*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bước ra khỏi vùng đất linh hồn, những yêu thú này bèn thi nhau hóa thành hình người. Kẻ đi, kẻ bay, kẻ chạy, kẻ bơi, nhau chóng thi triển pháp thuật tiến về phía núi Quán Đào.
Bên trong vùng đất linh hồn, La Thần vốn đang ở dạng người khổng lồ cao trăm trượng theo tấm lưới biến mất cũng dần dần khôi phục hình dáng ban đầu.
Lang yêu nằm trên nền đất bỗng gừ một tiếng, mơ màng tỉnh lại. Nó xoa xoa cái đầu, sau đó nói đầy oán giận: “Bà nó nữa, toàn một lũ cặn bã! Dám bỏ ông đây biến nhanh như thế!”
La Thần rủ mắt xuống, nhìn thấy lang yêu kế bên chân mình bằng ánh mắt thâm trầm. Sau đó y3vươn tay ra, tóm gáy nó xách lên rồi lạnh lùng nói: “Đi với ta một chuyến.” Tay còn lại móc một chiếc vòng cổ bằng da bên trong túi càn khôn, nhanh chóng chụp lên cổ lang yêu rồi ném nó xuống đất.
Lang yêu sợ quá, quỳ xuống trước mặt La Thần. Nó chắp hai tay lại với nhau, liên tục cầu xin: “Đại gia, lão gia, tổ gia gia, Lang Thất ta chưa từng làm chuyện nhẫn tâm hại người bao giờ. Cùng lắm chỉ bắt trộm vài con gà, sờ qua mấy con chó, chứ chưa từng làm hại ai bao giờ. Cầu ngài cho ta một con đường sống, thu lại cái vòng cổ này..”
“Ồn ào!” La Thần không quay đầu lại mà tiến về0phía trước.
Cổ Lang Thất lập tức căng cứng. Nó bị chiếc vòng cổ kia siết đến độ suýt chút nữa sùi cả bọt mép nên đành phải lẽo đẽo theo sau La Thần. Mặc dù bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn theo chân, nhưng trong lòng nó đã phỉ nhổ muốn mắng chết La Thần. Giờ trong đầu nó muốn La Thần bị đánh chết, ngã chết, độc chết, bóp chết, nghẹn chết, mệt chết, vui chết, các thể loại chết!
Bấy giờ ở thôn Bì Thị dưới núi Quán Đào đang náo loạn tới mức gà bay chó sủa.
Trưởng thôn Bì Thị lúc này mồ hôi chảy ròng ròng đứng trước mặt tu sĩ Trúc Cơ của Vạn Càn Quán, lắp bắp nói mãi không nên câu.
“Ngươi nói, trước5khi hai sư chất của ta rời khỏi thôn các ngươi đã để mắt tới một cô nương?” Tu sĩ râu dê chỉ vào căn nhà tranh lúc trước Vinh Tuệ Khanh và La Thần từng ở, dài giọng hỏi.
“Đúng cái đầu ngươi! Vậy ta hỏi ngươi, người trong nhà đâu? Đừng nói với ta là ngươi không biết!” Ánh mắt của tu sĩ râu dê như muốn phun lửa. Lão hếch cao cằm, đúng là dùng lỗ mùi nhìn người khác.
Toàn bộ uy áp của tu sĩ Trúc Cơ được phóng ra bằng sạch, khiến người trần mắt thịt như trưởng thôn bị ép tới mức hôn mê.
“Vô dụng!” Lão tu sĩ râu dê hét vang một tiếng4sau đó đá văng trưởng thôn ra xa, còn mình mang theo đám tu sĩ tiến vào căn nhà Vinh Tuệ Khanh và La Thần từng ở.
Trong phòng vốn chẳng có gì mấy. Hơn nữa, bao nhiêu đồ dùng thường ngày Vinh Tuệ Khanh đều mang đi hết rồi nên căn phòng càng thêm trống trải.
