Sau khi Lâm Bạch Du bước vào đại học, giống như là trưởng thành trong một đêm vậy.
Tùy Khâm có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia của cô đã chín chắn hơn rất nhiều so với trước đây, là kiểu trưởng thành sau khi yên tĩnh.
Có lẽ là bởi vì đại học chính là một xã hội thu nhỏ.
Có lẽ là bởi vì sau khi trải qua chuyện của Tần Bắc Bắc.
Tùy Khâm không chỉ mơ thấy điều đó một lần trong giấc mơ.
Trong thế giới của kiếp trước, Lâm Bạch Du không hề được đi học như cô mong ước, đến chết cũng không biết cuộc sống đại học là như thế nào.
May mà mọi thứ đều đã trôi qua rồi.
Tùy Khâm buông thõng ngón tay, trong nháy mắt hơi thở u ám hầu như dần biến mất hẳn.
Lâm Bạch Du cảm giác được sự thay đổi cảm xúc của anh, mặc dù không biết anh đang suy nghĩ điều gì, nhưng ánh mắt đau khổ của anh có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Tùy Khâm của hiện giờ, đường nét khuôn mặt cứng cáp, ngũ quan sắc bén, có phải là có hơi giống với giáo sư Tùy sau này hay không?
Cả đời cô an ổn không lo, bởi vì Tùy Khâm không có tiếc nuối, kiếp trước từ đầu đến cuối đều đầy rẫy những tiếc nuối cùng cô đơn.
Tùy Khâm mở lời: “Hôm nay có rất nhiều người nhìn em.”
Lâm Bạch Du cãi lại: “Nói giống như không có ai nhìn anh vậy, em còn nghe nói, có người tỏ tình với anh.”
Tùy Khâm nhìn cô: “Anh từ chối rồi.”
Đương nhiên là Lâm Bạch Du biết rõ, từ trước đến nay cô không phải lo lắng điều này, còn về những bạn học nữ nào khác thích Tùy Khâm, vậy thì cũng không có gì bất ngờ, bởi vì anh rất xuất sắc.
Giữa hai người bọn họ, đủ tin tưởng nhau.
Nhà ăn ở khoa này nhiều hơn nhiều so với nhà ăn ở khoa Y Dược, lần trước Lâm Bạch Du đến ăn là nhà ăn ở gần ký túc xá nam, lần này được Tùy Khâm dẫn đến một nhà ăn khác.
Các món ăn ở hai nhà ăn đều khác nhau.
Lâm Bạch Du và anh ở bên nhau, cảm giác giống như là trở về lúc học trung học, bọn họ vẫn thường cùng nhau đi ăn như thế này.
Chẳng qua là lúc đó, bên cạnh còn có Tần Bắc Bắc, Phương Vân Kỳ và Tề Thống.
Các bạn học lui tới không biết có đi đến tòa dạy học hay không, số lần nhìn thấy Tùy Khâm càng nhiều, thấy anh đi cùng một bạn học nữ xinh đẹp đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Lâm Bạch Du không coi là kén ăn, nhưng cô không ăn được nhiều lắm, bình thường lúc ở nhà, cô thường nhân lúc Liễu Phương không để ý, lén lút sớt cơm vào trong bát của Tùy Khâm.
Sớt qua một ít, Tùy Khâm có thể sẽ chấp nhận.
Nhưng sớt nhiều, dù chỉ là một hạt Tùy Khâm cũng sẽ không thích, cô phải tự mình ăn hết. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Cho nên bây giờ Lâm Bạch Du đã nắm được mức độ rất chuẩn xác.
Hôm nay Tùy Khâm cũng không từ chối cô, mà lên tiếng hỏi: “Em với bạn cùng phòng sống chung như thế nào?”
Lâm Bạch Du nói: “Vẫn ổn, mọi người đều có thiếu sót, nhưng cũng bình thường.”
Duy nhất chỉ có một người hơi khác người là Lâm Thu Vũ, cô ấy khuyên cô chia tay và yêu đương với người khác, logic của đối phương, cô không hiểu cho lắm.
