Bồ Tát Sẽ Phù Hộ Anh

Chương 57



Lâm Bạch Du không biết Tuỳ Khâm nói kết quả có nghĩa là gì, nhưng chắc chắn là anh đã kế hoạch cho tương lai của mình, cô tin tưởng anh.

Ngoại trừ những học sinh từ trường trung học phổ thông số 8 biết rằng Tuỳ Khâm rất giỏi ra, các người khác trong trường đều không phát hiện ra bí mật anh đang nâng cao điểm số.

 

Hoàng Trạch tập trung toàn bộ tâm trí nhìn vào điểm số của Tuỳ Khâm, cậu ta hoàn toàn không hề nghĩ đến điều này.

Tên của Tuỳ Khâm hiện đang đứng đầu bảng danh dự ở tầng dưới của tòa nhà dạy học, và lần này, ảnh của anh đang ở cùng một chỗ với Lâm Bạch Du.

Phương Vân Kỳ lên tiếng: “Nhìn hạng nhất và hạng nhì xem, đẹp biết bao nhiêu! Trông có tướng phu thê đến nhường nào!”

Ngay khi cậu ấy nói ra những lời này, một số người xung quanh đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt kỳ lạ, cũng có người thầm cười, dù sao mọi người cũng biết quan hệ giữa Tuỳ Khâm và Lâm Bạch Du rất tốt.

Tề Thống đập cậu ấy một cái: “Còn ở trường học, chú ý hơn một chút, cẩn thận nếu không A Khâm sẽ nghe thấy đấy.”

Phương Vân Kỳ nói: “Không sao đâu, cậu ấy và Lâm Bạch Du đã đến văn phòng rồi, thầy giáo lại đang trò chuyện với bọn họ. Chắc lại là chuyện về kỳ thi tuyển sinh đại học.”

Bọn họ đã chơi chung với Tuỳ Khâm mấy năm, hiểu rõ hơn ai hết anh vất vả đến như thế nào, rõ ràng đã có thể luôn là một thiên tài, nhưng phải ẩn thân, bận rộn cho cuộc sống của mình.

“Phì.” Phương Vân Kỳ bất bình: “Bài đăng trên Tieba chắc chắn là của cái tên vô liêm sỉ Hoàng Trạch, ngoại trừ cậu ta ra thì còn ai biết được nữa.”

 

Tề Thống: “A Khâm dù sao cũng không còn ở nhà cậu ta nữa.”

Phương Vân Kỳ: “Nếu không phải vì sắp thi đại học, tôi sẽ đi đánh cậu ta một trận. Đồ thiếu đòn.”

Ngày hôm qua cậu ấy đăng tên “Hoàng Trạch” trong bài đăng của mình, trường trung học phổ thông số 8 đã đoán được đại khái rằng Hoàng Trạch và Tuỳ Khâm là họ hàng, Hoàng Trạch ghen tị với thành tích xuất sắc của Tuỳ Khâm.

Dù sao so với Hoàng Trạch đã chế nhạo bọn họ mấy lần, tất nhiên mọi người đều tin tưởng Tuỳ Khâm hơn.

Khi bài đăng của Hoàng Trạch bị xóa, vì sợ rằng cậu ta vẫn còn ở đó, các bạn cùng lớp bắt đầu đăng những lời khen ngợi Tuỳ Khâm, chẳng hạn như chơi bóng rổ để đè bẹp Hoàng Trạch...

Nhìn thấy những bài viết này, Hoàng Trạch đã bùng nổ.

Về đến nhà, rất tức giận, gần đây đã sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, Hoàng Hồng Anh chuyện gì cũng thuận theo cậu ta, quan tâm hỏi han: “Có chuyện gì vậy, con trai?”

Hoàng Trạch mất kiên nhẫn: “Tại sao mẹ không thể tiếp tục đối xử với Tuỳ Khâm như trước?”

