*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nét mặt Ngụy Nam Tâm vô cùng bi thương, hai tròng mắt bỗng lóe lên ánh sáng: “Đây là vận mệnh của nó. Đưa nó lên miếu cũng vì muốn tốt cho nó. Bằng không, chỉ sợ nó không sống nổi nữa rồi.”
Quản Phượng Nữ nhíu mày lâm vào trầm tư. Một lát sau bà chậm rãi hỏi: “Cha của đứa trẻ ngày trước ấy là ai?”
Ngụy Nam Tâm nghẹn lời, gượng cười trả lời: “Tất nhiên là ta…”
Quản Phượng Nữ không tin, lắc đầu nói: “Chúng ta thành hôn mới hơn một năm, làm sao đã có đứa nhỏ chín tuổi? Nhất định là ta sinh từ trước….” Dừng lại một chút, bà quả quyết tiếp tục: “Cùng với người đàn ông khác.”
Ngụy Nam Tâm sa3sầm mặt mày, ông ta rời khỏi Quản Phượng Nữ sau đó chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ trong thư phòng rồi dừng lại, nói thẳng không ngại: “Từ đầu chí cuối nàng chỉ có một mình ta. Trước kia ta có lỗi với nàng, không thể cho nàng một danh phận vì thế chỉ đành để nàng sống ở biệt viện, sinh con, cũng không thể chăm sóc chu đáo.” Ông ta quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Quản Phượng Nữ đang thất thần: “Bây giờ chúng ta đã trở về bên nhau, cuối cùng cũng đã thành người một nhà. Nàng vẫn còn trách ta sao?”
Quản Phượng Nữ nghe thấy lắp bắp kinh hãi, sau đó bật dậy phẩy0ống tay áo rồi nói đầy căm phẫn: “Ý chàng là gì? Không phải chàng nói chỉ có mình ta sao? Trước kia có lỗi với ta là ý gì? Để ta sống ở biệt viện tức là sao?” Nước mắt tuôn rơi. “Chàng đừng có thấy ta không nhớ được chuyện xưa bèn nói lung tung. Quản Phượng Nữ ta xưa nay không làm chuyện có lỗi với lương tâm mình, có lỗi với trời đất!”
Ngụy Nam Tâm quay đầu sang nơi khác, khe khẽ thở dài rồi lẳng lặng đáp: “… Chắc chắn nàng sẽ không làm vậy. Tâm hồn của nàng vô cùng thuần khiết. Khắp đất trời này ta chưa bao giờ thấy tâm hồn nào thuần khiết đến vậy.” Nói xong ông5ta cúi đầu xuống, hai tay chống lên song cửa, đôi vai buông thõng. Trông dáng vẻ dường như không thể gánh nổi sức nặng ấy.
Quản Phượng Nữ vẫn không buông tha, đuổi theo hỏi đến cùng: “Có phải trước ta, chàng từng cưới người khác?”
Ngụy Nam Tâm trầm mặc hồi lâu rồi khẽ gật đầu: “Phải. Thời điểm gặp được nàng, ta không còn trẻ nữa nên sao không có người khác được? Nàng đừng quên ta là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Đại Sở. Một người có thân phận, địa vị như vậy thì làm sao chỉ chung thủy một người đây? Kể cả ta có muốn thì thánh thượng cũng không cho phép.”
Quản Phượng Nữ vừa hoảng hốt vừa bi phẫn, thậm chí4còn tia khổ sở. Hai tay vì căm hận mà phát run, chỉ vào Ngụy Nam Tâm rồi nói: “Hóa ra là vậy! Chàng mau tìm con gái ta về đây, ta sẽ đưa con bé ra ngoài. Chàng cho rằng ta muốn vị trí vương phi này sao!” Dứt lời bèn đi thẳng ra ngoài cửa.
Ngụy Nam Tâm chợt đưa tay, duỗi ngón ra điểm trên người Quản Phượng Nữ.
Quản Phượng Nữ lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Nếu nàng có thể sinh cho ta một đứa con thì ta cần gì phải để nàng biết những chuyện này?” Ngụy Nam Tâm đau đớn dựa đầu vào vai Quản Phượng Nữ. Phương trượng của Hoàng Vận Tự trước kia là sư phụ, sau này là sư huynh9của ông ta đã xem qua cho Quản Phượng Nữ và nói rằng, trải qua lần sinh con trước, thân thể bà vô cùng yếu ớt. Bào cung đã thương tổn nặng nề nên đời này không thể mang thai được nữa.
Ngụy Nam Tâm từng nghĩ đến việc sẽ để Quản Phượng Nữ tu hành cùng ông ta. Nhỡ đâu có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh cũ của bà. Thế nhưng điều đả kích ông ta hơn cả chính là Quản Phượng Nữ không chỉ không có linh căn, mà tuyết sơn khí hải và kỳ kinh bát mạch đều bị tắc nghẽn như đá lớn đè chặn. Kể cả có mời được thần điện Quang Minh nhúng tay vào, đả thông cho bà thì bà cũng không thể tu hành. Nếu muốn bà tu hành trừ khi thượng tiên ra tay, thay da đổi thịt.
