Lâm Bạch Du tỉnh dậy vẫn ngồi im trên giường không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Buổi sáng sớm ở trên núi rất mát mẻ, hôm nay Tần Bắc Bắc ngủ ít hơn, lúc mở mắt nhìn thấy bóng người ngồi ở đầu giường, cơn buồn ngủ của cô ấy nhất thời lập tức tan biến.
“Tinh Tinh?” Cô ấy khẽ gọi.
Tần Bắc Bắc nương theo ánh sáng nhạt, xác định người ngồi đó đúng là Lâm Bạch Du, nhưng Lâm Bạch Du không hề nhúc nhích, giống như là không nghe thấy tiếng cô ấy gọi vậy.
Mãi cho đến khi cô ấy đi đến bên cạnh Lâm Bạch Du, Tần Bắc Bắc mới phát hiện ra cô đang khóc.
Từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, chỉ ngồi yên ở chỗ đó như thế, nước mắt cô lăn dài trên má, chảy dọc xuống quần áo, ướt đẫm một mảng lớn.
“Tinh Tinh, cậu sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Sao có thể xem như là ác mộng được đây, Lâm Bạch Du thầm nghĩ, một giấc mơ không thể tưởng tượng nổi như thế này, cô đã không phân biệt nổi đó là thật hay giả.
Cô ôm lấy Tần Bắc Bắc, nghẹn ngào lên tiếng: “Bắc Bắc, tớ, tớ giống như mơ thấy kiếp trước của tớ vậy, trong lòng tớ rất khó chịu...”
Trong giấc mơ, Tùy Khâm vì cô mà leo núi dập đầu hết chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Vì cô mà cầu nguyện ba nguyện vọng.
Có phải cả đời này của cô mọi thứ đều bình yên vô sự đều là vì ước nguyện mà Tùy Khâm đã cầu xin hay không?
Trước đây Lâm Bạch Du từng nghi ngờ việc trao đổi cuộc đời giữa hiện thực và trong mơ, cuối cùng lại bị Tùy Khâm bác bỏ, nhưng bây giờ, việc cầu xin Bồ Tát thì phải nói như thế nào?
Hết thảy đều có vết tích để mà dựa theo.
Tần Bắc Bắc vỗ nhẹ vào lưng cô: “Là mơ mà thôi.”
Lâm Bạch Du nói: “Không phải mơ, hoàn toàn không phải là một giấc mơ đơn giản.”
Không ai có thể trải qua cùng cảm nhận một chuyện với cô, bởi vì mối quan hệ của cô và Tùy Khâm, không giống người thường.
Tần Bắc Bắc giống như một người mẹ đang dỗ dành con mình vậy, an ủi cô, sau đó cũng không biết thế nào mà cũng buồn bã theo cô.
Cô ấy hoàn toàn không muốn nói cho bọn họ biết, bệnh tình của mình đã không chữa được nữa.
Những lời cô ấy từng nói với Lâm Bạch Du, cũng không có cơ hội thực hiện nữa.
Tám giờ sáng, các chàng trai cũng đã thức dậy, đi qua gõ cửa phòng các cô gái để gọi họ ra ngoài ăn bữa sáng, lúc này Chu Mạt mới tỉnh dậy, hoàn toàn không biết Lâm Bạch Du từng khóc.
Mọi ánh mắt của Lâm Bạch Du đều chăm chú nhìn vào Tùy Khâm.
Trong giấc mơ, cô đã chết, anh đến cầu xin với Bồ Tát, anh biết người chết như ngọn đèn đã tắt, không có cách nào có thể sống lại được, nhưng vẫn thành kính đi về phía trước.
Chắc hẳn là anh đã rất yêu Lâm Bạch Du trong giấc mơ.
Tùy Khâm cảm giác được ánh mắt của cô cứ luôn lưu luyến trên người mình, mãi cho đến khi ăn sáng xong, lúc ở riêng với nhau, anh mới thấp giọng hỏi cô: “Gặp ác mộng rồi?”
Lâm Bạch Du lắc đầu.
Bây giờ cô mới biết, từ trước đến nay đều không phải là ác mộng.
Đây là một giấc mộng đẹp mà Tùy Khâm dệt nên cho cô.
