đăng lên vòng bạn bè à!”

Quả nhiên, Lâm Bạch Du vừa quay đầu, nhìn thấy Tùy Khâm đang nhìn mình.

“Người khác không thấy.” Lâm Bạch Du nói: “Chỉ mình cậu thấy.”

 

Tuỳ Khâm cũng không nói là tốt hay không, nhướng mày một cái: “Đi đây.”

Ra khỏi lớp học, anh lại dừng lại: “Lâm Bạch Du.”

Tuỳ Khâm lơ đãng hỏi: “Cậu không ăn cơm à?”

Lâm Bạch Du nhìn Tần Bắc Bắc đang đợi mình ở phía trước, rồi lại nhìn cậu thiếu niên đang đứng trong hành lang… hội chứng khó khăn trong lựa chọn.

“Tinh Tinh, tớ đi trước đây.” Tần Bắc Bắc kéo Phương Vân Kỳ đi mất: “Cậu nhớ về sớm để trang trí lớp học đấy.”

Tối nay là buổi liên hoan đón giao thừa sớm.

Trong thời gian một tháng, tóc của Phương Vân Kỳ đã dài ra một chút, bây giờ mới là đầu húi cua thật sự, tóc con trên đỉnh đầu xanh đen, sờ lên rất thô ráp.

Cậu ấy bị Tần Bắc Bắc kéo ra ngoài, đụng vào bạn học đi ngang, làm rớt mũ xuống.

“Mũ của tôi mũ của tôi!”

Tần Bắc Bắc nhìn Phương Vân Kỳ cúi đầu nhặt mũ, ánh mắt rơi lên quả đầu húi cua của cậu ấy.

“Phương Vân Kỳ.”

Phương Vân Kỳ đứng dậy, phủi phủi bụi, rồi lại đội lên, lấy Tần Bắc Bắc làm gương soi: “Sao, ông đây không đội lệch chứ?”

Tần Bắc Bắc lắc đầu. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Phương Vân Kỳ: “Vậy đi thôi.”

Tần Bắc Bắc không nhúc nhích, nói: “Tóc cậu mọc dài ra rồi.”

Phương Vân Kỳ đưa tay sờ mũ: “Đợi ngày mai tôi đi cạo.”

Tần Bắc Bắc nhẹ giọng nói: “Đừng, để dài lại đi.”

Cô ấy làm ra vẻ hơi chê bai, nói với giọng điệu không hề nương tình: “Bởi vì cậu để tóc dài vẫn đẹp hơn.”

Cậu đừng vì tôi mà cạo trọc nữa.

Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, Tuỳ Khâm đi bên cạnh Lâm Bạch Du. Lâm Bạch Du rất ít khi đi riêng với anh ở trong trường, bởi vì luôn cảm thấy sẽ có không ít người nhìn mình.

Đặc biệt là hôm nay giáo viên không quan tâm, mọi người lại càng trắng trợn hơn.

Ngày nào Lâm Bạch Du cũng quan tâm đến chuyện dọn nhà của Tuỳ Khâm: “A Khâm, khi nào thì cậu dọn ra ngoài?”

Tuỳ Khâm im lặng một lúc: “Sắp rồi, còn chút việc phải xử lý.”

Lâm Bạch Du không biết là việc gì, nhưng cô tin anh có thể xử lý bất kỳ chuyện gì.

Tối nay trong căn tin không có nhiều người, bởi vì đêm giao thừa không phải tự học buổi tối, rất nhiều học sinh đều lén lút về nhà hoặc ra ngoài chơi rồi.

Lâm Bạch Du định cùng đi gọi món với Tuỳ Khâm, thì bị anh cản lại.

Cô ngẩng đầu hỏi: “Cậu biết tớ thích ăn món gì sao?”

Tuỳ Khâm cúi đầu: “Cậu có thể nói.”

Lâm Bạch Du liệt kê ra vài món, rồi nói: “Nhưng mà có thể tối nay có món khác thì sao, tự tớ đi cũng được.”

Cuối cùng Tuỳ Khâm vẫn không ngăn cản được Lâm Bạch Du.

Quả nhiên Lâm Bạch Du đoán không sai, bởi vì hôm nay ít người, không có nhiều món lắm, nhưng có thêm món gà hấp muối.

Cô ăn rất ít, sau khi lấy xong thì nhìn Tuỳ Khâm vẫn đang ở bên cạnh quầy: “Tớ đi tìm chỗ trước nhé.”

Cô vừa quay đi thì bị va phải.

Khay cơm bị đụng trúng, nước canh đổ ra.

