Bổ Thiên Ký

Chương 102: Vào lòng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Thượng Gia Từ không hiểu, hỏi cô: “Bên kia có động phủ lớn hơn, sao muội cứ chọn cái gian nhỏ này?”

Vinh Tuệ Khanh đi một vòng trong động phủ, nói: “Ta thích nơi này. Ở đây thời gian ánh sáng chiếu vào nhiều nhất.”

“Muội thích ánh sáng mặt trời à?” Thượng Gia Từ có chút đăm chiêu: “Để ta giúp muội.” Nói xong, Thượng Gia Từ rút ra bội kiếm, kiếm chém lên nóc nhà của động phủ.

Trên nóc nhà kiên cố như đá hoa cương nhất thời bụi bặm bay tứ tung, nhanh chóng bị Thượng Gia Từ mở ra một lỗ hổng lớn vuông vắn.

Ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu vào.

Vinh Tuệ Khanh không biết nên nói gì cho phải.

Mặc dù ánh sáng mặt trời chiếu vào trực tiếp như vậy cũng tốt. Nhưng nóc nhà có một lỗ hổng lớn, mưa bão3thì phải làm sao đây? Ở đây lại không có thủy tinh, chẳng lẽ mình phải đi nung thủy tinh? Cách chế tạo thủy tinh như thế nào nhỉ?

Vinh Tuệ Khanh miên man suy nghĩ.

Thượng Gia Từ lại nói: “Ở đây ta còn một khối thạch anh. Năm đó lúc đi ra ngoài thí luyện gặp được. Ta đào mấy khối đem về, vẫn chưa nghĩ ra làm gì có ích. Hôm nay nghĩ ra rồi, cho muội khảm trên nóc nhà.” Nói xong, mở ra túi càn khôn đeo bên hông, cho tay vào, giống như ảo thuật, một khối thạch anh nhỏ như móng tay bay lên lỗ hổng lớn trên nóc nhà.

Thượng Gia Từ run trường kiếm, linh lực bắn ra ngoài, đưa khối thạch anh nhỏ đến trung tâm của lỗ hổng, nhanh như thổi khí, khối thạch anh nhỏ từ từ nở0ra, lấp chặt chẽ lỗ hổng trên nóc nhà.

Ánh nắng khúc xạ thông qua thạch anh, trở nên sáng rõ hơn, nóng bỏng hơn.

Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ, cảm ơn Thượng Gia Từ rối rít.

Thượng Gia Từ dặn dò cô: “Theo thường lệ buổi chiều đệ tử mới của nội môn phải đi ra sau núi để bái tổ sư gia. Trước kia còn phải đi tiếp nhận răn dạy của đại trưởng lão, có điều bây giờ không cần nữa.” Nói xong nở nụ cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Sau này muội phải cách xa động phủ của đại trưởng lão sau núi, tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng đi đến.”

Vinh Tuệ Khanh tỏ vẻ không biết, hỏi: “Đại trưởng lão là ai ạ?”

“Chính là lão tổ Đóa gia.” Thượng Gia Từ nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Muội với bà ta từng có khúc mắc.5Sau này, muội cứ đi theo ta. Sư phụ ta là hộ pháp, bây giờ bà ta chỉ là tu vi Trúc Cơ, cũng sẽ kiêng kị vài phần.”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Vậy ta sẽ đi theo đại sư tỷ lăn lộn.”

Thượng Gia Từ cười vui vẻ: “Không vấn đề. Muội nghỉ ngơi trước đi. Buổi chiều đến sau núi, quay về còn phải đi nhận sư phụ.”

Sau khi Thượng Gia Từ đi, Vinh Tuệ Khanh đóng cửa, gọi: “Khẳng Khẳng?”

Cả buổi cũng không có tiếng động.

Vinh Tuệ Khanh ngồi xổm xuống, nhìn dưới sạp, phát hiện Khẳng Khẳng nằm rạp sát mặt đất, ngủ khò.

Mấy ngày nay luôn bắt nó trốn trong tay nải, thật sự mệt nó rồi.

Vinh Tuệ Khanh chui xuống dưới sạp, đem Khẳng Khẳng ra, lấy khăn phủi bụi, để nó bên cạnh gối đầu trên sạp.

Khẳng Khẳng trở mình, ngủ4càng say hơn.

Vinh Tuệ Khanh sắp xếp đồ đạc, muốn đi ra ngoài gặp La Thần.

Động phủ cô ở hiện tại chung chỗ với tu sĩ Trúc Cơ, cách động phủ La Thần không xa.

“Thần thúc có đây không ạ?” Vinh Tuệ Khanh đến động phủ của La Thần, thấy mấy nữ tu sĩ đứng một bên chỉ trỏ.

Trong phòng không có tiếng động.

