Bổ Thiên Ký

Chương 128: Giả không thể thành thật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Bất kể thời gian bên ngoài đã trôi qua được bao nhiêu lâu, thì bản thân Vinh Tuệ Khanh đã ở trong Lang Hoán Bảo Kính được năm năm tròn. Thời gian năm năm đó đối với cô mà nói không phải là hư ảo, không phải trong mơ, mà là năm năm thực sự. Thậm chí còn để lại dấu vết nơi cơ thể cô, thật sự khiến cô lớn hơn năm tuổi. Những thứ đó không thể lừa người khác, cũng không thể lừa chính cô được.

Kiếp trước của cô có một nhà vật lý từng nói, thời gian vốn là tương đối. Nếu ở cùng với một mỹ nữ, thì một giờ chỉ như một phút. Còn nếu lúc làm việc khổ dịch, thì một phút lại như một giờ. Cô3không xoắn xuýt mình rốt cuộc bao nhiêu tuổi nữa, mười bốn tuổi là mười bốn tuổi. Lúc cô rời khỏi cái thế giới kiếp trước kia là mười bốn tuổi. Nếu thêm chín năm cô sống ở cái thế giới này, còn có năm năm sống trong thế giới trong gương, thì tuổi tâm lý của cô có lẽ là hai mươi tám tuổi.

Nhiều năm tôi luyện như vậy, cuối cùng cô không còn là thiếu nữ thiên tài chuẩn bị thi lớp chọn nữa rồi.

Lời nói của Mạnh Lâm Chân không dọa được Vinh Tuệ Khanh chút nào cả.

Vinh Tuệ Khanh khẽ cười.

Mạnh Lâm Chân hơi do dự nói: “Đương nhiên.”

Vinh Tuệ Khanh cởi chiếc áo choàng bằng lông cáo trắng của Mạnh Lâm Chân ra ném trả y. Cô cười nói:0“Con rối thì không có linh hồn. Ngươi xem trọng ta chính là vì đặc tính độc nhất vô nhị của linh hồn ta đúng không?”

Mạnh Lâm Chân gật đầu.

“Vậy ngươi biến ta thành con rối, thì đặc tính linh hồn của ta cũng biến mất. Vậy ngươi còn cần ta để làm gì?” Vinh Tuệ Khanh buông thõng tay, tiếp tục nói: “Tu vi của ta không cao, không thể làm vệ sĩ cho ngươi. Ta cũng không xinh đẹp gì, không thể hầu hạ các khách khứa khác. Hoàn toàn vô dụng, không bằng ngươi giết ta luôn đi cho rồi. Vì sao phải gặp nhiều trắc trở để luyện ta thành con rối? Ngươi không phải không biết, Thần thúc đã đánh qua đây rồi. Tu vi của thúc ấy cao5hơn ngươi, năng lực mạnh hơn ngươi, tướng mạo cũng tuấn tú hơn ngươi…”

“Im miệng!” Mạnh Lâm Chân gầm lên giận dữ, cơ thể y vọt lên trước bóp lấy cổ của Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi câm miệng cho ta! Thần thúc của ngươi chẳng qua cũng chỉ mới Kết Đan mà thôi. Long Hổ Môn có nhiều tu sĩ Kim Đan như vậy, còn sợ không làm gì được một tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như hắn hay sao?!”

La Thần cảm nhận thấy hơi thở của Vinh Tuệ Khanh, nên y chạy như bay về phía này. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Y không thể chỉ nghe lời nói từ một phía của mấy người kia, mà tin rằng Vinh Tuệ Khanh đã chết…

Mạnh Lâm Chân cũng cảm4thấy có người đang chạy như bay về phía này, y liếc mắt lại trông thấy nụ cười còn chưa kịp thu lại trên khóe miệng của Vinh Tuệ Khanh. Trong lòng Mạnh Lâm Chân càng phẫn nộ, đột nhiên trong đầu y nghĩ ra một kế, vẻ mặt tươi cười nói: “Là biểu thúc của ngươi đúng không? Ta thật muốn xem xem, y có nhận ra hình dáng thật của ngươi không!”