Tùy Khâm nói: “Cậu đã khóc.”
Lâm Bạch Du không muốn thừa nhận.
Ngón tay thon dài của Tùy Khâm đặt trên đôi mắt phượng của mình, giọng điệu thờ ơ nói: “Buổi sáng thức dậy, tớ cảm thấy mắt có hơi sưng đau.”
Mũi Lâm Bạch Du chua xót.
Từng chút từng chút không thoải mái của cô cũng có thể chuyển sang người anh.
Có phải là bởi vì Tùy Khâm đã cầu nguyện với Bồ Tát, xin gánh chịu hết thảy tai họa bệnh tật đau khổ của cô không?
Cô không biết Tùy Khâm đang lừa mình.
Chàng thiếu niên đối diện với cô, anh đưa tay chạm vào mặt cô, ngón tay từ đuôi mắt đi chuyển đến trên huyệt thái dương: “Vì sao lại khóc?”
Anh dịu dàng như vậy, khiến Lâm Bạch Du không nhịn được thêm nữa, cô ôm lấy anh òa khóc lên: “Tùy Khâm... Tùy Khâm...”
Đã rất lâu cô đã không còn trực tiếp gọi đầy đủ tên anh thế này.
Trên bả vai Tùy Khâm rất nhanh đã ướt một mảng, Lâm Bạch Du ghé vào trên cổ anh, nức nở sụt sịt, anh không hiểu nguyên nhân cho lắm, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng của cô
Anh hỏi: “Mơ thấy điều gì?’
Lâm Bạch Du nói: “Mơ thấy tớ chết đi.”
Tùy Khâm biết lời cô nói không phải là toàn bộ, mơ thấy mình chết đi cũng sẽ không đến mức khóc thành ra như vậy, anh ôm lấy khuôn mặt cô, trong đôi mắt kia toàn là hình ảnh chính mình.
Giọt nước mắt trong đôi mắt xinh đẹp kia cứ vỡ ra rồi lại chảy xuống.
Tùy Khâm không nhẫn tâm hỏi tiếp, mà chỉ nói: “Giấc mơ trái ngược lại với hiện thực.”
Đúng vậy, trái ngược lại. Lâm Bạch Du vẫn chưa bao giờ nghĩ tới, câu châm ngôn lâu đời này vậy mà lại trở thành sự thật. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Phương Vân Kỳ đi tới tìm người, nhìn bọn họ đang ôm nhau, cậu ấy lập tức hoài nghi anh đang bắt nạt Lâm Bạch Du khóc, nhưng sau đó lại nhìn thấy Tùy Khâm ra hiệu bảo cậu ấy rời đi.
Ngón tay của Tùy Khâm vuốt ve trên mặt cô, đoán chừng giờ mình nói cái gì cũng đều vô ích, vì vậy anh lập tức nói: “Cậu mà còn khóc nữa, hôm nay mắt của tớ sẽ đau.”
Thường ngày nói như thế này là có tác dụng nhất.
Nhưng Lâm Bạch Du càng nghe càng thấy khó chịu, bởi vì Tùy Khâm bị đau tất cả đều là vì cô.
Giấc mơ này, không thể chân thật hơn được nữa.
Cô và Tùy Khâm, kiếp trước đã quen biết nhau rồi.
Cô lau đi nước mắt, nhìn về hướng các dãy núi ở đằng xa, còn có chùa Huệ Ninh lúc này vẫn chưa nhìn thấy, giọng nói khàn khàn lên tiếng: “A Khâm.”
Lâm Bạch Du cố gắng kiểm soát chính mình, nhưng vẫn không ngừng khóc được, cô đưa tay chạm nhẹ vào mắt anh: “Vừa nãy tớ... Cậu có khó chịu hay không?”
Tùy Khâm nhướng mày: “Không có cảm giác.”
Ngón tay của Lâm Bạch Du lướt qua đôi mắt của anh, đi đến hàng chân mày rồi dừng lại ở vầng trán anh.
Ở chỗ này giờ đây không có vết thương nào do đập phải, cũng không có vết máu nào chảy ra từ vết nứt, lúc này đây hoàn toàn sạch sẽ.