Hoàng Hồng Anh lúng ta lúng túng: “Mẹ đã đến trường của nó rồi, nhưng nó không chịu về, mẹ có thể làm gì được nữa, dù sao nó cũng sẽ không thi đậu được một trường đại học tốt.”

Hoàng Trạch vừa nghĩ về điểm của Tuỳ Khâm, cậu ta đã bực bội vô cùng.

Cậu ta đã quen với những tháng ngày trấn áp Tuỳ Khâm, cũng đã quen với việc nhe nanh múa vuốt trước mặt anh, nhìn anh bất lực trước cậu ta.

Nhưng bây giờ đã khác rồi.

Hoàng Trạch nghĩ trong lòng, điểm của Tuỳ Khâm tiến bộ nhanh như vậy, không lẽ là sao chép đó chứ. Cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, khả năng này rất cao.

-

Tối hôm đó, cả lớp bắt đầu tính chuyện mua đồng phục lớp và chụp ảnh tốt nghiệp.

Lớp trưởng thao thao bất tuyệt trên bục giảng: “Thiết kế đồng phục lớp rất đơn giản, giá 30 tệ một chiếc, mặt trên in hình lớp 12/1 của trường trung học phổ thông số 8 chúng ta, nếu không muốn có thể không tham gia.”

Nói thì là như vậy, nhưng tất cả mọi người đều đồng ý.

Chu Mạt còn tỏ vẻ bí ẩn nói: “Đồng phục lớp giống nhau. Đây là lần mặc đồ đôi hiếm hoi ở trường đấy.”

Lâm Bạch Du cúi đầu nhìn xuống đồng phục học sinh: “Đồng phục học sinh tính không?”

Chu Mạt chợt nghẹn lời: “Quên đi, nhưng đồng phục học sinh bị đụng hàng áo sơ mi với toàn trường rồi, đồng phục lớp thì đụng hàng ít hơn, nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục người mà thôi.”

“...”

Đồng phục chung của cả lớp là áo thun màu trắng đơn giản.

Sau lưng được in số 1, giống như đồng phục đá bóng, mặt trước được thiết kế trên ngực áo, có in biểu tượng của trường trung học phổ thông số 8, tất cả đều dùng màu xanh lá cây độ bão hòa thấp của đồng phục học sinh.

Mấy ngày sau, những bộ đồng phục lớp đã đến.

Lâm Bạch Du là số nhỏ nhất, Tuỳ Khâm là số lớn nhất, hai bộ quần áo được đặt chung với nhau, sự chênh lệch rất lớn, giống như quần áo của người lớn và trẻ em.

Cô đặt nó phẳng phiu trên bàn và chợt nghĩ: Thực sự giống đồ đôi.

Tuỳ Khâm chống lên bên cô bàn: “Đang ngẩn ra à?”

Lâm Bạch Du liền nhanh chóng tỉnh táo lại: “Tôi chỉ đang nghĩ phải đem về giặt sạch.”

Bây giờ là cuối tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng dần, các bạn khác trong lớp đều đã khoác đồng phục lớp bên ngoài áo ngắn tay, nhìn sơ qua thì tất cả đều mặc giống nhau.

Lâm Bạch Du chợt nảy ra suy nghĩ: “A Khâm, cậu thử xem.”

Tuỳ Khâm nhàn nhạt đáp lại: “Không cần thử.”

Lâm Bạch Du thúc giục: “Tôi muốn xem cậu mặc lên sẽ thế nào, cậu thử đi.”

Tuỳ Khâm nhướng mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó cầm lên, giống như một ngôi sao thể thao trong phim tùy ý khoác lên người.



Bối cảnh là một tấm bảng đen.

Cậu thiếu niên sạch sẽ và tràn ngập dư vị thanh xuân đập vào mắt.

“Oa, anh Tần, cùng một bộ quần áo, sao mà hiệu quả của cậu lại hoàn toàn khác so với chúng tôi thế!” Phương Vân Kỳ đột nhiên tiến tới gần.