Nụ cười trên gương mặt của Vinh Tuệ Khanh vụt tắt. Sao cô lại quên khuấy mất chuyện này. Cô bây giờ so với năm tháng trước đã có sự khác biệt rất lớn rồi.

Một người hai mươi tuổi tăng thêm năm tuổi và một đứa trẻ chín tuổi tăng thêm năm tuổi. Đây là một khái niệm hoàn toàn khác9nhau.

Mạnh Lâm Chân cười lớn, y tiện tay bày một kết giới, rồi lấy một sợi tóc của Vinh Tuệ Khanh đem ra bên ngoài kết giới đó.

“Cho ngươi xem thủ đoạn của Hoàng Vận Tự chúng ta.” Mạnh Lâm Chân cười đắc ý. Y lấy một người tí hon bằng ngọc sứ từ trong túi càn khôn của mình ra, rồi tùy ý ném xuống đất.

Người tí hon bằng ngọc sứ đó không hề bị rơi vỡ, mà ngược lại lớn như gió thổi, nhanh chóng trở thành một bé gái chín tuổi.

Mạnh Lâm Chân ghim sợi tóc của Vinh Tuệ Khanh vào trong người của người tí hon đó. Còn y thì ngồi xếp bằng xuống bên cạnh, hay tay giơ lên, thi triển đại vô tướng thủ ấn, đổi trắng thay đen, trao cho con rối tí hon mạng sống.

Rất nhanh gương mặt của bé gái đó bắt đầu biến đổi, biến thành hình dáng y đúc Vinh Tuệ Khanh lúc chín tuổi.

“Nói chuyện.” Mạnh Lâm Chân căn dặn.

Bé gái đó nhìn y rồi cười ngọt ngào gọi: “Mạnh đại ca!”

“Ngoan!” Mạnh Lâm Chân giơ tay vỗ vỗ vào đỉnh đầu của cô bé.

Vinh Tuệ Khanh nhìn một cô bé trông giống mình lúc chín tuổi y như đúc, đang làm ra đủ loại hành động nịnh nọt lấy lòng với Mạnh Lâm Chân, thì cô không kìm được nhắm mắt lại không xem tiếp nữa. Mắt không thấy thì tim không đau.

Mạnh Lâm Chân nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của bé gái đó, thì hơi thương tiếc nói: “Đáng tiếc là ta vẫn chưa Kết Anh. Nếu không thì ta đã có thể biến nàng ta thành con rối rồi.” Nói xong y liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái.

Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong kết giới, cô căn bản không hề quan tâm đến tình hình ở bên ngoài.

Mạnh Lâm Chân cười lạnh, mang theo bé gái đó đi ra khỏi động phủ của Thịnh Dĩ Ninh. Y để cô bé ở bên đường cách trước cửa động phủ không xa, rồi đợi La Thần đến.

Mạnh Lâm Chân tìm một chỗ tốt để trốn, y nắm chiếc chày Vi Đà pháp bảo sư môn trong tay. Y định đợi La Thần bị lừa nhận nhầm người, lúc bé gái kia làm náo loạn, Mạnh Lâm Chân sẽ nhân cơ hội đó xông ra tiêu diệt La Thần.

Thân ảnh của La Thần chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên đường.

Bé gái kia dưới sự dẫn dắt âm thầm của Mạnh Lâm Chân, liền cười ngọt ngào, chạy như bay xông về phía La Thần, “… Thần thúc!” Trong giọng nói có ba phần đáng yêu, ba phần ngọt ngào, và còn ba phần mềm mại. Dù cho là lòng dạ sắt đá cũng sẽ bị nung chảy.

La Thần nhìn thấy “Vinh Tuệ Khanh” chạy như bay về phía mình, trước tiên y vui mừng khôn xiết, sau đó lại giống như rơi xuống động băng, toàn thân y đều lạnh buốt.

Bé gái.. này, cũng tính là một con người sao?

