*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô muốn ăn điểm tâm của Thụy Phúc Tường, Mạnh Lâm Chân tự mình đi mua về cho cô.
Cô ghét gấm vóc chỉ toàn màu đỏ của Như Ý Trai nhìn không thuận mắt, Mạnh Lâm Chân đích thân đi tìm tơ lụa Tuyết Văn dâng lên, chuyên dùng cho cô may áo khoác ngoài.
Cô thích múa đao chơi kiếm, mặc dù thân thể yếu ớt nho nhã, Mạnh Lâm Chân vẫn dành thời gian mỗi ngày cùng cô đến thao trường tập luyện.
Cứ vậy như hình với bóng, một lòng một dạ khiến người ngoài phải đỏ mắt lên ghen tị.
Thế nhưng Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy như một dạng kìm kẹp, gông cùm xiềng xích khiến cô sắp không thở3nổi rồi.
Mùa thu năm này, Mạnh đại phu nhân nhiễm phải phong hàn, bệnh không dậy nổi, chẳng trụ được bao lâu thì qua đời.
Vinh gia chấn động.
Vinh phu nhân dẫn theo Vinh Tuệ Khanh đến Mạnh phủ phúng viếng.
Ở linh đường rộng lớn, chỉ có một mình Mạnh Lâm Chân để tang, đốt tiền giấy túc trực bên linh cữu.
Vinh phu nhân phẫn nộ quát: “Mẹ cả mất, thứ tử, thứ nữ đi đâu hết rồi? “
Hạ nhân của Mạnh gia lại nói: “Nhị phu nhân của chúng tôi bị bệnh, thiếu gia và các vị tiểu thư đều đã đi chăm bệnh rồi ạ.”
Vinh Tuệ Khanh đứng bên cạnh cười lạnh: “Nhị phu nhân? Ở đâu ra một nhị phu nhân0thế? Ta nghe nói Mạnh Bá tước là con trai độc nhất cơ mà?”
Hạ nhân Mạnh gia có chút lúng túng, vội nói: “Là nhị di nương ạ.”
“Một người thiếp thất cũng dám xưng phu nhân, quy củ phủ Bá tước các người giúp ta mở mang kiến thức rồi đấy!” Vinh phu nhân bực tức nói. Bà hận không thể giải trừ hôn ước đã định. Bà không nỡ đem cô con gái mà mình nâng niu trong lòng bàn tay gả đến nơi muốn để vợ lẽ làm mẹ chồng này.
Thế nhưng Mạnh Lâm Chân lại ngẩng đầu lên bi thương nhìn Vinh phu nhân, rồi cuống quýt dập đầu nói: “Xin phu nhân cho con một con đường sống”.
Vĩnh phu5nhân lại mềm lòng.
Vinh Tuệ Khanh cắn chặt răng. Lúc cùng Vinh phu nhân ngồi vào bàn, cô lén quay qua hỏi Mạnh Lâm Chân: “Tóm lại mẹ của ngươi đã chết như thế nào?” Cô và Mạnh đại phu nhân rất thân thiết nên biết rõ tình trạng sức khỏe của bà rất tốt, ngày thường cũng chú trọng dưỡng sinh, thường xuyên để thái y xem mạch bình an.
Mạnh Lâm Chân rũ mắt xuống, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Thân thể mẹ ta trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh. Từ sau khi người phụ nữ kia quay về, thể trạng ngày càng xấu đi.”
Vinh Tuệ Khanh nhất thời kinh ngạc, thấp giọng nói: “Ý ngươi là, cái chết của mẹ4ngươi có điểm kỳ lạ? “
“Không phải có điểm kỳ lạ... mà là bị người phụ nữ kia và cả... hại chết!” Ánh mắt Mạnh Lâm Chân ảm đạm đi.
Vinh Tuệ Khanh thật sự không thích nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Lâm Chân như vậy. Tuy nhiên cô biết Mạnh Lâm Chân là người bị hại, hẳn là nên thông cảm. Nhưng mà, cô không đồng cảm nổi. Bản thân cô chỉ muốn sớm giải trừ hôn ước.
Ngồi xuống bên cạnh Mạnh Lâm Chân, Vinh Tuệ Khanh vừa đốt vàng mã cho Mạnh đại phu nhân, vừa khẽ nói: “Nếu là như thế, ngươi đã phải nhận cái gì thì trả lại hết cho họ đi.”
