Bổ Thiên Ký

Chương 141: Trong họa có phúc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng xẹt qua câu nói “Yêu thú báo gấm, thần thông trời sinh” mà vừa rồi tu sĩ khôi ngô đó nói. Đây có lẽ chính là con yêu thú có thần thông trời sinh mà bọn họ nhắc tới, có thể khiến người ẩn thân hiện hình.

Vinh Tuệ Khanh như bị cố định tại chỗ, toàn thân trong chớp mắt cứng đờ, không thể cử động được. Không lẽ đây cũng là tác dụng kèm theo của thần thông đó? Có thể khiến một người mất đi cử động tự do trong thời gian ngắn? Nếu thật sự là như vậy, thì loại thần thông này quá phi thường rồi.

Trong một khắc Vinh Tuệ Khanh bỗng thấy vô cùng hứng thú với loại thần thông này. Cô dùng Thiên Nhãn nhìn qua, trên đầu con báo gấm đó lại3có màu xanh lá nhạt, giống hệt như dị thảo hoa quế có chút linh khí kia!

Nó lại là một con yêu thú chưa từng phạm đến giết chóc!

Tâm trạng của Vinh Tuệ Khanh lập tức thả lỏng. Đối với con yêu thú này, chỉ cần mình không tấn công nó, thì nó sẽ không làm hại gì đến mình.

Các yêu thú từng giết những sinh linh vô tội, khí sắc trên đầu không là màu đỏ thì cũng là màu đen, một số ít thì có lẫn tạp chất màu nâu đen trong màu trắng. Nó cho thấy, những con yêu thú đó chưa tự mình động thủ, nhưng lại xúi giục các con yêu thú khác phạm đến giết chóc.

Loại thần thông Thiên Nhãn này, Vinh Tuệ Khanh có được từ chỗ yêu tu Mão gia của phố Hồ Lô, dùng để nhìn yêu0thú, nên vừa nhìn một cái là biết ngay.

Từ một góc độ nào đó mà nói, yêu tu và yêu thú đều cùng một tổ tông. Nhưng yêu tu tiến hóa sớm, nên cũng đã sớm thoát li khỏi hình dáng của thú vật.

Một con yêu thú chưa từng phạm đến giết chóc, lại còn có thần thông trời sinh…

Con báo đó nhìn Vinh Tuệ Khanh, biểu tình trên mặt nó khá nghi hoặc. Nó cảm thấy được rằng Vinh Tuệ Khanh không có ác ý, hơn nữa trên người cô có một mùi mà nó rất quen thuộc, thánh thiện trang nghiêm. Giống như lúc còn rất nhỏ, nó đã cảm nhận thấy trên cơ thể của một yêu tu…

Nhưng nó cũng cảm nhận được rằng, cô gái này không phải là yêu tu.

Yêu tu là đối tượng mà tất cả yêu thú phải bái5lạy. Vì yêu tu sinh ra đã có hình người, còn yêu thú bọn chúng phải sau Trúc Cơ mới có thể biến hình. Trước kia, chỉ có thể dùng các loại pháp thuật để duy trì hình dáng con người trong chốc lát.

Trông thấy trong mắt của con yêu thú lộ ra ý nghi hoặc, suy nghĩ của Vinh Tuệ Khanh xoay chuyển cũng thật nhanh. Cô lộn một vòng về phía trước, ngồi vững trên lưng con báo gấm đỏ như lửa đó. Cô giơ tay túm lấy cái gáy của nó, rồi lập tức truyền âm nói: “Báo gấm, ta không phải là đồng bọn với chúng. Ta có thể cứu ngươi.”

Con báo đó trúc trắc, nhỏ giọng gầm gừ mấy tiếng: “Xích Báo, ta là Xích Báo chứ không phải là báo gấm.”

Vinh Tuệ Khanh vỗ vỗ lên cái đầu của con4yêu thú, ra hiệu nó hãy bình tĩnh lại. Vinh Tuệ Khanh thu tay lại hái một nhành hoa quế màu đỏ máu từ trong bụi cây bên cạnh xuống, cắn trước miệng, rồi cô xõa tóc ra phủ xuống bờ vai.