Dù cô bé có khuôn mặt, dáng người và giọng nói của Vinh Tuệ Khanh, nhưng cô bé không hề có một chút nhân khí nào. Càng không nói đến có sợi linh khí mà y vô cùng quen thuộc của Vinh Tuệ Khanh!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?!

Đời này của La Thần chưa từng lo sợ, nhưng lúc này y lại lo sợ như nhìn thấy một thứ khủng bố nhất trên đời vậy.

Y biết rằng, trên đời này cái chết không phải là thứ đáng sợ nhất. Rất nhiều thứ có thể khiến cho một người sống không bằng chết.

Bé gái này, rốt cuộc là có quan hệ gì với Vinh Tuệ Khanh đây?!

La Thần dừng lại tại một chỗ cách bé gái không xa, y trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn bé gái đó đang chạy như bay đến bổ nhào vào lòng mình.

La Thần không hề giang tay ra ôm lấy cô bé, nhưng cũng không đẩy cô bé ra. Y chỉ thấy lạnh buốt từ đỉnh đầu xuống, khiến cho toàn thân y đông cứng thành một cây cột băng.

Không có người thi triển pháp thuật, thời tiết cũng không biến đổi.

La Thần chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, đó là loại cảm giác mọi thứ tan thành tro bụi từ tận đáy lòng

“Thần thúc? Thúc đi đâu vậy ạ? Ta nhớ thúc lắm…” Giọng nói của bé gái mềm mại như bông, rồi cô bé dụi dụi đầu vào lòng La Thần.

La Thần chầm chậm giơ tay ra, như thể muốn vuốt ve đỉnh đầu của cô bé.

Mạnh Lâm Chân nhìn một màn này, khóe miệng hếch lên. Màn thay xà đổi cột này của y quả nhiên là cao minh!

“Động thủ…” Mạnh Lâm Chân âm thầm ra lệnh cho con rối tí hon của y.

Sắc mặt của bé gái liền biến đổi, toàn thân phờ phạc cứng đờ, rồi sống chết ôm lấy eo của La Thần không buông.

Ầm ầm một tiếng, một tiếng nổ lớn vang lên từ trong cơ thể của cô bé. Tro bụi từ ngọc sứ vỡ nát phủ La Thần thành một người tuyết…

La Thần không hề động đậy, trước ngực có một lỗ thủng lớn, tựa hồ là do con rối nhỏ kia nổ thủng.

Mạnh Lâm Chân mừng rỡ, vung chiếc chày Vi Đà lên, nhanh như chớp tấn công về phía đầu của La Thần.

Lúc sắp đến gần trán của La Thần, vừa rồi y bất động nhưng đột nhiên cử động lại. Một tay y vung lên, tóm ngay lấy chiếc chày Vi Đà của Mạnh Lâm Chân, rồi lạnh lùng hừm nói: “Thì ra là ngươi!”

Mạnh Lâm Chân phản ứng lại rất nhanh.

Khi tấn công không thành, y lập tức quay người lùi về sau, đến chày Vi Đà pháp bảo sư môn cũng không cần nữa. Y chạy nhanh như tên bắn về phía động phủ của Thịnh Dĩ Ninh.

“Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu!” Thân hình của La Thần lay động, y đã đuổi kịp lên. Tro bụi trên người y rắc khắp đường đến tận trước động phủ của Thịnh Dĩ Ninh.

Vinh Tuệ Khanh ở trong kết giới của Mạnh Lâm Chân cũng không nhàn rỗi.

Cô biết La Thần đã qua đây cứu mình. Nhưng người giúp cô không chỉ có một mình La Thần.

Lúc cô vừa mới bay từ đầm rồng ra, con sóc nhỏ Khẳng Khẳng đã lập tức cảm nhận thấy hơi thở của cô, nó đã chạy như bay từ trong rừng sau núi Long Hổ qua.

Trong mắt của Khẳng Khẳng, kết giới của Mạnh Lâm Chân hoàn toàn không đáng nhắc đến.

“Tuệ Khanh, cô đã đi đâu vậy? Sao lại quẳng Khẳng Khẳng ở lại!” Chiếc chân của Khẳng Khẳng nhảy trên nền đất rồi chít chít gọi lớn, hoàn toàn không có dáng vẻ không nhận ra cô.