“Anh thì sao?”
“Thích náo nhiệt y hệt như Phương Vân Kỳ.”
“Bọn người Phương Vân Kỳ và Tề Thống mỗi ngày đều oán giận ở trong nhóm kìa, không biết còn tưởng rằng là đã đi đến góc xó xỉnh nào rồi.”
Lâm Bạch Du từ lúc bắt đầu vẫn còn an ủi, sau đó lập tức tỏ vẻ xem thường.
Đúng là Tần Bắc Bắc lúc nào cũng ghét bỏ Phương Vân Kỳ, bởi vì cậu ấy thật sự rất dở hơi.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Lâm Bạch Du rung lên.
Phương Diệu: [Được lắm, thì ra bạn trai của cậu là nam thần trường đại học Bắc Kinh của chúng ta!]
Phương Diệu: [Lại có thể giấu bọn tớ lâu như vậy!]
Lâm Bạch Du đặt đôi đũa xuống, gõ chữ trả lời: [Tớ cũng không hề giấu, là cậu không hỏi tới, không trách tớ được đâu.]
Bình thường ở trong ký túc xá cô thường nói bạn trai mình là bạn học thời trung học, Lâm Bạch Du cũng sẽ không lấy Tùy Khâm ra khoe khoang.
Phương Diệu: [Tớ tưởng rằng đẹp trai mà cậu nói là dùng filter thôi... Ai biết được lại có thể là thật đâu. Hơn nữa đây cũng không phải là đẹp trai bình thường đâu!]
Phương Diệu: [Hoa khôi và nam thần của trường kết duyên với nhau!]
Lâm Bạch Du gửi câu nói cuối cùng kia cho Tùy Khâm.
Tùy Khâm gõ xuống mặt bàn: “Lâm Bạch Du, ăn cơm.”
Lâm Bạch Du bỏ điện thoại xuống: “Lại gọi hết họ tên em ra.”
Tùy Khâm chậm rãi nói: “Lâm Tinh Tinh.”
Lâm Bạch Du phì cười: “Giáo sư Tùy.”
Ngón tay của Tùy Khâm khẽ khựng lại, xưng hô này chính là bí mật giữa hai người bọn họ, là ký ức lần trước mà bọn họ cùng có được.
Bạn học bàn bên cạnh vẫn dựng thẳng tai lên nghe.
Hoa khôi và nam thần lại có thể ở bên nhau! Đi ăn cơm cùng nhau, giữa ban ngày mà còn đùa giỡn sắm vai diễn!
Ăn xong bữa cơm đã là mười hai giờ hơn.
Tiết học buổi chiều của Lâm Bạch Du không ở cơ sở chính, Tùy Khâm thì có hai tiết học buổi tối, bọn họ cùng ngồi chuyến đặc biệt trở về.
Trong diễn đàn của trường lúc này đã có ảnh chụp chung của hai người, còn có câu nói kia của Tùy Khâm nói ra... Bọn họ là tình cảm công khai.
Tùy Khâm cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ giấu giếm, anh vẫn luôn chờ đợi cái ngày này, nắm lấy tay của Lâm Bạch Du nói với tất cả mọi người.
“Nhìn thế này trông họ thật sự rất xứng đôi.”
“Tôi đã tìm kiếm rồi, họ là bạn học trung học của nhau, wow wow wow, ngọt ngào quá đi, các cậu nên đi xem video tuyên truyền thời trung học của hai người họ đi.”
“Những điều đẹp đẽ nhất đều diễn ra ở thời trung học.”
“Cùng nhau thi vào cùng một trường đại học, đây mới là tình yêu khiến người khác mơ ước.”
“Giá trị nhan sắc thế này, thật sự là có cùng nhau ra mắt cũng được nữa.”
“Nhưng mà, chuyên ngành của hai người họ thật sự là trái ngược nhau.”
Rất nhiều người ở khoa Y Dược đều không quan tâm đến diễn đàn, họ không biết Tùy Khâm, chỉ cảm thấy anh quen mắt... Bởi vì blog chính thức của trường từng tuyên truyền.