Trong giấc mơ, linh hồn của cô không chạm vào người được, giờ đây tùy ý cô chạm vào.
Lâm Bạch Du mím môi: “Hôm nay tớ ở lại nhà nghỉ, các cậu đi lên núi đi, tớ thấy không khỏe cho lắm, cũng thấy đau chân nữa.”
Tùy Khâm nói: “Tớ không đi.”
Lâm Bạch Du nói: “Cậu phải đi.”
Tùy Khâm nhìn về phía cô, ánh mắt ướt đẫm của cô gái đang nhìn về phía anh... Bởi vì, nếu cậu ở bên cạnh tớ, làm sao tớ có thể giống với cậu được đây.
“Cậu phải đi, cậu cầu nguyện thay tớ.”
Tùy Khâm hỏi: “Cậu muốn ước điều gì?”
Lâm Bạch Du khẽ khựng lại một chút: “Tớ ước rất nhiều, ước chúng ta có thể học trường đại học tốt nhất, ước cho cơ thể mạnh khỏe, ước được sống vui vẻ bình an.”
Cô lên tiếng năn nỉ: “A Khâm, cậu cầu nguyện giúp tớ nhé.”
Tùy Khâm nhìn chăm chú vào cô: “Được.”
Từ trước đến nay mỗi lần đồng ý với cô đều dùng giọng nói kiên định như vậy.
Trong lòng Lâm Bạch Du cảm thấy chua xót, cố nhịn để không khóc ra.
Biết được Lâm Bạch Du không đi, Tần Bắc Bắc và Chu Mạt rất tiếc nuối: “Tinh Tinh, cậu thật sự không đi à, nửa đường dừng lại rất tiếc đó.”
“Đúng vậy, dù sao cũng là ngồi cáp treo, chúng ta cùng đi?’
Lâm Bạch Du kiên định trong lòng: “Các cậu đi trước đi, lúc đi xuống chắc chắn cũng hết sức rồi, cũng ngồi cáp treo đi xuống.”
Như vậy thì sẽ không gặp cô rồi.
Tuyến đường của xe cáp là xuyên qua những dãy núi, muốn để cho các du khách có thể nhìn thấy được hết các phong cảnh đẹp và dốc nhất, cho nên cũng không giống với việc đi bậc thang lên núi.
Tần Bắc Bắc nói: “Được rồi, vậy đến lúc đó tớ cũng giúp cậu cầu nguyện với Bồ Tát.”
Lâm Bạch Du nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi.
Bà chủ của nhà nghỉ này sáng sớm đã chú ý đến những người khách, thấy cô ở lại, lập tức mỉm cười hỏi: “Cháu không đi sao? Chùa Huệ Ninh rất linh thiêng đó.”
Lâm Bạch Du đáp lại: “Cháu biết ạ.”
Nếu như không linh, sao những ước nguyện của Tùy Khâm đều có thể thành hiện thực được chứ.
Bà chủ nói: “Cô gái nhỏ, nốt ruồi son ở giữa hàng chân mày của cháu thật đẹp, giống hệt như Quan Âm Bồ Tát vậy, màu đỏ thế này thật sự giống như thật vậy.”
Lâm Bạch Du sờ tay lên giữa hai đầu chân mày của mình.
Nốt ruồi son mà bây giờ cô có là thứ mà trong giấc mơ không hề có.
Lâm Bạch Du đột nhiên hỏi: “Bà chủ, cháu nghe nói, cách thức đi đến chùa Huệ Ninh thành tâm nhất là đi ba bước dập đầu một cái để lên núi ạ?”
Bà chủ nói: “Đúng vậy, mọi người ở nơi đây đều biết rõ, nhưng mà việc làm mệt mỏi như vậy, chưa từng có người nào làm được, mọi người đều coi đó là truyền thuyết.”
Đầu ngón tay của Lâm Bạch Du trắng bệch: “Nếu như làm được thì sao?”
Bà chủ ngẩn người, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Nếu như thật sự là có người thành tâm như vậy, nếu như tôi là Bồ Tát, thì cũng sẽ cảm động.”
Lâm Bạch Du nói nhỏ: “Đúng vậy.”
