*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lang yêu từng bước xê qua, trên mặt nó có một tia nghi hoặc: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
La Thần nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vinh Tuệ Khanh.
Dung nhan của cô với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường đang nhanh chóng hồng hào trở lại.
La Thần nhẹ nhõm thở phào một hơi, rồi đặt cô xuống.
Xích Báo vội vàng nằm ngang xuống đất, để làm một cái đệm lót mềm mại nhất cho Vinh Tuệ Khanh.
La Thần đặt Vinh Tuệ Khanh nằm lên trên người Xích Báo, đồng thời y nhìn tay trái của mình. Thanh trường đao của y đã biến mất.
Bên trong hang đá lập tức đầy mùi máu tanh khiến người ta mắc ói.
La Thần lấy ra một tấm hỏa phù ném cho lang3yêu, phân phó: “Dọn dẹp chỗ này sạch sẽ đi. Nhanh một chút, đừng lề mề!” Trong giọng nói của y không có một tia cảm xúc nào, mà còn thêm lạnh lùng. Nó có sự khác biệt rất lớn với khí thế ban nãy.
Lang yêu thấy lạnh cả người, liền vội nhận lấy tấm hỏa phù, gật đầu khom lưng xuống nịnh bợ: “Lão đại yên tâm, tiểu nhân đi ngay, đi ngay đây ạ!”
Xích Báo ngờ vực nhìn La Thần, cậu ta cũng phát hiện ra sự khác thường của y. Thái độ không giống như ban nãy, dù không phải rất rõ ràng, nhưng bọn chúng thân là yêu thú nên mẫn cảm với sự thiện ác của con người nhất.
Ánh mắt của La Thần chuyển sang Xích Báo: “Ngươi0qua đây. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Xích Báo rất do dự, cậu ta cúi đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh đang nằm trên bụng mình.
Vinh Tuệ Khanh vừa hay mở mắt, cô duỗi cái lưng mỏi nhừ, rồi cười nói với Khẳng Khẳng: “Mệt quá đi, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị xe cán quá ý. Ta còn tưởng toàn thân ta đều bị tan ra rồi chứ.” Nói xong cô lại khua múa nắm đấm nói: “Mấy tên đạo sĩ đó quá là khó chơi. May mà Thần thúc kịp thời đuổi đến, rồi còn đánh bại họ nữa!”
Khẳng Khẳng cũng cười theo, rồi nó ôm lấy cái đầu của Vinh Tuệ Khanh cọ cọ.
Vinh Tuệ Khanh tỉnh rồi, sắc mặt của La Thần dịu lại. Y vẫy tay5với Xích Báo, để cậu ta bình tĩnh lại, rồi y nhìn Vinh Tuệ Khanh nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra khỏi đây trước, ra ngoài rồi nói tiếp.”
Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại nhìn La Thần, cô vùng vẫy đứng dậy rồi vui vẻ chạy đến bên cạnh La Thần, lôi kéo tay áo y không buông: “Thần thúc, lần này thúc không được bỏ ta đi nữa đâu đấy. Nếu có lần sau, ta sẽ… ta sẽ…” Không biết phải nói như thế nào, mặt Vinh Tuệ Khanh liền đỏ lên, “Ta sẽ đi tìm thúc!”
Gương mặt thâm trầm của La Thần lộ ra một tia cười, y vỗ vỗ đầu của Vinh Tuệ Khanh: “Nhóc đã trưởng thành rồi, sao vẫn tính trẻ con như vậy.”
Dù thời gian mới trôi4qua hơn nửa năm, nhưng Vinh Tuệ Khanh vì cảnh ngộ bên trong Lang Hoán Bảo Kính, nên cô đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi, không còn dáng vẻ của một cô bé nữa.
Cô luôn cùng y đi khắp nơi, giống hệt như được y tận tay nuôi lớn vậy.
La Thần quay mặt đi: “Đi thôi.”