Các cô ấy chỉ là không ngờ tới, bạn trai của Lâm Bạch Du lại đẹp trai đến như vậy!
Bởi vì không biết tin đồn từ đầu tới, nói rằng khai giảng đã được nửa tháng rồi mà bạn trai của Lâm Bạch Du vẫn không thấy xuất hiện, cho nên chắc hẳn là một người có dáng vẻ bình thường.
Bây giờ nhìn thấy, trai tài gái sắc, không có ai có thể xứng đôi hơn nữa.
Phương Vân kỳ đột nhiên gọi điện thoại tới: “Anh Khâm, tôi ở trường học bên cạnh cũng nhìn thấy ảnh chụp chung của cậu và bạn học Lâm luôn rồi.”
Tùy Khâm hỏi: “Có việc gì sao?”
Phương Vân Kỳ nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là gọi cho cậu để...”
“Không có gì thì tắt đây.”
Phương Vân Kỳ: ?
Từ cửa sau đi về phía kí túc xá, đi ngang qua sân thi đấu, lúc còn chưa đến nơi, Lâm Bạch Du đã nhỏ giọng hỏi: “Nửa tháng không gặp được em, anh có nhớ em không?”
Tùy Khâm nhướng mày: “Vậy còn em?”
Lâm Bạch Du thổ lộ thẳng thừng hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào: “Nhớ ạ.”
Tùy Khâm phì cười: “Anh cũng vậy.”
Lâm Bạch Du nói: “Vậy anh nhớ em như thế nào?”
Tùy Khâm im lặng hai giây: “Trong giấc mơ.”
Lâm Bạch Du ồ lên một tiếng
Tùy Khâm nắm lấy tay cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng quấn lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng khẽ lướt qua trên mu bàn tay cô. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
“Không muốn biết là giấc mơ gì sao?” Anh hỏi với ý nghĩ sâu xa.
“Dù sao cũng sẽ không là ác mộng.” Lâm Bạch Du vẫn nhớ rõ sự không thoải mái khi lần đầu gặp phải.
Cô trả lời lại rất nhanh, chạm phải ánh mắt sâu sắc của anh, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một cái ý tưởng, vành tai bỗng chốc cũng dần dần ửng đỏ.
“Tùy Khâm!”
“Hửm.”
“Đứng đắn một chút.”
“Anh không đứng đắn chỗ nào?”
Anh hỏi vô cùng nghiêm túc như vậy, Lâm Bạch Du còn trách anh.
Tùy Khâm kéo đi về phía trước, cũng không cảm thấy có gì khó nói: “Anh là phản ứng bình thường, nhớ em một cách bình thường.”
Mặc dù Lâm Bạch Du nghe thấy có hơi thẹn thùng, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn trỗi dậy nhiều hơn, cô lén hỏi: “Sau đó thì sao? Ở chỗ nào?”
Tùy Khâm quay đầu sang, ngón tay khẽ gõ một cái lên trán Lâm Bạch Du.
Ở nơi mà cô từng có một nốt ruồi son giữa hai hàng chân mày.
Những điều chưa bao giờ làm được trong hiện thực, trong giấc mơ của anh, trong những trường hợp khác nhau, đều có dấu vết của cô.
Những thứ này, nếu như để cô biết, cô sẽ thấy ngại ngùng.
Tùy Khâm buồn cười hỏi: “Thật sự muốn biết?”
Đến gần sân thể dục, có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, Lâm Bạch Du lập tức đổi ý: "Không muốn nữa, không cần nói cho em biết."
“Em nhớ rất lâu trước đây, anh từng nói không thể mơ thấy em.” Cô đổi chủ đề.
Đôi mày thanh tú của Tùy Khâm nhướng lên, anh nói: “Hiện giờ có thể.”
Trước đây sẽ thấy sợ hãi, nhưng hiện giờ thì không, sau này cũng sẽ không, bởi vì cô đã thuộc về anh.
Lâm Bạch Du nghe thấy thì cảm thấy vô cùng ngọt ngào, mỗi lần Tùy Khâm đều không nói những lời âu yếm, nhưng cô nghe giống như những lời âu yếm vậy.