Thế nhưng nếu có cơ hội ấy, Ngụy Nam Tâm nhất định sẽ đoạt về mình chứ không nhường cơ hội tốt như vậy tặng cho Quản Phượng Nữ.
Từ khi biết Quản Phượng Nữ không thể mang thai được nữa, kế hoạch của Ngụy Nam Tâm đã có thay đổi.
Vốn ông ta có một người con trai năm nay mười bảy tuổi. Đứa con ấy là do trắc phi của ông ta sinh hạ. Bởi vì muốn cưới Quản Phượng Nữ nên thiếp thất trắc phi trước kia ông ta đều đuổi về biệt trang ở, con cái cũng theo đó đi cùng. Vốn dĩ muốn để dành nơi này cho đứa nhỏ mà Quản Phượng Nữ sinh.
Hiện tại biết Quản Phượng Nữ không có cách nào sinh con, mà trong kế hoạch đã vạch ra từ trước thì ông ta phải có người kế thừa. Vậy nên liền nghĩ đến đứa nhỏ do trắc phi sinh ra.
“Ngươi đâu, mau đưa vương phi trở về nghỉ ngơi. Về sau không được sự đồng ý của ta, không cho phép kẻ nào tiến vào thư phòng, kể cả vương phi. Biết chưa?” Ngụy Nam Tâm lạnh lùng phân phó.
Vài ngày sau, Ngụy Kiến Thần – đứa con trai mười bảy tuổi của Ngụy Nam Tâm từ biệt trang trở về.
Trông thấy con nhỏ thấp thoáng bóng dáng của mình thời trai trẻ, giọng điệu của Ngụy Nam Tâm càng thêm dịu dàng: “Một năm qua đã để hai mẹ con chịu khổ rồi.”
“Phụ vương, nhi thần không khổ. Vì đại nghiệp của phụ vương, dù có phải tan xương nát thịt thì nhi thần thấy cũng đáng.” Ngụy Kiến Thần quỳ xuống bái lạy rồi cung kính đáp.
Ngụy Nam Tâm nhìn con trai thật lâu rồi giơ tay lên và nói: “Đứng lên đi. Ngày mai ta sẽ xin thánh thượng sắc phong con làm thế tử. Về sau con chính là tiểu vương gia của vương phủ. Từ trên xuống dưới đều lấy con làm chủ, hiểu không?”
Ngụy Kiến Thần mừng rỡ. Hơn một năm trước, phụ vương hắn vì coi trọng một người phụ nữ mà tất cả cơ thiếp trong vương phủ đều đưa đến biệt trang, trong đó có mẹ ruột của hắn. Trước kia bà chính là trắc phi được vương gia sủng ái nhất, hắn thậm chí còn cho rằng phụ vương chắc chắn sẽ phong mẹ mình làm chính phi. Ai biết được lại để cho một người phụ nữ chẳng biết ở đâu tới nẫng tay trên!
“Phụ vương, mẫu phi ở nơi đó nên an bài thế nào? Có nên đưa bà cùng trở về hay không?” Ngụy Kiến Thần cố ý hỏi, muốn thăm dò xem người phụ nữ kia có vị trí thế nào trong lòng Ngụy Nam Tâm.
Ngụy Nam Tâm chắp tay đi quanh phòng hai vòng rồi lắc đầu, nghiêm nghị trả lời: “Ta vừa rồi có nói nhầm một chút. Con cứ quản lý tốt chuyện ở ngoại viện là được rồi. Còn chuyện nội viện vương phủ sẽ do vương phi làm chủ. Từ nay về sau, mẫu phi của con là vương phi. Đừng nhận nhầm người.”
Ngụy Kiến Thần giật mình, khi biết vị trí của người phụ nữ kia trong lòng phụ vương chưa chắc có thể thay thế được bèn cúi đầu xuống, không dám để cho Ngụy Nam Tâm nhìn thấy sự không cam lòng trong ánh mắt mình. Hắn ngoan ngoãn trả lời: “Nhi thần đã rõ!”
Ngụy Nam Tâm hướng ra ngoài phân phó: “Mời vương phi tới đây, tới gặp thế tử một lần.” Sau đó lại nói với Ngụy Kiến Thần: “Con cũng nên biết điều một chút. Vương phi là một người nhân hậu, không hiểu những âm mưu thủ đoạn ở hậu trạch. Cho nên biết điều một chút, đừng có áp dụng những thứ vớ vẩn học được từ mẹ đẻ lên người thân trong nhà.” Dừng một chút rồi tiếp tục với giọng đầy mong đợi: “Con là con trai độc nhất của ta. Về sau mọi thứ của ta đều là của con. Nếu con chỉ biết chú ý đến những người đàn bà ở hậu trạch kia, học được chút mánh khóe tiểu xảo thì làm sao ta có thể yên tâm giao mọi thứ cho con? Con đừng ép ta phải sinh một đứa con trai khác!”