“Ai? Ai đang ở đó?!”

Ba tên tu sĩ đang mưu tính ở một chỗ không xa nghe thấy tiếng gầm gừ của báo gấm, đều bị dọa cho nhảy dựng cả lên. Ba người hốt hoảng lấy ra pháp khí của mình, rồi ngắm chuẩn vào nơi truyền đến tiếng gầm gừ nhỏ đó.

Chỉ thấy một con báo lớn lông đỏ như lửa, cao lớn tầm bằng một con nghé con đang đứng ở đó nhìn trừng trừng họ. Trên tấm lưng cao lớn của nó có một cô gái áo đen đang ngồi, tóc dài xõa xuống vai, làn da trắng như tuyết, miệng9ngậm một nhành hoa quế màu đỏ như lửa cũng đang mỉm cười nhìn họ. Ánh mắt như tơ nhìn từng gương mặt của họ, mang theo sự uyển chuyển dạt dào. Một đôi giày nhỏ màu đen đưa lên, đung đưa giữa không trung, khiến ba tu sĩ nhìn đến mức trong lòng đều phơi phới theo. Hệt như đang chèo thuyền, khua lên thành từng trận sóng gợn.

Trên gương mặt của ba tu sĩ đều đỏ thành một mảng, qua một lúc lâu sau mới định thần lại.

Tu sĩ khôi ngô trong số đó là người hồi tỉnh lại trước nhất, hắn lớn giọng nói: “Đừng trúng mưu kế của yêu nữ! Ba chúng ta cùng nhau xông lên!”

Vinh Tuệ Khanh thì không để ba tu sĩ có tu vi không bằng mình đó vào mắt, cô nhẹ vỗ cái đầu của yêu thú Xích Báo: “Xông qua đó đi, đừng sợ!”

Xích Báo do dự một chốc, nói: “Túm chặt vào.” Sau đó nó gầm lớn một tiếng, vọt thân mình nhảy lên, bổ nhào về phía ba tu sĩ đó.

Ba tu sĩ đó lập tức hối thúc pháp khí trong tay mình.

Một tay của tu sĩ khôi ngô loáng vung lên, một thanh đao lá liễu tinh vi rời khỏi tay hắn rồi bổ về phía đầu của Xích Báo dưới thân của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh giơ ngón tay trắng ngần ra, vận chuyển linh lực, bắn lại thanh đao lá liễu đó.

Thanh đao lá liễu ngừng lại một chốc giữa không trung rồi quay ngược lại, gia tăng tốc độ quay đầu bắn về phía tu sĩ khôi ngô.

“A!” Tu sĩ khôi ngô đó kêu lớn lên một tiếng, rồi ngửa mặt lên trời ngã xuống đất. Vị trí trái tim trước ngực hắn cắm một thanh đao lá liễu sáng loáng. Là pháp khí của chính hắn!

Hai hòa thượng bên cạnh nhìn thấy yêu nữ trên lưng con báo gấm chỉ bắn đầu ngón tay ra, đã giết chết đồng bọn của mình, thì lập tức bị dọa cho quay đầu bỏ chạy. Pháp khí mà họ vừa lấy ra là một lần tràng hạt và một thanh giới đao, vì không có chống đỡ linh lực của chủ nhân, nên chúng đều bị rơi từ giữa không trung xuống.

Vinh Tuệ Khanh không tiếp tục truy đuổi hai hòa thượng đó nữa, mà cô giục Xích Báo đi đến cạnh xác của tu sĩ khôi ngô kia. Cô tùy tay lấy ra túi càn khôn của hắn ra nhìn ngó.

Xem ra thời gian bọn họ ở bên ngoài cũng rất dài, nên đồ bên trong túi càn khôn của tu sĩ kia đều sắp hết rồi.

Vinh Tuệ Khanh ném chiếc túi càn khôn trả lại. Đúng lúc cô vừa định nhảy từ lưng Xích Báo xuống, thì nghe thấy một âm thanh phẫn nộ vang lên: “Yêu nữ! Ngươi dám giết đệ tử của Long Hổ Môn ta! Chúng ta không đội trời chung với ngươi!”

Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại thì trông thấy hai tu sĩ mặc áo màu thẫm lệch vạt giống nhau. Hai người một cao một thấp, đang cầm thanh trường kiếm chui từ trong rừng cây ra, đứng ở chỗ khoảng đất trống đối diện cô và Xích Báo vừa mới đứng.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh trùng xuống. Hai tu sĩ này là tu vi Trúc Cơ, lại còn nói là đệ tử của Long Hổ Môn. Có lẽ chính là hai người mà ba tu sĩ vừa rồi đang âm mưu hãm hại.

Vinh Tuệ Khanh cười lạnh một tiếng, cô lôi nhành hoa quế từ trong miệng ra, nhẹ ném xuống đất, nói: “Ta cứu các người một mạng, các người lại lấy oán báo ân! Sớm biết vậy ta đã mặc kệ các người rồi, kệ cho đồng môn các người tương tàn!”

“Con yêu nữ nhà ngươi! Còn muốn dùng lời nói ngụy biện, làm bại hoại thanh danh của đồng môn sư đệ chúng ta! Đáng giận, đệ ấy đã chết rồi, mà ngươi còn nhục mạ đệ ấy như vậy! Bớt nói lời vô nghĩa đi, nhìn kiếm đây!” Gương mặt tu sĩ dỏng cao lộ ra vẻ tang thương, tay thả lỏng, giục trường kiếm của mình mạnh mẽ đâm về phía Vinh Tuệ Khanh.

Dẫu sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ, uy áp của tu vi khiến cho Vinh Tuệ Khanh có hơi không thở nổi.

Nhưng cô ở bên cạnh La Thần đã lâu, nên cũng không đến mức không chịu nổi uy áp của tu sĩ Trúc Cơ như trước nữa.

“Cứu ta!” Vinh Tuệ Khanh ngước lên trời gọi lớn.

Cô rất chắc chắn rằng, hai người này là tu sĩ Trúc Cơ, Thần thúc nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Hai tu sĩ đó ngơ ngác, vô thức cũng nhìn lên trời.

La Thần không hề xuất hiện như dự liệu.

Mắt Vinh Tuệ Khanh trông thấy thanh trường kiếm đang phi như bay qua, lại không có ai xuất hiện cứu cô cả. Cô mới nghiến răng, lôi một tấm lôi phù quý giá ra, ném về phía thanh trường kiếm.

Để cho Vinh Tuệ Khanh hộ thân, La Thần đã vẽ cho cô mấy tấm bùa chú.

Y là tu sĩ Kim Đan, nên bùa chú làm ra có uy áp rất lớn, đánh gần đánh xa đều được. Chỉ là số lượng hơi ít, dùng hết một tấm là ít đi một tấm.

Vinh Tuệ Khanh trước giờ luôn coi chúng như bảo bối, không phải lúc tính mạng bị đe dọa thì sẽ không lấy ra.

Tối hôm nay có lẽ không dùng thì không được nữa rồi.

Lôi phù gặp phi kiếm, nhanh chóng nổ tung, chẻ thanh trường kiếm thành hai đoạn.

“Yêu nữ! Dám chặt đứt kiếm của ta!” Tu sĩ dỏng cao không nén được phẫn nộ, rồi lại lôi một con dao găm ra, hắn nhẹ nhả ra linh lực, rồi lại bay về phía Vinh Tuệ Khanh.

Tu sĩ thấp lùn bên cạnh không lấy pháp khí ra, mà lại dùng một thuật hàng rào, vây quanh chỗ mà Vinh Tuệ Khanh và Xích Báo đứng lại.

Vinh Tuệ Khanh bất đắc dĩ lại dùng một tấm huyền băng phù mới đánh lại được con dao găm đó. Trong lòng cô không ngừng kêu khổ. So với dựa vào pháp kí, tu vi của cô thấp hơn đối phương một bậc, hoàn toàn không phải là đối thủ của họ. Cô căn bản không dám, mà cũng không thể lấy đá chọi đá với đối phương.

Nhưng nếu đánh giáp lá cà, thì hiện tại cô bị vây lại rồi, muốn chạy cũng không chạy nổi.