Tu sĩ râu dê cố gắng nén cơn giận lại, lôi ba đồng xu rỉ xanh ra rồi nghiêm túc tung một quẻ.
Trên Khảm dưới Cấn, là quẻ thứ ba mươi chín, quẻ Kiển. Non sông trắc trở, hiểm trở phía trước, quẻ Hung.
Tu sĩ râu dê tức giận tới mức ném ba đồng xu đi, rồi nện mấy cước xuống đất để trút giận.
Một đệ tử Vạn Càn Quán bên cạnh thấy vậy9bèn cười nói: “Sư phụ chớ tức giận. Theo đệ tử thấy quẻ này không phải là xấu. Người xem, có non có nước, không phải ám chỉ cô gái kia đang lánh ở vùng có núi có sông hay sao? Bên cạnh thôn Bì Thị này chính là núi Quán Đào. Chúng ta có thể lên núi để lục soát, chắc chắn sẽ tìm ra!”
Sắc mặt lão tu sĩ râu dê hòa hoãn trở lại, mỉm cười khen đệ tử: “Trẻ nhỏ dễ dạy! Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy! Đi, chúng ta lên núi!” Một bên vừa âm thầm hạ quyết tâm, dù đệ tử có thông minh đến đâu cũng không thể để cho hắn có cơ hội giỏi hơn thầy, một bên vừa nghĩ vừa dẫn theo đám đệ tử Vạn Càn Quán lên núi.
Người dân thôn Bì Thị chỉ biết liếc mắt nhìn nhau, không hiểu đám tiên sư kia đang làm trò gì.
“La cô nương đi đâu rồi? Đến lúc La đại thúc trở về mà không thấy La cô nương thì chúng ta biết phải ăn nói thế nào?” Đại thẩm hàng xóm nhà Vinh Tuệ Khanh là một người phúc hậu, bình thường cũng quan tâm chăm sóc cô rất chu đáo.
Người bên cạnh bèn an ủi bà: “Sống chết có số, phú quý nhờ trời. Điều chúng ta có thể làm đều đã làm cả rồi. Tiên sư đã đến cướp người, dù có La đại ca ở đây cũng không dám hai lời. Bà chớ có nghĩ chuyện này là tại mình. Hơn nữa La cô nương đã trưởng thành rồi, nàng ta có tay có chân, muốn đi đâu thì sao chúng ta quản được?”
Lời nói này coi như công bằng rồi!
Không thừa dịp bỏ đá xuống giếng, cũng xem như là người tốt.
Đại thẩm lau lau nước mắt, thầm nói: “Tiên sư thì tài giỏi lắm sao? Cứ là tiên sư thì có thể ép người khác làm kỹ nữ à…” Lời còn chưa kịp nói hết, chồng bà đã vung tay tát bà một cái rồi quát: “Con mụ chết tiệt, ăn no rồi rửng mỡ à? Tiên sư là người chúng ta có thể tùy tiện nhắc đến sao? Bà mau ngậm miệng vào cho tôi! Nếu không ngậm được miệng thì tránh ra xa một chút. Nhà chúng ta không thờ nổi Đại Bồ Tát như bà!”
Đại thẩm ngay lập tức ngậm miệng lại, sau đó theo chồng mình về nhà.
Trước khi tiến vào cửa, trong lúc vô tình quay đầu lại thì bà bỗng thấy nhà họ La sát vách bất chợt lóe sáng.
Đại thẩm vội vàng lấy tay áo dụi dụi con mắt, đến khi nhìn lại thì không phát hiện ra điều gì.
Xem ra mình hoa mắt rồi!
Bà liền đóng cửa lại rồi đi vào trong nhà.
…
Bên trong hang yêu ở núi Quán Đào, Vinh Tuệ Khanh đang khoanh chân ngồi thiền, luyện hóa Đế Lưu Tương trong cơ thể.
Phía trước hang động này có một dòng suối nhỏ. Khẳng Khẳng thích nhất là ra ngoài đến bên dòng suối nghịch nước, không xối đến ướt đẫm người thì nhất quyết không chịu về động để đợi.