Cho dù lòng dạ của Bồ Tát có cứng rắn đến cỡ nào, cũng sẽ cảm động bởi tấm lòng của Tùy Khâm.
Nhà nghỉ nằm ở giữa sườn núi, cách chân núi hai trăm bậc thang, bởi vì cũng không coi là dốc, cho nên Lâm Bạch Du đi xuống núi cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Tuy là như vậy, nhưng trán cô cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Trước khi đi, Lâm Bạch Du cầm theo ba nén nhang mà bà chủ đã tặng cho cô.
Lâm Bạch Du đứng dưới chân núi, phóng tầm mắt nhìn về phía xa, trước mắt cô tái hiện lên cảnh tượng trong mơ lúc Tùy Khâm đứng tại ngay nơi này.
So với cô của hiện tại, Tùy Khâm lúc đó chắc hẳn càng tuyệt vọng hơn nhiều.
Anh có thể vì cô mà đi ba bước dập đầu một cái, để cả đời này cô không tai họa không bệnh tật, yên ổn sống qua mười tám năm, bây giờ cô đền ơn quá khứ, hoàn toàn không tính là gì to tát.
Lâm Bạch Du cắn chặt môi, bước lên một bậc thang, giống như những người lên núi khác.
Chẳng qua là những du khách cùng lên núi với cô đều kinh ngạc bởi vì sau khi đi ba bước, nhìn thấy cô gái nhỏ da thịt mịn màng quỳ xuống bậc thang, hết lần này đến lần khác.
Cứ mỗi năm như vậy khách du lịch đi đến chùa Huệ Ninh cũng không phải con số nhỏ, từ trước đến nay họ chưa bao giờ nhìn thấy một tín đồ thành kính như vậy, chứ đừng nói là một cô gái nhỏ.
Vừa mới qua hai ba lượt, vầng trán của Lâm Bạch Du đã đỏ ửng lên.
Chẳng qua cũng chưa đỏ bằng nốt ruồi son giữa đôi chân mày của cô.
Trên núi, Phương Vân Kỳ bước lên mấy bậc thang, lập tức đặt mông ngồi xuống trên bậc thang: “Nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.”
Hai cô gái Tần Bắc Bắc và Chu Mạt ngồi cáp treo lên núi, còn họ thì tự mình leo lên.
Tề Thống khinh thường cậu ấy, nói: “Suốt dọc đường, cậu còn chưa đi lên được mấy bậc mà vẫn nghỉ ngơi mấy lần, trước đây cậu chạy bộ cũng không thế này mà.”
“Ở đây quá dốc, người anh em à, mệt.”
“Cậu nhìn anh Khâm nhà chúng ta đi, ổn định biết bao nhiêu.”
Tùy Khâm dừng lại trên thềm đá, nhìn về hướng đỉnh núi.
Bỗng nhiên, anh quay người đi xuống núi.
“Ê ê, cậu xem cậu nói Tùy Khâm bỏ đi rồi kìa.” Phương Vân Kỳ cười nhạo Tề Thống, sau đó lại hỏi: “A Khâm, cậu không đi lên nữa sao?”
Tùy Khâm cũng không quay đầu lại, “Không đi nữa.”
Trong lòng anh vẫn cảm thấy không yên. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Anh nói: “Các cậu đi lên một mình đi.”
Tề Thống nói: “Chắc chắn là trở lại tìm Lâm Bạch Du.”
Trở về đến nhà nghỉ, bà chủ nhìn thấy vị khách này đã đi rồi mà còn trở lại, lập tức hỏi: “Nhanh như vậy mà đã đi xuống rồi sao?”
Chuyến đi chuyến về, cho dù là ngồi cáp treo cũng không nhanh đến như vậy chứ.
Tùy Khâm đi gõ cửa, không hề có tiếng động nào, khi quay lại quầy lễ tân, bà chủ nói: “Tôi đưa ba nén hương, cô ấy đã nhận, chắc hẳn là đi lên núi đó, các người không gặp nhau sao?”
Vẻ mặt của Tùy Khâm dịu đi một chút: “Có thể là đã ngồi cáp treo.”
Anh rời khỏi nhà nghỉ, đi về phía cáp treo bên kia.