Mạnh Lâm Chân gật đầu: “Thật hợp9ý ta, ta cũng đã bố trí hết rồi. Chỉ là ta không có đủ bạc.”
Vinh Tuệ Khanh vội nói: “Ta đưa bạc cho ngươi.” Ngập ngừng một chút, lại nói: “Nhưng ta có một điều kiện. Sau khi xong chuyện ngươi phải đồng ý từ hôn với ta, ta sẽ đưa ngươi bạc.”
Mạnh Lâm Chân nhìn sâu vào Vinh Tuệ Khanh: “Vậy thì không cần đâu.”
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh càng mất hứng, hừ một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi.
Qua tang lễ của Mạnh đại phu nhân không lâu, vị nhị phu nhân giả bệnh ở phủ Bá tước kia đã bị bệnh thật sự.
Vốn dĩ, Mạnh Bá tước tính đợi sau khi làm lễ năm bảy ba lăm ngày cho đại phu nhân, sẽ để nhị phu nhân lên làm vợ cả. Nhưng ông không ngờ rằng bà ta lại vô phúc như vậy, chẳng mấy chốc đã đổ bệnh, mê man không tỉnh. Mỗi ngày đều có những lời rì rầm sợ hãi, nói rằng do bà ta đã hại đại phu nhân nên bây giờ đại phu nhân đến tìm bà ta báo thù. Điều này khiến cho những vị phu nhân, tiểu thư đến thăm bệnh hết sức khó xử.
Lúc Mạnh đại phu nhân qua đời được ba mươi lăm ngày, nhị phu nhân của phủ Mạnh Bá tước cũng theo sau luôn rồi.
Lần đầu tiên, Mạnh Bá tước khóc đến tràn lệ như vậy, hoàn toàn không giống như lần trước, trông hết sức đoan chính, cẩn trọng trong lễ tang của đại phu nhân.
Cứ như vậy, mọi người đều nhìn ra được, vị Mạnh Bá tước này chính là một người có tác phong yêu thiếp hại vợ.
Đám quan Ngự sử thích cáo trạng được thể nhao nhao buộc tội Mạnh Bá tước.
Thánh thượng cũng hạ chỉ khiển trách Mạnh Bá tước.
Không biết Mạnh Bá tước là do đau lòng vì cái chết của ái thiếp hay bởi thánh thượng răn dạy mà cũng lâm bệnh không dậy nổi.
Không lâu sau, Mạnh Bá tước cũng đi nốt.
Phủ Mạnh Bá tước chưa đến ba tháng đã liên tiếp mất đi ba vị trưởng bối.
Mạnh Bá tước chết rồi, Vinh thượng thư dâng tấu xin ý chỉ của thánh thượng, hy vọng đem tước vị truyền cho đích tử của Mạnh Bá tước là Mạnh Lâm Chân. Dựa theo luật pháp, quyền thừa kế cũng thuộc về đích tử.
Tin tức này truyền đến phủ Mạnh Bá tước. Trong viện của Mạnh Lâm Chân đột nhiên nổi lên một trận lửa lớn. May mà lúc màn đêm buông xuống Mạnh Lâm Chân không có ở phủ, coi như thoát được một kiếp nạn.
Sau này trải qua quá trình điều tra xét xử, hóa ra ba người anh con thứ của y hợp mưu, muốn hại chết y để chiếm lấy tước vị và Mạnh phủ.
Thánh thượng biết được việc này rất giận dữ, nhốt ba người anh của Mạnh Lâm Chân vào thiên lao. Không đợi thẩm vấn, cả ba đều bị bệnh và chết trong đó.
Mạnh Lâm Chân còn có ba người chị con thứ. Ngoài chị cả và chị hai đã xuất giá, chị ba vẫn còn nán lại ở nhà chưa chịu gả đi. Trải qua việc lần này, người chị ba kia bị gả tới một nơi xa kinh thành, không còn liên hệ gì với Mạnh gia nữa.
Sau đó Mạnh Lâm Chân tiếp nhận tước vị, thực sự trở thành chủ nhân của phủ Mạnh Bá tước.
Nhiều chuyện liên tiếp xảy đến, rất nhiều người nói vận may Mạnh Lâm Chân tốt, phúc khí lớn. Chỉ có Vinh Tuệ Khanh biết, thực tế Mạnh Lâm Chân có nhúng tay vào thúc đẩy những sự việc đó.