Xích Báo thì ngoan ngoãn hơn nhiều. Nó vẫn hiện nguyên hình, nằm ghé bên người Vinh Tuệ Khanh. Hai mắt báo chằm chằm nhìn sườn mặt của Vinh Tuệ Khanh giống như sợ cô đột nhiên biến mất vậy.
Không biết qua bao lâu, Xích Báo đột nhiên vểnh tai lên, thấp giọng nói: “Có người đến.”
Vinh Tuệ Khanh mở mắt, trên gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng không giấu giếm. Cô vẫn chỉ là một Luyện Khí tầng chín đại viên mãn, trong khi linh sủng của mình đã đạt Trúc Cơ rồi. Những thứ nó nghe thấy, cô còn chưa nghe thấy được.
“Bao nhiêu người? Tu vi thế nào?” Vinh Tuệ Khanh hỏi.
Xích Báo dựng thẳng tai lên, ngưng thần yên lặng nghe ngóng động tĩnh. Nó đang định trả lời thì Khẳng Khẳng xuyên tường đi vào, đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh và Xích Báo, vừa chống thắt lưng vừa thở hổn hển: “Bên ngoài có mấy đạo sĩ. Một người Trúc Cơ hậu kỳ, hai người trung kỳ, còn ba người Luyện Khí hậu kỳ. Trông bọn chúng rất lợi hại!”
Nó vẫn nhớ rất rõ lời Vinh Tuệ Khanh từng nói: Đánh không lại thì chạy.
Vinh Tuệ Khanh đứng lên: “Nếu có thể chạy thì tất nhiên sẽ chạy. Nhưng bây giờ đang ở trên núi Quán Đào, có thể chạy đi đâu? Đợi bọn chúng mệt rồi ta sẽ ra tay mới là đúng đắn!” Trên người cô bây giờ không còn Thuấn Di Phù nữa. Linh lực của La Thần tạm thời không thể viết ra được sức mạnh của Thuấn Di Phù.
Đối phương rõ ràng là người đông thế mạch, tu sĩ cao cấp lại nhiều. Cho dù có trốn thì bọn họ cũng chỉ trốn được nhất thời, cũng không trốn được cả đời.
Ngón tay Vinh Tuệ Khanh khẽ mở, sau đó bắn một tia linh lực dập tắt từng bó đuốc treo trên vách hang động: “Chờ xem. Cửa hang ở đây vô cùng khó tìm. Bọn chúng chưa chắc đã có thể tìm ra nơi này. Chúng ta không nên hoảng loạn làm gì.” Nói xong lại ngồi xuống.
Bên ngoài hang động cô vốn bày sẵn Huyễn Trận, mà bên trong lại bố trí Chu Võng* Trận. Cho dù bọn chúng may mắn có thể phá bỏ được Huyễn Trận của cô mà tìm được cửa hang, đến lúc xông vào cũng không tìm thấy bọn họ.
* Mạng nhện.
Họ cứ vậy chờ đợi, chờ liên tục ba ngày ba đêm.
Vào thời điểm Vinh Tuệ Khanh nghĩ bọn chúng sẽ từ bỏ thì tu sĩ râu dê không kiên nhẫn thêm được nữa, bèn lôi ra một viên Thể Hồ Phù đầy quý giá, ném thẳng vào trong Huyễn Trận trước mặt mình.
Thể hồ quán đỉnh, có thể phá bỏ tất thảy mê huyễn.
Thể Hồ Phù quý giá này có được là do một lần lão lập công lớn, sau đó được Quán chủ Vạn Càn Quán Chung Nhân Nghĩa đặc biệt khen thưởng. Vì chỉ có thể sử dụng một lần nên quý giá đến độ có tiền chưa chắc đã mua được, thậm chí cầm linh thạch thượng phẩm trong tay cũng chẳng có chỗ mà mua.