Vinh Tuệ Khanh vừa vui mừng vừa kinh ngạc, cô giơ tay ra ôm Khẳng Khẳng lên, nhỏ giọng nói: “Mang ta ra ngoài trước. Chúng ta ra ngoài rồi nói sau.”

Khẳng Khẳng liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái, rồi chỉ chỉ về một hướng, chít chít nói: “Bên này, Khẳng Khẳng đã cắn một lỗ ra rồi.”

Vinh Tuệ Khanh rất tin tưởng bản lĩnh của Khẳng Khẳng, theo hướng mà nó chỉ, cô chui qua chỗ lỗ thủng của kết giới.

Động phủ của Thịnh Dĩ Ninh rất lớn. Dù Vinh Tuệ Khanh đã xuyên qua được kết giới, nhưng vẫn chưa kịp đi ra ngoài, thì đã phát giác thấy Mạnh Lâm Chân quay lại rồi.

Vinh Tuệ Khanh vội lấy cỏ ẩn thân ra, che chở Khẳng Khẳng vào lòng. Cô phát động linh lực, vượt qua người Mạnh Lâm Chân đi ra bên ngoài động phủ.

Mạnh Lâm Chân và Vinh Tuệ Khanh đi lướt qua nhau, đột nhiên y giống như cảm thấy gì đó, liền quay đầu lại hỏi: “Ai đang ở đó?!”

Vinh Tuệ Khanh vội đứng bất động, đến hô hấp cũng ngưng lại, nén một hơi thở trong ngực.

Mạnh Lâm Chân vội vã đi vào trong động phủ để mang Vinh Tuệ Khanh ở trong kết giới đi, nên y cũng không nán lại ở đây lâu. Sau khi quét mắt khắp nơi một lượt, y liền vội vội vàng vàng đi ngay.

Vinh Tuệ Khanh thở phào ra, rồi gấp gáp chạy thật nhanh ra ngoài.

Lúc ở cửa ra vào động phủ của Thịnh Dĩ Ninh, Vinh Tuệ Khanh vừa hay đụng trúng La Thần đang đuổi đến.

Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ, cô thu cỏ ẩn thân lại, khẽ gọi: “Thần thúc!”

La Thần dừng bước, nhìn thân hình của thiếu nữ đang xuất hiện trước mặt mình.

Một mái tóc dài óng ả được búi lên, phía trước chỏm tóc mái nghiêng là một đôi mắt to sáng, mũi cao môi đỏ, nên lại càng làm nổi bật vết sẹo trên gương mặt.

Đã là một cô nương rồi.

Mới có năm tháng trôi qua mà thôi.

Trong đầu La Thần thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi nhiều thêm, mà y chỉ giơ một tay ra nói: “Chỗ này không thể ở lại lâu, chúng ta mau đi thôi!”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu lia lịa. Cô biết mà, Thần thúc tuyệt đối sẽ không thể nhận nhầm người được.

Kéo lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh, tay còn lại của La Thần lấy một con thuyền nhỏ cỡ quả hạch đào từ trong túi càn khôn ra, rồi ném lên không trung.

Con thuyền nhỏ này giống hệt như người tí hon bằng ngọc sứ ban nãy, nó cũng lớn nhanh như thổi, nhanh chóng biến thành một con thuyền lớn giương buồm đón gió, bồng bềnh giữa không trung.

“Lên đó, rời khỏi nơi này trước, rồi ta sẽ nói rõ ràng với nhóc.” La Thần đỡ Vinh Tuệ Khanh vào phi thuyền, rồi tự mình bay lên.

Bánh lái của phi thuyền ánh lên một tia sáng trắng, sau đó đột nhiên bay lên. Trong chớp mắt bay cao lên hàng nghìn mét, gia tăng tốc độ bay hệt như tàu bay, khiến cho Vinh Tuệ Khanh không kịp phòng bị, liền bổ nhào vào lòng La Thần. Đôi môi của cô vừa hay áp lên môi La Thần.