Có nhiều khách du lịch vừa mới đến đài cao này đi về phía đối diện anh, vừa đi vừa trò chuyện vô cùng huyên náo.
“Ồ, cô gái nhỏ kia thật sự rất dũng cảm.”
“Mẹ chồng tôi mỗi tháng đến một lần, nhưng cũng không làm được đến như vậy.”
“Cũng không biết là cầu cái gì mà lại cố gắng như vậy,”
“Chắc chắn là chuyện rất quan trọng, nếu không sẽ không như vậy đâu, lần đầu tôi nhìn thấy đấy.”
“Tôi còn đi phía sau cô ấy nhìn mấy phút đồng hồ, thật sự là quỳ xuống, mới vài cái, trán của cô ấy đã dập đến đỏ rồi, cô gái nhỏ xinh xắn biết bao.”
“Rất xinh đẹp luôn đó chứ, nốt ruồi son trên vầng trán kia chính là điểm lên thêm, giống y hệt như Quan Âm Bồ Tát vậy, tôi còn quay video lại đây này.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói, nhưng Tùy Khâm lại nghĩ tới Lâm Bạch Du, anh cười nhạo một tiếng, cô sao có thể làm chuyện như vậy được.
Nhưng anh vẫn dừng bước chân lại, xoay người di chuyển đến trước mặt họ.
Du khách bị anh ngăn lại giật mình hoảng sợ, lại thấy dáng vẻ anh cao lớn đẹp trai: “Cậu có chuyện gì sao? Có thể chụp hình chung không?”
Tùy Khâm bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Tôi có thể xem thử video không?”
Đối phương thở dài một hơi, còn tưởng là chuyện gì to tát: “Đương nhiên là được, nếu như cậu đi bây giờ, còn có thể nhìn thấy được người thật đó, chắc là cô ấy vẫn chưa đi đâu.”
Anh xoay ngang chiếc điện thoại, hiện lên trước mắt Tùy Khâm, trên màn hình là cô gái quỳ gối trên bậc thềm vừa đứng dậy, để lộ ra khuôn mặt mà anh quen thuộc.
Chiếc cằm của Tùy Khâm bỗng cứng đờ.
“Nhìn thì có vẻ các cậu trạc tuổi nhau đó, lúc này mà tới đây, chắc hẳn đều là sinh viên đại học nhỉ... Này sao lại chạy rồi?”
Thời gian Lâm Bạch Du leo núi càng dài, những du khách đi chậm bước chân ở phía sau vây xem càng lúc càng nhiều, mọi người đang bàn tán xôn xao, mặt trời dần dần lên cao.
“Còn nhỏ như vậy đã tin Phật rồi sao?”
“Cô gái nhỏ này sẽ không định dập đầu như vậy lên trên kia đó chứ.”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thành tâm như vậy đó, truyền thuyết của chùa Huệ Ninh là có thật sao.”
Có người cầm điện thoại chụp hình, quay phim, Lâm Bạch Du lơ đi hết tất cả, cô chỉ muốn nhân lúc mình vẫn còn sức lực đi nhanh hơn một chút.
Có vài người muốn đến kéo cô dậy, cô cũng nhỏ giọng từ chối.
Chỉ có khi bản thân cảm nhận được sự đau đớn khi dập đầu xuống bậc thềm, Lâm Bạch Du mới có thể cảm nhận được hết tất cả cảm giác của Tùy Khâm ngay lúc đó.
Sau khi đã đi xa chân núi, xung quanh cây cối càng nhiều hơn.
Thứ cô không chịu nổi nhất không phải là cái trán, mà là đầu gối.
Trời và núi nối tiếp nhau, cũng không nhìn thấy được bóng dáng của ngôi chùa là điểm cuối xa xôi kia.
Lâm Bạch Du muốn đi lên.
Cô cầu nguyện với Bồ Tát, để hết thảy mọi thứ trở về như thường.
Tùy Khâm có thể thực hiện nguyện vọng thì cô cũng có thể.
Lúc Lâm Bạch Du ngẩng đầu, thứ cô nhìn thấy không phải là bậc thang dài vô tận kia, mà là bóng dáng Tùy Khâm đi ngược chiều ánh sáng mà đến đây.