Lâm Bạch Du chỉ cảm thấy vai của mình đụng phải một lực rất lớn, sau đó người đã bị đưa đến một chỗ cách xa vị trí ban đầu.

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn vào mặt của Từ Phi Phi.

Trong tròng mắt của Từ Phi Phi phản ánh bóng dáng Tuỳ Khâm đang ôm lấy Lâm Bạch Du vào lòng, tay của anh vẫn đang đặt trên đầu vai thon gầy của cô.

Trông như một cặp đôi thân mật.

“Có bị phỏng không?” Ở trên đỉnh đầu, Tuỳ Khâm hỏi.

“Không có…” Nhịp tim của Lâm Bạch Du đập nhanh, một là vì bị Từ Phi Phi doạ cho giật mình, hai là vì thân mật với Tuỳ Khâm như vậy.

Tuỳ Khâm buông tay ra, đổi đầu vai khác, quay cô lại, quan sát từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày lại.



Anh ngẩng đầu, liếc nhìn đối phương: “Xin lỗi đi.”

Từ Phi Phi trừng to hai mắt: “Đâu phải là tớ cố ý!”

Đương nhiên là cô ta cố ý, vừa vào căn tin cô ta đã nhìn thấy hai người đi riêng với nhau lại còn thân mật như vậy, cộng thêm tin đồn trước đây, Lâm Bạch Du vốn dĩ không hề nghe cô ta nói.

Cô biết hậu quả của việc thừa nhận.

Tuỳ Khâm không có kiên nhẫn: “Có xin lỗi hay không?”

Vừa dứt lời, chị em của Từ Phi Phi kéo góc áo của cô ta, nhỏ giọng nói: “Tuỳ Khâm trông rất tức giận, hay là…”

Từ Phi Phi cắn chặt cánh môi, nhìn Lâm Bạch Du được anh bảo vệ, cảm thấy vô cùng mất mặt: “Lâm Bạch Du, cậu cũng muốn tôi xin lỗi sao?”

Lâm Bạch Du gật đầu: “Cậu thật sự vô ý sao?”

Cô không tin.

Trong căn tin chẳng có bao nhiêu người, rất trống trải, sao Từ Phi Phi lại đụng vào cô một cách dễ dàng và chính xác như vậy được, nếu không có Tuỳ Khâm, có khi bây giờ cô đã bị đổ canh ra đầy người rồi.

Tuỳ Khâm lạnh lùng nhìn đối phương.

Im lặng khoảng nửa phút, Từ Phi Phi mới cắn răng nói: “Xin lỗi.”

Lâm Bạch Du giật ống tay áo của Tuỳ Khâm một cái, thấp giọng nói: “Tớ đi gọi lại phần khác.”

Cô đã quen như vậy với Tuỳ Khâm, ban đầu Tuỳ Khâm cũng né tránh, nhưng bây giờ đã rất bình thản, coi như không có việc gì.

Nhưng lọt vào mắt người khác, hai người lại như đang thân mật ở chỗ đông người, giống như đang khoe khoang vậy.

Từ Phi Phi cảm thấy vô cùng ngứa mắt: “Tuỳ Khâm, tại sao cậu lại phải bảo vệ cậu ta như vậy? Không phải hai người cũng chỉ mới quen biết nhau mấy tháng hay sao?”

Còn cô ta đã là bạn cùng trường với anh gần ba năm rồi!

Tuỳ Khâm vén mí mắt lên, lạnh giọng nói: “Ai nói với cậu chỉ mới mấy tháng?”

Mười bảy năm trước, hai người đã có mối liên quan rồi.

Số ít bạn học đang vây xem đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cảm thấy có thể sắp có bí mật được tiết lộ rồi, kết quả chính chủ lại không có ý định nói…

Thời gian ăn cơm sau đó, Lâm Bạch Du vẫn luôn nhận được ánh mắt của Từ Phi Phi, bởi vì cô ta ngồi ngay bàn sau lưng Từ Khâm, thỉnh thoảng lại trừng cô.

Không mệt sao, cô nghĩ.

Lâm Bạch Du oán thầm, cúi đầu chuẩn bị gắp đồ ăn, một bàn tay thon dài vươn ra từ phía đối diện, dời khay cơm của cô qua.

Tuỳ Khâm thản nhiên: “Đổi chỗ đi.”

Lâm Bạch Du chớp chớp mắt: “Được.”

Lúc này, Từ Phi Phi trở thành đối diện với Tuỳ Khâm, cô ta liếc thấy ánh mắt sắc bén của anh, cũng không dám trừng nữa, vô cùng ấm ức.