Vinh Tuệ Khanh đợi một lúc, thấy La Thần vẫn không mở cửa, chỉ đành xoay người quay về.

Về đến động phủ của mình, Vinh Tuệ Khanh vừa mới đẩy cửa vào thì nghe trong phòng truyền đến tiếng bùm vang lớn.

Vinh Tuệ Khanh cả kinh, vội vàng đóng cửa, chạy vào trong phòng.

Chỉ thấy La Thần thế nào lại ngã trên mặt đất, hai tay ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

“Thần thúc! Thần thúc! Thúc sao9vậy? Chỗ nào không khỏe, hay là bị thương rồi?!” Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh trở nên trắng bệch, nhào đến muốn đỡ La Thần lên.

La Thần phát ra vài tiếng gầm rú, giống như dã thú bị thương nặng vậy, bàn tay nắm chặt cánh tay của Vinh Tuệ Khanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc hạ thuốc gì ở động phủ này?! Vết thương cũ của ta hoàn toàn tái phát lại rồi!”

Vinh Tuệ Khanh gấp gáp, vội nói: “Ta không có! Ta mới dọn vào đây mà! Động phủ này là chỗ của Thượng sư tỷ.” Nói xong lại bổ sung: “Thượng sư tỷ là người tốt!”

La Thần rống lên, tay co rút không thể khống chế nắm lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh.

Cánh tay của Vinh Tuệ Khanh dưới sự tác động của lực mạnh, bị nắm đến nỗi nửa người đều đau, dưới chân mền nhũn. Cô liền ngã xuống, té đúng ngay trên người của La Thần.

Một thân hình nhỏ bé mềm mại va vào ngực, đau đớn của La Thần đột nhiên giảm đi một chút.

Vinh Tuệ Khanh vô cùng xấu hổ, vội vàng muốn đứng lên, nhỏ giọng nói: “Có phải ngã làm đau thúc không? Ta không cố ý, thúc kéo muốn đứt cánh tay của ta rồi.”

Tay phải co rút của La Thần từ từ hồi phục bình thường, nhưng vẫn nhẹ nhàng khoát lên cánh tay của Vinh Tuệ Khanh.

“Nhóc gầy...” Giọng nói trầm thấp của La Thần chấn động đến nỗi trong lồng ngực có tiếng ong ong.

Vinh Tuệ Khanh đơn giản kể khổ: “Ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên, sao mà không gầy chứ? Ta bị những người đó bức điên rồi, buổi tối đều nghĩ làm sao để đấu trí so dũng với bọn họ...” Đôi mắt sáng chứa đầy oán giận và không cam lòng, nhìn về La Thần.

Hoàn toàn là dáng vẻ con cháu làm nũng với trưởng bối.

La Thần cứng lại, buông tay đẩy Vinh Tuệ Khanh ra, chính mình ngồi dậy, tựa vào vách tường nhắm mắt lại, chậm rãi điều tức.

Vết thương lần trước, không phải đã lành lại rồi sao? Tại sao vẫn tái phát?

Trong đầu của La Thần rối bời, nhưng vết thương trên người luôn nhắc nhở y, thương thế của y đã tái phát lại rồi.

Vinh Tuệ Khanh vừa bực tức, vừa đứng lên, bàn tay thuận thế chống vào ngực La Thần làm trợ lực.

La Thần kêu lên thảm thiết, trong âm thanh chứa sự đau đớn cực độ.

“Vết thương của thúc thật sự tái phát sao?” Vinh Tuệ Khanh nhìn dưới trường sam của La Thần xuất hiện vết máu màu đỏ, cực kỳ hoảng sợ, vội rút tay về: “Rốt cuộc thúc bị thương khi nào? Là vết thương ra sao? Ai đả thương thúc?”

Câu hỏi đặt ra liên tiếp như pháo.

La Thần nhắm mắt lắc đầu: “... Vết thương cũ, đã rất lâu, ta không nhớ được.”

“Không nhớ?! Bị người ta đả thương lúc nào thúc đều không nhớ?! Vậy làm sao lành lại? Có thể trị khỏi không?” Vinh Tuệ Khanh gấp gáp đi vòng vòng trong phòng, lại lấy túi càn khôn mà đại nương mập tặng trong tay nải mình ra, tìm kiếm thảo dược bên trong.

“Ở đây ta có chút thảo dược quý hiếm, thúc có biết loại nào có thể trị khỏi vết thương của thúc không?” Dưới tình thế cấp bách, cô không để ý nhiều, đem tất cả thảo dược mà yêu tu phố Hồ Lô tặng cô ra, đưa cho La Thần nhìn kỹ.

La Thần mở mắt nhìn, không khỏi giật mình. Những thảo dược quý giá này đến Nhân giới khó thấy được, Vinh Tuệ Khanh từ đâu mà có được?