Cái hang đá này thật sự không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Vinh Tuệ Khanh nhớ tới tình cảnh vừa rồi, sắc mặt biến đổi, hỏi: “Thần thúc, ta nhớ là ta sắp chết rồi mà, sao lại sống lại vậy ạ?” Đột nhiên cô thấy khẩn trương, liếc nhìn cái túi càn khôn của mình, rồi lục tìm người tí hon Nhục Chi: “… Không phải thúc cho ta ăn Nhục Nhục9rồi đấy chứ?”
La Thần bực mình, thầm nói nếu Nhục Chi thực sự có thể cải tử hoàn sinh, thì y đã không phải làm chuyện đổi chác với người áo đen đó rồi…
“Tìm thấy rồi! Thần thúc thật tốt, không cho ta ăn Nhục Nhục!” Vinh Tuệ Khanh hoan hô. Khẳng Khẳng đến gần chào hỏi với người tí hon Nhục Chi.
Nhục Nhục cười vẫy vẫy tay với Khẳng Khẳng, rồi lại quay về không gian của mình trong túi càn khôn tiếp tục bận rộn.
Lang yêu vất vả dọn dẹp xong hang đá, thì nhìn thấy La Thần đã mang theo cô gái đó, còn có một Xích Báo và một con sóc rời khỏi hang đá rồi. Nó không nhịn được chống nạnh lớn giọng mắng, “Ăn no rửng mỡ! Toàn là cặn bã! Dám trêu chọc ông nội Lang Thất ngươi…”
La Thần loáng thoáng nghe thấy âm thanh mắng nhiếc của lang yêu, y không quay đầu lại, chỉ khua cánh tay vút lên một cái.
“Bụp” một tiếng, một cái bạt tai lớn giáng lên mặt con lang yêu.
Lang yêu lập tức kính cẩn phục tùng, ngoan ngoãn đi theo, cười nịnh nọt sau lưng La Thần nói: “… Lão đại có mệt không ạ? Có cần tiểu nhân cõng lão đại một đoạn không ạ?” Nó liền làm động tác muốn biến về nguyên hình.
Xích Báo kinh ngạc nhìn con lang yêu một cái, cậu ta không hiểu nổi sao lại có một con yêu thú khúm núm nịnh bợ đến vậy, lại là một con yêu thú xưa nay kiêu ngạo nhất nữa…
Lang yêu đỏ mặt, trừng mắt nhìn Xích Báo nói: “Nhìn gì mà nhìn?”
Xích Báo gầm gừ lớn một tiếng, chấn động tới mức vang vọng núi Quán Đào, từng tốp chim đêm quay về tổ lại bị kinh động cùng phành phạch bay lên trong không gian đêm tối.
Lang yêu lập tức thu lại khí thế, cười nịnh thân thiết gọi Xích Báo một tiếng “Nhị gia”.
Xích Báo liếc nó một cái: “Ngươi có chút khí phách đi được không? Sao mà thấy ai cũng đều là ‘gia’ vậy?”
Gọi La Thần là “Lão đại”, Xích Báo phẫn nộ, thì lập tức gọi Xích Báo là “Nhị gia”. Thật là làm mất mặt yêu thú, đặc biệt là thanh danh nổi tiếng gian xảo hung ác của lang yêu.
Lang yêu nhất thời quên nịnh bợ, nó dừng bước, làm thành tạo hình giống bình trà. Một tay nó chống nạnh, một tay chỉ vào Xích Báo tức giận mắng: “Đứng nói chuyện không thấy đau lưng! Đều là cặn bã! Đám tùy tùng như các ngươi sao có thể nhận thức được sự vất vả của người nghe lệnh như chúng ta!”
Vinh Tuệ Khanh đi bên cạnh La Thần, cô hơi đi nhanh một chút là thở hổn hển.
La Thần bất giác đi chậm lại, một tay như có như không đỡ ở eo của cô.
Nghe thấy lời nói của con lang yêu, Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại cười nói: “Quên hỏi mất rồi, con lang yêu này là thế nào vậy ạ? Sao nó lại cùng chúng ta qua đây?”