Từ sân tập thể dục rẽ vào khu ký túc xá, có một cặp đôi đang hôn nhau tạm biệt dưới tầng ký túc xá.
Kể từ khi Lâm Bạch Du và Tùy Khâm xác định mối quan hệ cho tới nay, ngoài nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ở trên chùa Huệ Ninh ra, cũng chỉ lén lút thử vài lần trong kỳ nghỉ hè.
Suy cho cùng ở dưới mí mắt của Liễu Phương, cô cũng không dám quá giới hạn.
Nhưng mà ở trong phòng riêng của Tùy Khâm, ngày mùa hè hôm đó, chàng thiếu niên đã không kìm lòng nổi, lén hôn lên môi cô.
Thường như vậy thì vừa hồi hộp lại vừa kích thích.
Tùy Khâm cũng chú ý tới, anh thu hồi tầm mắt lại: “Sau này không gọi video nữa.”
Lâm Bạch Du: “Hửm?”
Tùy Khâm nói: “Gặp mặt vẫn tốt hơn.”
Anh đau lòng vì cô vẫn luôn ở bên ngoài ký túc xá, so với cô thế này, anh càng sẵn sàng chịu đựng, hoặc là đích thân tới gặp cô trực tiếp.
Lâm Bạch Du nghĩ ngợi một lúc, cố ý hỏi anh: “Vậy nếu như có lúc có nhiều tiết học, mà em muốn gặp anh thì cũng không được sao?”
Tùy Khâm nói: “Điện thoại.”
Lâm Bạch Du: “Được thôi.”
Mặc dù nói là quay về ký túc xá, nhưng cuối cùng cô lại dẫn Tùy Khâm đi đến bên một cái hồ nước ở đằng sau khu ký túc xá, ở giữa hồ có một ngôi đình nhỏ.
Lâm Bạch Du lên tiếng: “A Khâm, vẫn còn hai tháng nữa thì em mười chín tuổi rồi.”
Tùy Khâm ừm một tiếng.
Anh đã chuẩn bị xong cho cô một món quà sinh nhật.
Lâm Bạch Du nói: “Qua một năm nữa, em hai mươi tuổi.”
Tùy Khâm liếc mắt nhìn cô.
Lâm Bạch Du lặng lẽ tiến tới gần anh: “Hai mươi tuổi đó!”
Tùy Khâm nghe thấy cô nhấn mạnh, sợ mình nghe không hiểu, anh khẽ cười: “Phải, em hai mươi tuổi, nhưng anh cũng vậy.”
“... Hình như cũng đúng.” Lâm Bạch Du bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
So với điều này, điều Tùy Khâm rất không hài lòng chính là: “Ở đây có rất nhiều đàn anh theo đuổi em.”
Lâm Bạch Du nói: “Qua ngày hôm nay, chắc hẳn là sẽ không có nữa đâu.”
Ánh mắt Tùy Khâm âm trầm, bình tĩnh nói: “Vẫn sẽ có.”
Em không biết được thói hư tật xấu của đàn ông.
Lâm Bạch Du cũng không biết, nhưng cô biết có kiểu đàn ông rất tệ, ví dụ như cửa hàng trưởng mà mẹ cô gặp phải năm đó, có vợ rồi mà vẫn quấy rối người khác bên ngoài.
Cô ghé sát vào tai anh, âm thanh nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ: “Họ có tốt đến thế nào, em cũng chỉ thích anh thôi.”
Tùy Khâm khẽ quay đầu lại, cánh môi của cô khẽ lướt qua tai anh.
Anh cũng không kiềm chế thêm nữa mà cúi đầu hôn cô, trong ngôi đình ở giữa hồ anh cũng không kiêng nể gì mà trắng trợn tấn công.
Trên người cô có mùi thơm, hôn vào vô cùng ngọt ngào.
Lần này, Tùy Khâm cũng giống như số đông những người đàn ông khác, cánh tay đặt ở bên eo Lâm Bạch Du cũng bắt đầu không an phận, mà vuốt ve bên ngoài chiếc váy mỏng manh, mang theo nhiệt độ nóng bỏng những ngày hè.