Đương nhiên cũng không thể nói y làm sai. Là y tự bảo vệ bản thân mà thôi. Nếu không phải phụ thân và thiếp thất giết hại mẹ y, không cho mẹ con y một con đường sống, y cũng không tuyệt tình như vậy.
Sau khi Mạnh Lâm Chân trở thành Bá tước, y càng siêng năng chạy đến Vinh gia hơn. Đối xử với Vinh Tuệ Khanh tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Cô muốn mặt trăng trên trời, Mạnh Lâm Chân cũng sẽ tìm thang leo lên trời hái cho cô.
“Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?” Vinh Tuệ Khanh rầu rĩ hỏi y. Cô là người cẩn thận, người khác đối với mình tốt một, cô sẽ nghĩ cách hoàn lại gấp nhiều lần. Chỉ riêng đối với Mạnh Lâm Chân, cô có muốn trả cũng trả không hết được rồi.
“Là ta muốn đối tốt với muội, muốn chiều chuộng muội. Chờ đến khi muội bị chiều đến nỗi không ai chịu nổi tính muội nữa, muội sẽ vĩnh viễn thuộc về một mình ta rồi.” Mạnh Lâm Chân luôn như vậy, cười như không cười mà nói.
Vinh Tuệ Khanh nửa tin nửa ngờ, càng tỏ ra trầm mặc.
Năm ấy cô mười hai tuổi, Mạnh Lâm Chân mười lăm tuổi, tính ra cũng đã lớn rồi.
Mạnh Lâm Chân trịnh trọng đến Vinh gia hành lễ đề xuất nguyện vọng được cưới Vinh Tuệ Khanh khi cô tròn mười bốn tuổi về làm vợ, quản việc trong phủ Bá tước. Đồng thời, y bảo đảm vĩnh viễn không nạp thiếp, nữ chủ nhân của phủ Mạnh Bá tước chỉ có duy nhất một mình Vinh Tuệ Khanh.
Đương nhiên vợ chồng Vinh gia rất vui mừng, nhưng họ vẫn cảm thấy mười bốn tuổi xuất giá, dường như vẫn còn quá sớm.
Mạnh Lâm Chân kiên trì mãi, rốt cục cũng thuyết phục được vợ chồng Vinh gia, bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh lại càng nôn nóng, lo lắng.
Người người đều nói cô dựa vào Mạnh Lâm Chân để trèo cao.
Người người đều nói cô không xứng với Mạnh Lâm Chân. Là cô gặp vận cứt chó gì mới có được vị lang quân tốt như Mạnh Lâm Chân. Có quyền có thế, có tài năng lại có cả diện mạo, lại còn đặt cô vào lòng, đồng ý dù có chuyện gì cũng sẽ không lập vợ lẽ thiếp thất.
Vị hôn phu như vậy thật có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh lại không vượt qua được khúc mắc trong lòng mình. Cô cũng không biết vì sao khi suy nghĩ đến việc thành thân với Mạnh Lâm Chân là đã có cảm giác buồn nôn.
Hai năm nhanh chóng qua đi, Vinh Tuệ Khanh đã mười bốn tuổi. Váy cưới đã chuẩn bị xong, của hồi môn đều đã mang đến phủ Mạnh Bá tước rồi.
Ngày cưới đã định, tất cả đều như ván đã đóng thuyền.
Trước giờ đại hôn một ngày, có một người khách đến Vinh phủ, nói là họ hàng xa của Vinh phu nhân, là biểu thúc của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh giật mình, vội vàng chạy đến đại sảnh. Cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở nơi đó, rõ ràng cô chưa từng gặp qua nhưng bóng dáng sao lại quen thuộc đến vậy.
“... Thần thúc” Vinh Tuệ Khanh lẩm bẩm.
Người đàn ông kia xoay người, sắc mặt bình tĩnh đứng đối diện với Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu, sau đó hỏi Vinh phu nhân: “Là Khanh nhi sao?”
“Đúng vậy. Năm nay đã mười bốn tuổi rồi. Khanh nhi, qua đây gặp mặt biểu thúc của con”. Vinh phu nhân vẫy tay cười nói.
Đột nhiên Vinh Tuệ Khanh nổi lên nghi ngờ, hình như mẹ họ La...
“Biểu thúc, xin hỏi người họ gì?” Vinh Tuệ Khanh có chút khẩn trương hỏi.