Vừa nghe thấy là cô gái quan trọng bên cạnh lão đại cất lời, con lang yêu lập tức ngoan ngoãn chạy qua, nó cúi đầu gập người xuống, nhẹ giọng cẩn thận hỏi: “… Cô nãi nãi có gì phân phó ạ?”
Dáng vẻ chân chó của con lang yêu chọc cho Vinh Tuệ Khanh cười như hoa nở rạng rỡ, vô cùng vui vẻ.
Lang yêu nhìn mà ánh mắt thẳng tắp. Không hổ là người phụ nữ của lão đại. Bộ ngực to đó, vòng eo nhỏ đó, đôi chân dài đó, thật không phải chỉ có bề ngoài…
La Thần liếc mắt một cái, thoáng thấy dáng vẻ háo sắc tới mức sắp rớt nước miếng của con lang yêu, trong lòng y có một trận chán ghét. Cánh tay y khẽ động, chân đá ra sau một cái vút lên cao.
Một lực đánh úp đến. Con lang yêu gào lên một tiếng, bị đạp bay ra, đập mạnh lên cây lớn, sau đó thuận theo cành cây rơi xuống, nằm bò trên mặt đất.
Vinh Tuệ Khanh ngừng cười: “Con lang yêu này thật sự phải được dạy dỗ lại.” Cô không hề thấy La Thần làm quá đáng chút nào.
La Thần ngạc nhiên cau mày, đôi môi hé mở, khói mù đầy trong lòng dường như xuyên qua một tia sáng mặt trời. Có lẽ, sự tình không đến mức gay go như người áo bào đen đó nói…
Lang yêu than thở bò dậy từ mặt đất, cằn nhằn nói: “Mềm nắn rắn buông… toàn là cặn bã…”
La Thần giải thích với Vinh Tuệ Khanh: “Lúc ta ở bên ngoài dưỡng thương, đã gặp con lang yêu này. Hình như nó biết một số chuyện gì đó, nên ta mới mang nó qua đây.”
“Lang Thất!” La Thần gọi một tiếng.
Lang yêu nhanh chóng chạy như bay qua, lại hỏi: “Lão đại, có chuyện gì ạ?”
La Thần dùng thần thức truyền âm cho lang yêu: “… Không được nói chuyện nơi Âm Tê, hãy nói là ngươi ở dưới núi làm xằng làm bậy, bị ta gặp được, cho nên bắt người lại hỏi. Thuận tiện nói lại chuyện của sứ giả sơn quỷ Xích Báo.”
La Thần là người có tu vi cao nhất trong số những người và yêu thú này, y truyền âm cho lang yêu, Vinh Tuệ Khanh và Xích Báo đều không hề hay biết.
Lang yêu dù vừa gan bé vừa chân chó, nhưng vẫn đủ thông minh để nghe hiểu truyền âm của La Thần. Nó vội đáp ứng trong lòng, để La Thần yên tâm.
Vinh Tuệ Khanh hiếu kỳ nhìn chằm chằm con lang yêu một lúc: “Sừng nhọn trên đầu ngươi là thế nào vậy?”
Lang yêu ấp úng, tiếp tục đau thương căm phẫn: Mắt của cô ả này thật độc! Toàn là cặn bã! Sao lại nói đến chuyện này chứ?! Bắt nó phải nói sao đây? Sừng nhọn trên đầu nó còn không phải là từ ở nơi quỷ địa Âm Tê kia mà ra hay sao?
Nhưng La Thần lại không cho phép nó nói ra nơi Âm Tê.
Lang yêu lầm bầm hồi lâu, Vinh Tuệ Khanh cũng chỉ nghe thấy hai chữ “Bị thương”.
Dù sao thì lang yêu cũng là yêu thú, yêu thú vốn có nhiều chủng loại. Vinh Tuệ Khanh không truy hỏi sâu thêm nữa, mà đi lên cùng La Thần. Cô hơi mệt, lau mồ hôi hỏi: “Thần thúc, chúng ta phải đi đâu ạ?”
Thôn Bì Thị thì chắc chắn không thể quay lại được nữa.
La Thần cân nhắc hỏi: “Nhóc muốn đi đâu?” Họ đã không còn nơi ở cố định nữa, sắp phải coi bốn bể là nhà rồi.