Mặt trời chói chang phủ lên cả núi Phong Sơn, trên những bậc thang chật cứng người.
“Lâm Bạch Du, có phải cậu cho rằng tớ sẽ không nổi giận với cậu không?”
Cô bị Tùy Khâm cương quyết kéo dậy từ trên bậc thang, bởi vì đầu gối đã đau không chịu được, cô ngã vào trong ngực anh.
Vẻ giận dữ trên khuôn mặt của chàng thiếu niên tóc đen vẫn chưa hề tan đi.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như vậy của cô, anh lại cắn răng, cuối cùng chỉ nói ra một câu giống như là trách móc cô mà thôi.
Lâm Bạch Du cắn môi: “Cậu buông ra .”
Tùy Khâm lạnh lùng nói: “Sau đó thì?”
Lâm Bạch Du cụp mắt xuống: “Tớ muốn lên núi.”
Tùy Khâm ôm lấy cô, dễ dàng xoay người cô lại, đặt cô ngồi xuống bậc thềm bên cạnh, ánh mắt nhìn vào đầu gối cô.
“Cậu thế này gọi là lên núi?”
Anh lại nhìn lên trán cô, vết tích màu đỏ rõ ràng, giống như sắp nứt ra vậy.
Vẫn may là anh quay lại kịp lúc.
Tùy Khâm đưa tay chạm vào, chỉ là chạm vào vị trí bên mép vết thương, một hồi lâu không nhúc nhích, anh thấp giọng hỏi: “Có đau không?”
Trong lòng Lâm Bạch Du thầm nghĩ đương nhiên là đau, nhưng cô vẫn muốn thực hiện.
Cô không lên tiếng, Tùy Khâm lại nhìn về hướng đầu gối của cô, sau đó lại lấy ra bịch khăn giấy ướt mà trước đó cô để trong túi của anh.
Lâm Bạch Du không chớp mắt nghiêm túc nhìn anh, tùy ý để anh lại lau sạch vầng trán của mình, không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Tùy Khâm cầm lấy khăn giấy ướt, lạnh lùng nói: “Trở về nhà nghỉ.”
Lâm Bạch Du vội vàng lắc đầu.
Tùy Khâm nhìn chằm chằm vào cô: “Cậu vẫn muốn tiếp tục?”
Lâm Bạch Du nhỏ giọng “ừm” một tiếng.
Tùy Khâm thở dài một hơi, cố gắng không để sự tức giận của mình quá dọa người, anh rũ mắt xuống, nói: “Có phải cậu đã quên là nếu cậu dập vỡ đầu, tớ cũng sẽ bị thương không?”
Lâm Bạch Du ngây người: “Tớ, tớ quên mất...”
Cô chỉ muốn đi lên trên, cầu Bồ Tát thu hồi lại nguyện vọng mà Tùy Khâm đã ước, nhưng cô quá chấp nhất chuyện này cho nên đã quên đi mất mối quan hệ giữa cô và Tùy Khâm hiện giờ vẫn còn tồn tại kiểu đau thương chuyển dời này. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
“Thật xin lỗi, Tùy Khâm.” Lâm Bạch Du mím chặt môi, không biết nên làm thế nào lúc này: “Tớ chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?’
Lâm Bạch Du ngậm chặt miệng lại.
Tùy Khâm thở dài một hơi: “Không thể nói?”
Lâm Bạch Du nói: “Tớ muốn nhờ Bồ Tát thực hiện nguyện vọng của tớ.”
Tùy Khâm bất lực nói: “Cậu tin tưởng mấy chuyện vô nghĩa này sao?”
“Không phải vô nghĩa.” Lâm Bạch Du phản bác lại: “Là có thật đó.”
Tùy Khâm không nói ra ý kiến của mình mà hỏi cô: “Lần này cậu muốn ước điều gì?”
Anh không tin cái cớ mà cô nói sáng nay.
Hàng lông mi của Lâm Bạch Du khẽ run rẩy, cô nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ muốn những vết thương của tớ sẽ không chuyển đến trên người cậu nữa...”
Cô không nói về giấc mơ đó, cũng không nói về nguyện vọng của Tùy Khâm.
Tùy Khâm im lặng.