Ngụy Kiến Thần vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ. Nhất thời nóng lòng đến khi ngẩng đầu lên quên mất che giấu nét mặt của mình, cứ vậy kinh ngạc nhìn Ngụy Nam Tâm.
Rốt cuộc cha con liền tâm, trong thoáng chốc Ngụy Nam Tâm cũng mềm lòng, thở dài nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho con. Con nhất định phải nhớ kỹ, chớ phụ sự kỳ vọng của ta.”
Ngụy Kiến Thần rưng rưng nước mắt nóng hổi, nhanh chóng cúi xuống dập đầu ba cái trước Ngụy Nam Tâm rồi bình tĩnh trả lời: “Phụ vương yên tâm, nhi thần nhất định sẽ đối xử với chính phi nương nương như mẫu phi thân sinh của mình!”
Ngụy Nam Tâm gật đầu, lấy bức chân dung từ trong bàn làm việc ra rồi đặt vào tay Ngụy Kiến Thần: “Ngày kia ta phải ra ngoài một chuyến. Qua mấy ngày nữa sẽ có người đưa đứa bé này đến phủ, con nhớ phải sắp xếp người chăm sóc thật chu đáo. Chờ khi ta về rồi sẽ đưa tới gặp mẫu phi con.”
“Đứa bé này là ai ạ?” Ngụy Kiến Thần tò mò. Trên bức họa là một cô bé tám chín tuổi, búi tóc hai bên. Nhờ đôi mắt linh động mà gương mặt thanh tú kia mới thêm phần thần thái.
Ngụy Nam Tâm cười đáp: “Đây là em gái con.” Dừng lại một chút rồi nói thêm: “Em gái cùng cha khác mẹ.”
Ngụy Kiến Thần thốt lên: “Là con gái của mẫu phi?”
“Phải. Đây chính là đứa bé của phụ vương và mẫu phi con năm đó. Mấy ngày nay mẫu phi con nhớ thương con bé đến đau lòng, nên ta cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để đón con bé trở về.” Nói xong, Ngụy Nam Tâm thản nhiên nhìn Ngụy Kiến Thần. “Con đừng có ý đồ xấu. Nó chỉ là đứa bé gái, không có chút uy hiếp nào với con. Huống hồ, mẫu phi con không thể sinh thêm nữa. Đây là điều duy nhất mẫu phi con mong nhớ. Nếu con không đối xử tốt với em gái mình, ta sẽ không dễ dàng tha thứ đâu.”
Ngụy Kiến Thần hiểu rõ ý của Ngụy Nam Tâm, tảng đá đè trong lòng cũng được bỏ xuống. Hắn mỉm cười gấp bức tranh lại rồi cất vào trong ngực: “Phụ vương yên tâm, tất cả cứ giao cho nhi thần.”
Hai người vừa dứt lời thì Quản Phượng Nữ mang theo thị nữ bước đến.
Ngụy Nam Tâm đỡ lấy tay bà rồi nói với Ngụy Nam Tâm: “Ra mắt mẫu phi con đi!”
Ngụy Kiến Thần mỉm cười, chắp tay thi lệ: “Ra mắt...” Ngay khi hắn ngước mắt lên liền nhìn thấy một gương mặt mỹ lệ vô ngần, khó có thể tô vẽ phác họa. Người con gái ấy có đôi mắt màu xanh lam tựa như nước biển, vừa dịu dàng lại lạnh lùng vô cùng. Khoảnh khắc ánh mắt kia rơi xuống người Ngụy Kiến Thần, hắn cảm thấy cả người lúc nóng lúc lạnh, nửa người tê cứng, một câu cũng không nói nên lời.
Ngụy Nam Tâm trông thấy dáng vẻ mất hồn của Ngụy Kiến Thần, bật cười rồi nói: “Làm sao? Không nhận ra sao? Đây là mẫu phi của con!”
Quản Phượng Nữ lạnh lùng mở miệng, quả quyết cắt lời Ngụy Nam Tâm: “Ta không có phúc lớn, có một con trai lớn thế này.” Dứt câu nhìn chằm chằm Ngụy Nam Tâm rồi hỏi: “Con gái của ta đâu? Chàng nói sẽ đón con bé về.”
Ngụy Nam Tâm mỉm cười vội nói: “Đã phái người đi rồi. Mấy ngày nữa sẽ về đến nơi. Nàng đừng vội.”
Quản Phượng Nữ nghe thấy con gái sắp về, trong lòng dễ chịu một chút. Bà cũng không muốn để ý tới con trai Ngụy Nam Tâm, chỉ trả lời: “Nói cho ta biết con bé ở đâu để ta đi đón!”