“Đây không phải là đặt may riêng cho cậu đó chứ?”

“Tuỳ Khâm mặc nhìn đẹp trai quá.”

“Dáng vẻ như sắp đi thi đấu bóng rổ, trông thật tuyệt.”

“Chúng ta không có khuôn mặt như Tuỳ Khâm, nên đừng nghĩ tới nữa...”

Mấy cậu nam sinh ban nãy vẫn đang giỡn với nhau giờ đều đã chạy đến vây quanh anh. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Giữa mùa hè bên ngoài khung cửa sổ, cái nắng như thiêu đốt, những cành cây điên cuồng sinh trưởng, chiếu vào những thiếu niên thiếu nữ đang mặc áo thun trắng, trông tràn đầy nhiệt huyết và sức sống.

Tuỳ Khâm bị bao vây trong trung tâm.

Anh nhìn sang Lâm Bạch Du và đột nhiên mỉm cười với cô.

Ánh nắng như thiêu như đốt nhưng tuổi trẻ lại luôn ngời ngời khí thế.

-

Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Tần Bắc Bắc đã trở lại trường học.

Các bạn học trong lớp 12/1 đã lâu không gặp cô ấy, thoạt nhìn thấy trong phòng học có thêm một cô gái da trắng gần như trong suốt, đều sửng sốt.

Tần Bắc Bắc ngồi vào chỗ của mình, mở sách ra.

Mỗi khi trong trường phát bài tập mới, Lâm Bạch Du sẽ mang đến bệnh viện, nhưng thời gian ôn tập ngày một lâu hơn, một ngày có thể lên tới vài tờ.

Thời gian lâu dài, trong hộc bàn của Tần Bắc Bắc đã chất đống. Cô ấy lấy ra một tập giấy, tất cả đều trống trơn, không hề viết.

Khi xếp vị trí, Lâm Bạch Du kéo Tần Bắc Bắc đứng bên cạnh mình, còn Tuỳ Khâm đứng sau Lâm Bạch Du, chụp một bức ảnh tập thể.

Phần còn lại do nhiếp ảnh gia tự chụp cho các bạn sinh viên.

Tần Bắc Bắc đã lâu không chụp ảnh, ngay cả thân thể cũng không cho phép, cô ấy cũng nói: “Phải chụp một tấm thật đẹp, tớ muốn đăng lên vòng bàn bè.”

Cô kéo bọn họ, Chu Mạt cũng hào hứng đi theo.

Năm người chụp ảnh trên sân thi đấu.

Tần Bắc Bắc đến chỗ nhiếp ảnh gia xem ảnh, trong ảnh, Tuỳ Khâm thường lệ vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng nhưng giờ cũng đã mỉm cười, cô ấy rất hài lòng.

Cô ấy nhìn lên thì thấy Tuỳ Khâm và Lâm Bạch Du đang đứng nói chuyện trên đường chạy.

Tần Bắc Bắc lén thì thầm nhỏ: “Chụp một tấm riêng cho hai người bọn họ đi ạ.”

Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, Tần Bắc Bắc phải quay lại bệnh viện.

Ngày ảnh được rửa ra là ngày trước hôm được nghỉ để chuẩn bị thi đại học, Lâm Bạch Du nhìn thấy Tần Bắc Bắc đột nhiên xuất hiện và ngồi trong lớp học.

Cô ngạc nhiên và vui mừng: “Ngày mai trường đã bắt đầu cho nghỉ rồi, hôm nay cậu không đến cũng không sao mà.”

Tần Bắc Bắc nói: “Tớ muốn gặp cậu sớm hơn.”

“Trường học cho nghỉ ba ngày để chúng ta ôn tập.” Lâm Bạch Du nói: “Hôm nay tớ còn dự định ngày mai mang phiếu dự thi đến cho cậu.”

Tần Bắc Bắc nói: “Bây giờ tớ đã tự mình tới rồi.”