Vinh Tuệ Khanh đang lúc nóng ruột, thì Xích Báo dưới thân cô đột nhiên gầm lớn lên một tiếng, âm thanh chấn động cả núi rừng. Nó cõng Vinh Tuệ Khanh nhảy vọt lên không, thoát ra khỏi hàng rào vây hãm bọn họ. Con mắt thứ ba giữa hai đầu lông mày của Xích Báo lại phát ra chùm sáng màu vàng nhạt, chiếu qua phía hai tu sĩ đó.

Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ. Cô nhớ ra, loại thần thông này của Xích Báo không chỉ có thể khiến người ẩn thân hiện hình, mà còn có thể khiến đối phương bất động trong thời gian một hơi thở.

Đối với tu sĩ mà nói, thời gian một hơi thở dù không đủ để tấn công giết chết họ, nhưng cũng có thể đủ để làm rất nhiều việc. Ví dụ như bỏ chạy chẳng hạn.

Vinh Tuệ Khanh cấp tốc thúc giục Xích Báo bay khỏi chỗ này.

Thân thể Xích Báo uyển chuyển, dường như nó rất quen thuộc với nơi này, nó tìm thấy một con đường nhỏ ở giữa rừng núi, rồi đem theo Vinh Tuệ Khanh chạy như bay về nơi xa.

Vinh Tuệ Khanh nhớ ra không biết La Thần đang ở đâu, liền kéo tai của Xích Báo nói: “Đợi một chút! Thần thúc vẫn còn đang ở chỗ đó!”

Lời vừa dứt, La Thần bay vút lên xuất hiện, y ngồi sau lưng Vinh Tuệ Khanh, hai cánh tay giơ ra cố định Vinh Tuệ Khanh lại, rồi ra lệnh với Xích Báo nói: “Đi, đi đến thôn Bì Thị!”

Uy áp của tu sĩ Kim Đan khiến cho Xích Báo chỉ có thể tuân theo.

Vinh Tuệ Khanh vội hỏi: “Thần thúc, vừa nãy thúc đi đâu vậy? Thật sự là quá nguy hiểm, có hai tu sĩ Trúc Cơ đuổi qua. Ta thiếu chút nữa là chết trong tay họ rồi!”

La Thần nhỏ giọng trách: “Không phải nhóc đã thu phục được Xích Báo rồi sao? Nhóc quên thần thông của nó rồi à?” Có thể thấy Xích Báo từ lúc vừa xuất hiện, La Thần ở bên cạnh đã nhìn thấy rồi.

Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên hỏi: “Vậy sao Thần thúc không hiện thân? Chỉ có ta bị nó làm cho hiện thân hình.”

“Ta là tu sĩ Kim Đan, nó chẳng qua chỉ là giai đoạn Luyện Khí. Nên nó chỉ có thể làm hiện hình tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ thôi. Đợi nó Trúc Cơ rồi, ta cũng không thể ẩn thân trước mặt nó được nữa.”

Vinh Tuệ Khanh bừng tỉnh, vội nói: “Ta vẫn không quen. Vả lại, ta cũng không thể gọi là thu phục Xích Báo được, mà mà phối hợp với nó mà thôi.”

La Thần hận rèn sắt không thành thép hừm một tiếng, rồi lại ẩn thân hình đi.

Trong con mắt của người ngoài nhìn vào, là một con báo gấm lông đỏ như lửa cõng một thiếu nữ yêu mị đang xuyên rừng.

Ánh trăng xuyên qua lá cây loang lổ nhiều màu chiếu lên khoảng đất trống trong rừng, cũng chiếu lên thân mình của Xích Báo và Vinh Tuệ Khanh. Như quỷ như ma, vô cùng động lòng người.

Tiếng gió bên tai rì rào lướt qua, nhanh như chớp đã gần đến thôn Bì Thị.

Vài người thợ săn sáng sáng lên núi đặt bẫy săn thú nhìn thấy Xích Báo và thiếu nữ, thì đều vội vàng quỳ xuống khấu đầu, miệng nói: “Sơn quỷ đại nhân đi tuần núi ạ …”