“Ta họ La, tên duy một chữ Thần, cùng dòng họ với mẹ nhóc.” La Thần nho nhã lễ độ nói, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Hai mắt Vinh Tuệ Khanh ửng đỏ, nước mắt giàn giụa, chạy nhanh đến phủ Mạnh Bá tước.
“Muội muốn gặp ta à?” Mạnh Lâm Chân vui mừng nói.
Từ khi y tiếp nhận tước vị cho đến nay, chỉ có một mình y đến Vinh gia gặp Vinh Tuệ Khanh, còn Vinh Tuệ Khanh không đến phủ của y.
Vinh Tuệ Khanh đứng trong thư phòng của Mạnh Lâm Chân, hai mắt sưng đỏ nói: “Chúng ta từ hôn đi, ta thật sự không thể gả cho ngươi.”
Vẻ mặt Mạnh Lâm Chân từ mừng rỡ dần dần lạnh đi: “Vì sao? Ta đối với muội tốt như vậy, tại sao muội... vẫn không chịu tiếp nhận ta? Muội nói đi, ta có điểm nào không tốt, muội nói đi, ta có thể thay đổi. Ta bảo đảm, ta sẽ tốt với muội một đời.” Mạnh Lâm Chân nói xong có chút kích động nắm lấy tay Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh không tránh đi, chỉ nhìn vào mắt y gằn từng tiếng mà nói: “Ta biết, ngươi đối với ta rất tốt, rất tốt. Nhưng mà, ta không thích ngươi, vậy nên chúng ta không có cách nào ở cạnh nhau được.”
Mạnh Lâm Chân chỉ hận không thể nắm lấy bả vai cô mà điên cuồng hét lớn: “Rốt cục thì yêu thích là cái gì?” Bọn họ rõ ràng có lệnh của cha mẹ, có lời của mai mối. Y đối tốt với cô, trong lòng chỉ có mình cô, thế nhưng cô vẫn nói “Ta không thích ngươi”.
Từng chút từng chút trong năm năm qua, dù là tảng đá cũng đã ấm lên rồi, nhưng cô vẫn khăng khăng như cũ, cô không thích y.
“Muội thích kiểu đàn ông như thế nào, muội nói ta biết đi, ta sẽ học.” Đôi mắt Mạnh Lâm Chân ửng hồng, nghẹn ngào nói. Từ khi y nhớ được các sự việc cho đến này, dường như y chưa từng khóc. Nhưng hiện tại, nước mắt nơi đáy lòng y cứ thể trào ra ngoài rồi.
Vinh Tuệ Khanh cười khổ: “Ngươi thích ta ở điểm nào, nói cho ta biết, ta sửa lại còn không được ư?”
Mạnh Lâm Chân bị câu nói của Vinh Tuệ Khanh đả kích đến không thở nổi. Lồng ngực y như bị một nhát dao đâm trúng. Y ngồi phịch xuống, lấy tay che ngực tựa vào chân bàn, nét mặt mất mát bi ai thống khổ.
Vinh Tuệ Khanh có chút cảm giác có lỗi, nhưng cô không làm không được.
Vinh Tuệ Khanh chân trước rời khỏi Mạnh phủ, Mạnh Lâm Chân đã nối gót theo sau rồi.
Vinh phu nhân biết được những lời Vinh Tuệ Khanh nói ra, không kìm được cơn giận, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Thật sự con có chút không biết liêm sỉ rồi đấy. Tiểu thư con nhà khuê các, gì mà thích với lại không thích. Lời này mà cũng nói ra được. Người đâu, nhốt tiểu thư lại, đợi đến ngày xuất giá.”
Mình Vinh Tuệ Khanh nằm ở trên gường nơi khuê phòng, nhắm mắt ngủ say.
Trong năm năm qua, mỗi khi cô ngủ say trong tâm trí đều xuất hiện một thứ công pháp gọi là “Húc Nhật Quyết”, từ từ di chuyển trong cơ thể cô, đồng thời luyện hóa Đế Lưu Tương. Có lẽ không có ánh sáng mặt trời nên cô luyện cực kỳ chậm rãi. Thế nhưng thời gian năm năm vẫn có thể khiến nơi cô xuất hiện sự biến hóa khác biệt. Tuy rằng cô chỉ có mười bốn tuổi, nhưng thân thể đã nảy nở như một người phụ nữ trưởng thành, hoàn toàn không giống một thiếu nữ còn nhỏ.
Ngày mai chính là ngày Vinh Tuệ Khanh kết hôn với Mạnh Lâm Chân.