Bức ảnh trên phiếu dự thi được chụp trước đây, cô ấy nhìn thấy mình với nụ cười rạng rỡ, thất thần trong giây lát, bởi vì bây giờ cô ấy đã gầy hơn rồi.

Cô ấy cười nói: “Không biết vào phòng thi … Liệu tớ có bị cản lại và nói rằng tớ đến thi thế không nữa…”

Lâm Bạch Du mím môi cười, ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng cô đã rất buồn rồi.

Tất cả các trường trung học ở thành phố Phong Nam đều có ba ngày nghỉ, khi được hỏi dự tính trong ba ngày này, Lâm Bạch Du dự định ôn tập, còn Chu Mạt sẽ được mẹ đưa đến chùa Huệ Ninh.

“Tớ không muốn đi chút nào, còn phải leo núi nữa, mệt chết đi được. Mẹ tớ nhất quyết bảo rằng trước khi đi thi phải đến cầu nguyện một tí, nhưng sau khi thi đi cầu nguyện cũng được mà.”

Cô ấy đề nghị: “Hay là sau kỳ thi đại học chúng ta đến chùa Huệ Ninh chơi đi?”

Tần Bắc Bắc là người đầu tiên lên tiếng: “Vui không?”

Chu Mạt nói: “Chỉ là leo núi ngắm cảnh thôi. Hàng năm đến kỳ nghỉ đều có rất nhiều người.”

Lâm Bạch Du liếc nhìn Tuỳ Khâm, người đang bình tĩnh và nhãn nhã, cô cảm thấy nếu để anh đi chùa lạy phật để giải hết những xui của gia đình Hoàng Trạch, bắt đầu một cuộc sống mới cũng tốt.

“Tớ chưa từng đi, có thể đến đó chơi.” Cô nói.

Vì vậy, chuyến đi đến chùa Huệ Ninh sau kỳ thi đại học đã được quyết định.

Không hiểu vì sao, sau lần đó, Lâm Bạch Du cứ luôn cảm thấy ba chữ chùa Huệ Ninh đè nặng trong lòng. Cô cho rằng đó là vì chùa chiềng rất phong phú và linh thiêng.

Sau buổi tự học tối, Tuỳ Khâm nhận được một tin nhắn, vẫn là từ một số lạ.

[Xem cậu có thể sao chép được bao nhiêu điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học!]



Tuỳ Khâm cong môi, lộ ra nụ cười giễu cợt. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Cho dù có đổi sang số mới, cậu cũng có thể chỉ cần nhìn thoáng là đã biết đối phương là ai, dù sao cũng chỉ có một người cố chấp như vậy.

Tuỳ Khâm gõ đầu ngón tay, bình tĩnh đáp vài chữ: [Cao hơn cậu.]

Khi Hoàng Trạch nhìn thấy tin nhắn, cậu ta tức giận đến mức suýt đập vỡ điện thoại của mình.



Trong ba ngày nghỉ, tiểu khu yên tĩnh hơn nhiều.

Mặc dù đó là ngày nghỉ, nhưng mỗi tối Lâm Bạch Du đều sẽ mang bài tập đến nhà Tuỳ Khâm, gọi một cách dễ nghe là để học thêm.

Liễu Phương cũng không bao giờ can thiệp vào, mặc dù trong lòng bà biết rõ mọi chuyện.

Đêm trước ngày thi, Lâm Bạch Du trong tay cầm bút, ngẩng đầu, thở dài: “Ngày mai là đến kỳ thi, chúng ta cũng không cùng một phòng thi.”

Cây bút trên tay Tuỳ Khâm lướt qua tờ bài tập: “Sẽ không gần như vậy.”

Lâm Bạch Du hạ tay xuống, chống mặt, giọng nói mềm mại: “Vậy nếu cậu làm bài xong trước thời hạn, nhớ đợi tớ.”

Tuỳ Khâm quay đầu lại, nhìn cô thiếu nữ đang nằm dài trên bàn.