Lâm Bạch Du nói: “Mọi thứ quay về như lẽ bình thường, không phải sẽ rất tốt sao?”
Tùy Khâm nghe thấy lời cô nói, tiếp đó lại nhìn về hướng đỉnh núi xa xôi không thấy điểm dừng kia, rồi lại nhìn vào gương mặt của cô: “Tớ sẽ không để ý những điều này.”
“Người yêu cậu, sẽ chỉ thấy may mắn.” Anh nói.
Lâm Bạch Du rạo rực trong lòng: “Cậu thấy may mắn sao?”
Tùy Khâm nói với cô: “Tớ thấy may mắn, tớ gánh chịu nhiều hơn một chút thì cậu sẽ chịu đựng ít hơn một chút.”
Gió trên núi thổi lướt qua người bọn họ, mang theo cái khí nóng đặc trưng của ngày hè.
“Nhưng mà, A Khâm.” Lâm Bạch Du nghe thấy câu trả lời của anh, trong lòng càng thêm kiên định hơn: “Tớ vẫn muốn lên núi.”
Cậu đối xử với tớ tốt như vậy, tớ càng phải đi.
Trong giọng nói của cô tràn đầy vẻ khổ sở: “Mặc kệ cậu có nói gì, tớ cũng muốn đi cầu nguyện.”
Tùy Khâm sững sờ: “Vì sao?”
Lâm Bạch Du nắm lấy vạt áo của anh, cố kìm nước mắt xuống: “Chính là vì cậu đã thay tớ chịu đựng nhiều như vậy, tớ mới càng cần phải đi.”
Cô nhào vào trong lòng anh, chóp mũi đều là mùi của anh.
Tùy Khâm đặt cằm mình trên đỉnh đầu cô, những sợi tóc mềm mại lướt trên da mặt anh, anh nghe thấy cô hỏi: “Vừa nãy cậu nói như vậy, cậu là người yêu tớ sao?”
“...”
“Sao cậu không nói gì?” Cô khóc thút thít.
Cổ áo của Tùy Khâm đã bị cô dùng tay níu giữ, giống như níu giữ trái tim của anh vậy, giọng nói của cô cũng bởi vì nghẹn ngào mà càng giống như làm nũng, vô cùng nũng nịu.
Một hồi lâu, anh mới lên tiếng: “Ừm.”
Lâm Bạch Du hỏi lại: “Cậu chỉ nói một chữ ừm thôi á? Hết rồi sao?”
Giọng nói của chàng thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu cô, một chữ cũng không bỏ sót, rõ ràng truyền vào bên trong tai cô.
“Phải, anh yêu em.”
Cho nên.
Vì em mà hết thảy những đau khổ trái đắng xuất hiện, anh đều nguyện ý nếm trải.
Trái tim Lâm Bạch Du càng đập nhanh hơn, cô ngẩng mặt lên, cánh môi mỏng khẽ chạm vào chiếc cằm của Tùy Khâm, mềm mại và cứng rắn chạm vào nhau, bắn ra những tia lửa đầy mờ ám.
Tùy Khâm cụp mắt xuống, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn vào mắt cô.
Anh hạ cằm xuống, ngón tay đặt lên hai bên má của cô, hôn nhẹ lên môi cô.
Không thể nhịn xuống được.
Lâm Bạch Du không ngờ được, mặt cô đỏ bừng tới mang tai, cô cúi đầu, nương theo lồng ngực của anh ngăn mình lại.
“Anh sao thế, em còn phải lên núi.”
Trước đây hết thảy đủ loại giấc mơ đều chứng tỏ giấc mơ của mình không hề đơn giản, giấc mơ này, càng giống như đã thật sự từng tồn tại.
Điều duy nhất Lâm Bạch Du cảm thấy phiền não lúc này đây, chính là làm thế nào để cùng lúc không để mình bị thương khi lên núi, mà cũng sẽ không làm cho Tùy Khâm bị thương.
Tùy Khâm trong giấc mơ có lẽ là kiếp trước của anh.
Anh thật sự đã yêu cô ở cả hai kiếp.
Anh vì em mà đảo ngược thế giới, vậy em sẽ vì anh mà sửa lại thế giới.