Đổi chỗ rõ ràng là để bảo vệ Lâm Bạch Du mà!

Lâm Bạch Du nhỏ giọng nói: “Cậu như vậy, Từ Phi Phi sẽ tức chết mất!”

Tuỳ Khâm nâng mắt: “Liên quan gì đến cậu ta.”

Lâm Bạch Du hừ hừ hai tiếng, anh không thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật.

Bữa cơm này, tâm trạng của Lâm Bạch Du vô cùng sảng khoái, còn Từ Phi Phi thì vô cùng bực bội.

Sau khi ăn xong, Lâm Bạch Du muốn trở về lớp học để trang trí, đám nam sinh làm công việc nặng nhọc và việc trên cao, còn cô chỉ cần dán băng lụa này nọ là được rồi.

“Tớ vừa nghe nói, Từ Phi Phi kiếm chuyện với cậu ở căn tin hả?” Tần Bắc Bắc thổi một quả bóng, rất mệt mỏi.

Lâm Bạch Du cúi đầu cột bóng: “Cậu ta đụng trúng tớ, nói là vô ý, tớ được Tuỳ Khâm kéo ra, không sao cả.”

Tần Bắc Bắc khịt mũi coi thường: “Nếu cậu ta mà vô ý, tối nay tớ sẽ lên sân khấu.”

Lớp trưởng đi ngang qua, vui mừng nói: “Bắc Bắc, cậu thật sự định lên sân khấu sao?”

Tần Bắc Bắc: “… Cậu nghe nhầm rồi, tớ nói là không lên sân khấu!”

Bởi vì không có nhiều tiết mục biểu diễn, hôm qua bị lớp 12/2 so sánh, lớp trưởng luôn canh cánh trong lòng, cho đến trước giờ diễn nửa tiếng vẫn muốn vận động các bạn trong lớp. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Cậu ta thất vọng rời đi.

Tần Bắc Bắc châm chọc: “Lớp trưởng thật là xuất quỷ nhập thần, cậu nói tiếp đi, hôm nay Tuỳ Khâm có nói gì với cậu không?”

Lâm Bạch Du dừng tay lại: “Có thể nói gì chứ.”

Cô vừa nói chuyện đổi chỗ, Chu Mạt woa một tiếng: “Tuỳ Khâm ngầu quá, trước giờ tớ không biết cậu ấy chu đáo như vậy đấy.”

Tần Bắc Bắc cười: “Bởi vì trước kia cậu ấy không có đối tượng để chu đáo.”

Chu Mạt gật đầu: “Đúng đúng đúng, bây giờ thì có rồi.”

Hai người không ngừng trêu chọc, Lâm Bạch Du mặt đỏ tai hồng: “Đủ rồi nha.”

“Chưa đủ chưa đủ.”

“Đúng vậy, chuyện này có nói một ngày một đêm cũng chưa đủ.”

Lâm Bạch Du bỏ trái bóng xuống: “Hay là, chúng ta nói về chuyện gần đây cậu và Phương Vân Kỳ hay truyền giấy cho nhau đi?”

Chu Mạt: “Woa! Tớ muốn nghe!”

Tần Bắc Bắc: “… Cái gì cậu cũng muốn nghe, im miệng đi.”

Trong lúc hi ha đùa giỡn, lớp học cũng được trang trí gần xong, Lâm Bạch Du phải dán trái bóng cuối cùng lên phía trên cửa sổ.

Cô không đủ cao, phải đứng lên ghế.

Đèn trong lớp bỗng nhiên bị nam sinh tắt đi, bỗng chốc tiếng hét của nữ sinh và tiếng hoan hô của nam sinh hoà vào nhau.



Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Du trải qua bầu không khí nhẹ nhõm như vậy, dán trái bóng lên, băng keo lại từ từ xúc ra, không chắc chắn.

Ánh đèn ngoài hành lang khẽ rọi vào trong thông qua cửa sổ.

Trên bức tường thuỷ tinh, bên cạnh bàn tay thon dài trắng nõn có thêm một bàn tay to hơn nhiều, giúp cô dùng sức đè lên.

Lâm Bạch Du cúi đầu, không biết từ lúc nào Tuỳ Khâm đã đứng bên cạnh cô.

Bởi vì đang đứng trên ghế, nên cô cao hơn anh một cái đầu.

“Xuống đây.”

Rõ ràng là anh đang ngẩng đầu nhìn cô, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ như vậy.

Lâm Bạch Du đưa tay vịn vào ghế, không ngờ phía trước có một bàn tay đưa ra.