Tay kia của anh đặt ở sau gáy của Lâm Bạch Du.
Có một nhóm các cô gái đi ngang qua bờ hồ, ánh mắt sắc bén nhìn thấy bọn họ hôn nhau trong đình, nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Các cô ấy vẫn không biết, đó là hoa khôi dịu dàng của khoa Y Dược và nam thần lạnh lùng nhất ở trụ sở chính.
Lúc Lâm Bạch Du trở về tới ký túc xá, thì cũng đã gần sắp đến thời gian vào lớp rồi.
“Hẹn hò về rồi à.” Phương Diệu trêu đùa.
“Ừm.” Lâm Bạch Du không phủ nhận.
“Vốn dĩ tớ muốn hỏi cậu, kết quả sau đó tất cả mọi người đều là tình báo, nên không cần hỏi cậu nữa, tớ đã biết được quá trình yêu đương của hai cậu rồi.”
Lâm Bạch Du mỉm cười nhưng không nói gì, những tình tiết hoặc là những tin đồn mà các cô ấy biết, hoàn toàn sẽ không bao giờ có thể so sánh được với chuyện rung động lòng người của họ.
Cô thu dọn sách vở, đi cùng Phương Diệu ra ngoài, vừa ra ngoài thì đụng phải Lâm Thu Vũ đang trở về ký túc xá.
Trong nháy mắt đối diện với ánh mắt kia, cô có thể cảm giác được biểu cảm và ánh mắt của Lâm Thu Vũ hoàn toàn khác với trước đây.
Tùy Khâm trở lại cơ sở chính sau đó không lâu. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Trong ký túc xá chỉ có hai bạn cùng phòng ở đó, không chơi game, cũng không đọc sách, mà mấy ánh mắt đó đều nhìn chăm chú trên người anh.
Tùy Khâm vờ như không nhìn thấy.
Chu Thừa Phong đương nhiên là người đầu tiên không nhịn được nữa: “Tùy Khâm, lần trước không để bạn gái cậu chào hỏi với chúng tôi, lần này cũng không?”
Tùy Khâm liếc mắt nhìn cậu ấy.
“Đúng là, người nào thường ngày lặng im không lên tiếng thì làm ra động tĩnh lớn nhất mà.” Triệu Thương bồi hồi nói: “Tôi phải cố gắng thôi!”
Chu Thừa Phong nói: “Cậu có cố gắng cũng vô ích, chuyên ngành này của chúng ta, nói ra thì càng khốc liệt hơn cả những chuyên ngành khác.”
Triệu Thương nói ngang: “Chuyên ngành không phân cao thấp sang hèn.”
Chu Thừa Phong lại chuyển hướng đến người Tùy Khâm: “Nói ra mới nhớ, Tùy Khâm, sao cậu lại chọn thiên văn, cái gì mà kiến trúc học, máy tính, luật học, không phải để cậu lựa chọn sao.”
Tùy Khâm cụp mắt xuống, tựa vào trên bàn học.
“Bởi vì tôi yêu thích các vì sao.”
Sau khi yên lặng một lúc, Triệu Thương bỗng nhiên ngạc nhiên hô lên, mở miệng trêu ghẹo anh: “Tùy Khâm, trên cổ áo cậu có dính vết gì hồng hồng kia.”
Tùy Khâm liếc mắt nhìn vào trong gương.
Có lẽ là sau khi hôn cô, Lâm Bạch Du vùi đầu vào trong cổ anh hít thở nên mới để lại dấu vết, ngón tay anh khẽ cọ vào, dường như hô hấp không ổn định của cô đang tái hiện lại vậy.
“Vậy thì phải thay quần áo, nếu không ra ngoài sẽ bị phát hiện đó.”
“Phát hiện thì phát hiện thôi, nói không chừng bạn học hoa khôi của chúng ta nghe nói bạn học Tùy được tỏ tình, nên mới công khai đánh dấu chủ quyền đây mà.”