Sắc mặt La Thần vô cùng nghiêm túc, nhìn Vinh Tuệ Khanh, trong mắt đầy vẻ nghiêm nghị: “Nhóc nói cho ta biết, sau khi rời khỏi nhà Đại Ngưu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vinh Tuệ Khanh không muốn nói, nhưng cũng không muốn nói dối trước mặt La Thần, chỉ biết cúi đầu, nói sang chuyện khác: “Vết thương của thúc cuối cùng là ngoại thương hay nội thương, thân thể hay là thần thức bị thương? Cần phải thế nào mới trị khỏi?”

La Thần yên lặng nhìn Vinh Tuệ Khanh một lúc, không tiếp tục truy hỏi, sắc mặt bình tĩnh trở lại. Đau đớn đến tê tâm liệt phế vừa rồi giống như là chuyện của kiếp trước, trong lòng y có chút hoài nghi nhưng cũng không có nói ra, chỉ nói: “Chắc là ngoại thương, chỉ là miệng vết thương luôn không thể khép lại, không biết tại sao nữa.”

Vinh Tuệ Khanh nhìn những thảo dược trên tay, biết La Thần là tu sĩ Nhân giới, không phải yêu tu, trực tiếp ăn thảo dược này thì hiệu quả sẽ không cao, ngược lại có chút đáng tiếc. Cô chỉ biết ngây người nhìn những thảo dược này.

La Thần thở dài: “Những thảo dược này của nhóc khó mà có được, cất giữ kỹ. Đừng để những Luyện Đan Sư nhìn thấy, bằng không bất kể trộm ngày hay cướp đêm, bọn họ cũng sẽ không buông tha nhóc.”

Luyện Đan Sư?!

Vinh Tuệ Khanh bỗng nhớ đến những bí quyết luyện đan cần có mà năm đó ông nội thường nói với cô, lập tức vui vẻ ra mặt, nói với La Thần: “Xem như thúc may mắn, Luyện Đan Sư ta đây lần đầu mở lò luyện đan chính là đặc biệt luyện cho thúc!”

La Thần sững sờ: “Nhóc biết luyện đan à? Học khi nào?” Tiếp theo lạnh mặt: “Luyện đan là bàng môn tà đạo, nhóc nên dốc lòng tu hành, đừng đặt tâm tư vào những tạp học kia. Những thứ này dễ làm thay đổi tính tình nhất. Nếu nhóc đi vào, cả đời này đừng mong thành đại đạo.”

Lời này Vinh Tuệ Khanh đã nghe nhiều người nói rồi, nhưng cô nhớ rất rõ, ông nội cô đã cảm khái rằng, mọi người đều nói phải chuyên tâm tập trung làm một chuyện mới có thể thành công. Nhưng có những người tài năng xuất chúng, họ có thể đồng thời làm rất nhiều việc, việc nào làm cũng hơn người.

Còn có, lúc ở phố Hồ Lô, cô nghe Ô Lão Tam nói, vị nữ tu Nhân giới vạn năm trước, chính là đại sư trận pháp và là cường nhân tu hành.

Có thể thấy hai việc này không nhất định đối lập nhau.

Tiếc là vị nữ tu Nhân giới kia có quan hệ càng lớn với yêu tu, Vinh Tuệ Khanh không biết nên nói với La Thần như thế nào, chỉ đành nói có lệ với y: “Bản thân ta tự biết chừng mực.”

“Nhóc có cái gì đúng mực?!” La Thần nhìn dáng vẻ tiểu đại nhân tung hoành khắp nơi của Vinh Tuệ Khanh, ngược lại nở nụ cười, lấy tay xoa đầu cô: “Chỉ biết gây họa.”

Vinh Tuệ Khanh kêu oan: “Ta có gây họa đâu?! Toàn họa đến tìm ta!”

La Thần cười cười, vịn vào chân tường đứng lên, dựa lưng vào tường hít sâu hai cái.

Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn y.

“Ta không sao, ta quay về nghỉ ngơi một chút. Chiều hôm nay nhóc đừng đi ra sau núi, giả bệnh ở trong phòng nghỉ ngơi đi.” La Thần đặc biệt đến đây là để nói chuyện này với Vinh Tuệ Khanh, ai ngờ được vết thương cũ đột nhiên phát tác trong phòng cô, đau đến chết đi sống lại, suýt chút nữa quên đi chuyện này.

Lúc nãy Thượng Gia Từ có nói, người mới trong Long Hổ Môn đều phải đi ra sau núi tế bái tổ sư gia.

Vinh Tuệ Khanh hơi khó xử: “Đã nhập môn rồi, không đi không phải cho lắm?”

La Thần phất tay áo đứng lên, nghiêm mặt nói: “Nhóc ngứa da phải không! Lời ta nói mà cũng không nghe!” Trông y có vẻ muốn lấy thân phận trưởng bối ra ép người.