Quán chủ Chung Nhân Nghĩa của Vạn Càn Quán là một kiếm tu nổi danh. Mọi người gọi ông ta là “Nhân Nghĩa Kiếm”. Ông ta là một người có phẩm hạnh đoan chính, tấm lòng lương thiện, được khen là người chính trực trong giới tu hành của nước Đại Sở. Chung Nhân Nghĩa cũng là một trong hai tu sĩ Nguyên Anh của nước Đại Sở. Từ khi lão tổ của Đóa gia bị phế bỏ, Quán chủ Chung Nhân Nghĩa của Vạn Càn Quán trở thành tu sĩ Nguyên Anh duy nhất. Theo đó địa vị của Vạn Càn Quán càng ngày càng tăng cao. Đệ tử Vạn Càn Quán ở nước Đại Sở chẳng khác gì lũ cua bò, ngang ngược hống hách.
Tuy Thể Hồ Phù có quý giá nhưng chung quy lại vẫn không quý bằng ba mảnh mai rùa trên lưng rùa thần Lạc Thủy. Lão từng nghe Chung Quán chủ nói rằng, nếu ai có được ba mảnh mai rùa đó sẽ tiên đoán được trước vạn năm, sau vạn năm, trở thành một nhà tiên tri.
Đối với tu hành mà có thể biết trước tất cả mọi chuyện thì quả nhiên tốt không cần phải bàn.
Sau khi Thể Hồ Phù lướt qua, Huyễn Trận đơn giản của Vinh Tuệ Khanh lập tức bị phá bỏ.
Bị vây ba ngày ba đêm trong Huyễn Trận, đám đạo sĩ Vạn Càn Quán mặt mày tái mét. Ai nấy đều đã kiệt sức vì trong trận không ngừng đấu đá lẫn nhau.
Huyễn Trận vừa bị phá bỏ, bọn chúng mới nhận ra ngay từ ban đầu kẻ mình chiến đấu lại chính là đồng đội bên cạnh.
“Yêu nữ! Quá ngoan độc rồi!”
Tu sĩ Vạn Càn Quán không ngừng hướng về vách đá lớn tiếng mắng chửi.
Tu sĩ râu dê dựa vào muôi đồng chỉ hướng để tìm ra nơi này. Bởi đây có núi, có sông nên hẳn là nơi quẻ Kiển ám chỉ.
Dù bọn họ biết rõ cửa hang ở phía đối diện nhưng không làm cách nào vào được. Trước đó bị vây trong Huyễn Trận ở cửa hang ba ngày ba đêm, bây giờ Huyễn Trận đã được giải trừ nhưng bọn họ vẫn không có cách nào để tiến vào.
“Ngươi nói xem cửa hang ở đâu?”
Mấy gã tu sĩ vòng quanh vách đá mấy vòng nhưng không tìm ra bất cứ manh mối nào. Cuối cùng bọn họ đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi, khôi phục linh lực trước đã rồi tính tiếp.
Linh lực còn dư của họ quá ít.
Đến nửa đêm, trăng cao ló rạng. Ánh trăng từ từ chiếu đúng vào vách đá.
Trên vách đá bỗng nhiên lóe sáng, dần dần cửa hang hình chữ nhật xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Cửa hiện ra rồi!” Mấy đệ tử reo hò vui mừng, lập tức xông lên đẩy cửa ra.
Chỉ cần dùng một chút linh lực là cửa hang đã mở ra rồi.
“Cẩn thận có bẫy.” Tu sĩ râu dê vội kêu to. “Ở cửa có ảo cảnh thì chắc chắn bên trong bày trận pháp.”
Nghe thấy vậy ai ai cũng cảm thấy có lý, vội vàng dừng bước. Sau đó họ cẩn thận ngó vào bên trong dò xét một hồi.
Khi ánh trăng lệch khỏi vị trí ban đầu, cửa hang cũng dần trở nên mơ hồ không rõ.
“Không tốt, cửa hang sắp biến mất rồi. Sư phụ, chúng ta cứ vào trước đã rồi nói tiếp.” Nếu còn chờ thì không biết phải chờ đến bao giờ nữa.”