Cô vô thức nhìn quanh lớp học, các bạn học xung quanh đều đang chú ý đến sân khấu ở vị trí trung tâm, gần như không có ai nhìn qua đây.

Rõ ràng là không cần, nhưng anh vẫn đưa tay ra.

Dưới sự phản chiếu của đèn, mắt của Tuỳ Khâm như đang phát sáng, tự nhiên thu hút ánh mắt của Lâm Bạch Du.

Ngón tay của anh gập lại, ra hiệu cho cô.

Lâm Bạch Du mím môi, đặt vào lòng bàn tay của anh.

Làn da tiếp xúc, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim đập hơi hỗn loạn, không biết là của cô hay là của anh.

Lâm Bạch Du mượn sức của Tuỳ Khâm, nhảy từ trên ghế xuống.

Trong lúc mọi người không ai chú ý này, hai người đã hoàn thành một cái chạm dịu dàng mà thanh thuần.

Liên hoan tối vô cùng náo nhiệt, kéo dài đến mười giờ.

Sau khi kết thúc, mọi người quét dọn sơ rác trong lớp học, rồi ai về nhà nấy, phần còn lại để lại ngày mai rồi xử lý sau.

Sau khi niềm vui qua đi thì sự thống khổ kéo đến, bởi vì kỳ thi cuối tháng lại đến rồi.

Lâm Bạch Du vẫn ở phòng thi số một như cũ, sau khi thi xong, cũng đến kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, năm 2014 đã đến rồi.

Nửa đêm, cô gửi tin nhắn cho Tuỳ Khâm: [Chúc mừng năm mới.]

[A Khâm, chúc cậu năm nào cũng bình an.]

Q: [Cậu cũng vậy.]

Trong những lời chúc phúc hoa lệ, cô chỉ chọn những chữ này, đây là tất cả những lời chúc phúc mà cô muốn nói với Tuỳ Khâm.

Lâm Bạch Du: [Cậu có muốn quà mừng năm mới gì không?]

Q: [Không.]

Trong lòng Lâm Bạch Du nghĩ, không có nghĩa là có: [Cậu không nói tớ sẽ tự chuẩn bị, Bồ Tát nhỏ rất giàu có, sẽ cưng chiều cậu.]

“…”

Tuỳ Khâm nhìn màn hình, tay chạm vào vùng da dưới mắt, sau khi kỳ nghỉ qua đi, vết sẹo của anh cũng đã biến mất.

Chỉ là trước kia anh luôn băng lại, nên không ai biết bây giờ đã lành rồi.

Lâm Bạch Du thì hằng ngày đều để ý đến việc này.

Ngược lại anh có thể tặng cô một món quà năm mới.

Sau kỳ nghỉ, thành tích của Lâm Bạch Du xếp thứ nhất. Trên bảng vàng danh dự ở dưới lầu, người đầu tiên chính là cô.

Trên đó còn có ảnh thẻ của cô. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Học sinh lớp 12/1 đi ngang qua ngừng lại, Phương Vân Kỳ cảm thán: “Sao cậu ấy chụp lại đẹp như vậy, có phải đã hối lộ thợ chụp ảnh không?”

Tần Bắc Bắc nói: “Bởi vì Tinh Tinh trời sinh đã đẹp sẵn, không như cậu.”

“Tôi thì sao chứ, ông đây đẹp đến bùng nổ đấy có được không.” Phương Vân Kỳ phản bác: “Không phải mấy hôm trước cậu còn khen tôi đẹp trai sao.”

Tần Bắc Bắc: “Có sao có sao?”

Phương Vân Kỳ: “Cậu nói tôi để tóc dài đẹp.”

Tần Bắc Bắc: “Vậy tóc cậu dài rồi sao? Cậu có biết thế nào là tóc dài không?”

Phương Vân Kỳ: “…”

Tủi thân quá đi.

Nhưng Lâm Bạch Du không nhìn thấy, bởi vì cô đã xin nghỉ, đến thành phố thủ đô tham gia trận chung kết của cuộc thi vẽ rồi.

Còn Tùy Khâm đã rời khỏi nhà số 54 phố Nam Hoè.

Khi chuyến bay hai tiếng đáp đất đã là buổi trưa.

Lâm Bạch Du mở điện thoại, có mấy tin nhắn chưa đọc, nhưng cũng không khiến cô rung động bằng một tin được đăng trên vòng bạn bè.

Q: [Bồ Tát nhỏ, nhận quà nè.]

Cô không biết rằng chỉ có cô nhìn thấy.

“Về sớm chút.”

 

------oOo------