Ánh sáng dịu nhẹ của đèn bàn chiếu vào mặt cô, làm mờ đường nét khuôn mặt, nốt ruồi đỏ giữa hai lông mày dường như được dịu dàng bao quanh.

“Mau hứa với tớ đi.”

“Được.” Tuỳ Khâm đáp lại.

Lâm Bạch Du chớp chớp mắt: “Nếu như tớ làm nhanh hơn cậu, tớ cũng sẽ chờ cậu.”

Tuỳ Khâm biết cô nói vậy là có ý gì, buồn cười đáp: “Ừm.”

Anh đặt bút xuống, xoay người sang ngang, đối mặt với cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Xung quanh dường như trở nên mập mờ.

Lâm Bạch Du ngẩng đầu lên khỏi bàn, nhẹ giọng nói: “Vậy tớ về trước đây nhé?”

Cô còn chưa đứng dậy, vai cô đã bị giữ xuống, lòng bàn tay của cậu thiếu niên mở rộng ra, những đốt ngón tay rõ ràng, thông qua khỏi bộ đồ ngủ mỏng, dính sát vào lưng cô.

“Chờ đã.”

Tuỳ Khâm thu tay lại, lòng bàn tay và ngón tay dường như mang theo mùi thơm nhẹ của kem tắm từ trên người cô truyền sang.

Lâm Bạch Du ngoan ngoãn ngồi đó không nhúc nhích.

Tuỳ Khâm tháo mặt dây chuyền trên cổ mình xuống, Tiểu Quan Âm vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh đã được anh đeo lên người cô.

Lâm Bạch Du phản ứng lại: “Tại sao lại đưa cho tớ?”

“Phù hộ cậu thi thuận lời.”

Tuỳ Khâm hơi cong ngón trỏ, mở cổ áo ngủ của cô ra một chút, nhét Tiểu Quan Âm vào trong đó, ánh mắt vô tình thoáng thấy màu trắng tinh khôi đó.

Anh nhìn sang chỗ khác, nhưng mạch máu đã đập không ngừng.

Tuy nhiên, Lâm Bạch Du lại hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi của anh.

Tuỳ Khâm giống như một dã thú đang ẩn nấp.

Anh nghĩ, cũng may là còn vài ngày nữa, thời cấp ba sẽ kết thúc rồi.

Mặt dây chuyền ấm áp, Lâm Bạch Du không hề cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ là muốn lấy ra: “Cái này cho cậu, phù hộ cho cậu mà.”

Tuỳ Khâm thấp giọng: “Nếu như cậu thi được thuận lợi, thì mới không ảnh hưởng tôi.”

Lâm Bạch Du dừng động tác lại, gật gù lẩm bẩm: “Đúng vậy, nếu như tớ không cẩn thận hay gì đó, cậu sẽ không được ổn.”

Kỳ thi vào đại học quan trọng như vậy, không thể xảy ra vấn đề gì được, cô sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự trong giấc mơ của mình.

Nếu như Tuỳ Khâm đã cho cô rồi, thì cô sẽ đeo nó.

Lâm Bạch Du cong mắt, thấp giọng nói: “Xin Tiểu Quan Âm hãy phù hộ cho con.”

Đối với Tuỳ Khâm mà nói, mặt dây chuyền trên sợi dây màu đen không dài cũng không ngắn, ở xương quai xanh, nhưng khi nó đến cơ thể của Lâm Bạch Du, thì lại hạ xuống hơn nữa.

Tiểu Quan Âm nằm giữa bầu ngực nảy nở của cô thiếu nữ.

Cô niệm xong thì mặt đã bị hai tay nâng lên.

Trên đầu ngón tay của Tuỳ Khâm có một vết chai mỏng, lướt qua làn da của Lâm Bạch Du, khàn giọng nói: “Xin Bồ Tát nhỏ phù hộ cho tôi.”

 

------oOo------