Vinh Tuệ Khanh nhớ lại lúc cô tưởng rằng mình sắp chết, người mà cô muốn thấy nhất chính là mẹ của cô.
Nhìn gương mặt nghiêng của La Thần, Vinh Tuệ Khanh thêm dũng khí đáp: “Ta muốn đến kinh thành…”
Kinh thành của nước Đại Sở, nơi có vương phủ của Ngụy Nam Tâm.
La Thần hiểu ý của Vinh Tuệ Khanh, y suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Nhóc đừng vội. Chuyện này chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận. Không nên đánh rắn động cỏ.”
Vinh Tuệ Khanh cũng biết mình hơi nóng vội. Nhưng cô thật sự không muốn đợi thêm nữa. Như lần trước, giây phút sống chết lại đến một lần nữa, cô không thể bảo đảm là mình còn có vận may như lần này.
“Chúng ta đi về phía Đông đi. Trên dọc đường từ từ bố trí, đợi đến kinh thành, cũng nước chảy thành sông rồi.” La Thần hàm súc khuyên nhủ.
Đây cũng là cách thích hợp nhất.
Vinh Tuệ Khanh kìm chế nỗi thất vọng trong lòng, cô hạ quyết tâm phải sớm Trúc Cơ.
Dừng lại trên núi nhiều ngày, họ mới xuống núi Quán Đào, định đi đến thị trấn Dao Xuyên để nghỉ chân ăn lót dạ, thuận tiện nghe ngóng tin tức.
Xích Báo và lang yêu đều biến thành hình dáng con người, giả làm đầy tớ, theo phía sau La Thần và Vinh Tuệ Khanh.
Lúc đó trời đã sáng, ở thị trấn Dao Xuyên mọi người đi qua đi lại, một cảnh tượng phồn vinh.
Cả đám bọn họ đi vào một khách điếm.
Ông chủ của khách điếm gọi tiểu nhị chạy bàn thu dọn phòng, nói lớn: “Chính Nghĩa Minh lại phái đại tu sĩ đến đây rồi. Các ngươi cẩn thận mà hầu hạ!”
Đám tiểu nhị đồng thanh “vâng” một tiếng.
La Thần lấy ra một nén bạc ném cho ông chủ, cười hỏi thăm tin tức: “Xin hỏi những tu sĩ của tiểu đội săn yêu đang ở đâu vậy?”
Ông chủ nhìn thấy bạc liền vui mới mức mặt mày rạng rỡ. Ông ta vẫy tay kêu La Thần qua, rồi nhỏ giọng nói bên tai y: “Chúng tôi nghe nói, tiểu đội săn yêu bị sơn quỷ nương nương tiêu diệt rồi. Những tu sĩ của tiểu đội săn yêu còn lại không dám lên núi Quán Đào nữa, họ đã phụng mệnh quay về từng môn phái của mình rồi.”
La Thần làm ra dáng vẻ kinh ngạc: “Thật sự có sơn quỷ nương nương sao?”
“Đương nhiên là có rồi! Người anh em, cậu không phải người ở đây hả? Sơn quỷ nương nương ở chỗ chúng ta rất là nổi danh đó, cầu gì được đấy!” Ông chủ vô cùng đắc ý.
La Thần nhịn cười, y quay người lại trông thấy một đội tu sĩ bước vào khách điếm.
Đây là khách điếm lớn nhất ở thị trấn Dao Xuyên này, những tu sĩ đó đương nhiên sẽ lựa chọn ở tại đây đầu tiên.
Người dẫn đầu lần này là một tu sĩ Kim Đan, tu vi đều cao hơn so với nhân sĩ Chính Nghĩa Minh đến lần trước.
“Ông chủ, đây là hai tên tội nhân một nam một nữ mà Chính Nghĩa Minh chúng ta đang muốn bắt, các vị có từng thấy qua chưa?” Người của Chính Nghĩa Minh có hiệu suất làm việc rất cao, vừa vào cửa liền lấy bức họa ra hỏi.