*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạnh Lâm Chân nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, cử chỉ dịu dàng nâng niu như châu như báu đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Y lôi một bình ngọc xanh trong túi càn khôn ra. Bên trong đó có một ống máu tươi Ngụy Nam Tâm chuẩn bị trước.
Mạnh Lâm Chân cầm chắc kim châm trong tay rồi đâm vào ngực cô bé.
Kim châm vốn rỗng ruột nên có thể rót máu vào trong lỗ kim.
Nếu Mạnh Lâm Chân đoán không nhầm thì máu tươi bên trong ống này chính là của Ngụy Nam Tâm và vương phi ông ta.
Muốn đổi trắng thay đen, tráo đổi huyết mạch thì cần có máu tươi của hai người làm nguồn dẫn.
Huyết mạch một khi bị thay đổi thì dù có đá Vấn Tiên của giới tu hành cũng3không tìm ra nguồn gốc huyết thống thật của cô bé.
“Ta cho nàng một muội muội, một muội ruột thịt. Không biết nàng có cảm ơn ta không.” Mạnh Lâm Chân đột nhiên bật ra ý nghĩ xấu xa, thậm chí nóng lòng muốn lôi Vinh Tuệ Khanh qua đây để cô tận mắt chứng kiến “thần tích” này.
Sửa đổi ký ức, thay đổi huyết mạch đều là công dụng lớn của Tiểu Thiên Ma Cảnh.
Chẳng qua cô bé này là tứ linh căn, lại chưa bước vào giới tu hành nên giờ vẫn là người trần mắt thịt. Phải chịu đựng giày vò khổ sở thế này, cô bé sớm đã lâm vào hôn mê rồi.
Khi Mạnh Lâm Chân làm xong tất thảy, linh lực toàn thân bị vắt kiệt, mồ hôi đầm đìa. Y vội vàng lấy hai0khối linh thạch ra, nắm chúng trong tay rồi khoanh chân ngồi xuống. Một mặt vừa hấp thụ linh khí, mặt khác gắng bình tâm trở lại.
Qua một ngày một đêm, cô bé tỉnh lại. Vừa trông thấy Mạnh Lâm Chân, cô bé hỏi đầy nghi hoặc: “Ngươi là ai?”
Mạnh Lâm Chân mỉm cười: “Ta là Mạnh Lâm Chân, sư huynh của muội.”
“Ta là ai?”
“Muội là Ngụy Khanh Khanh, con gái duy nhất của vương gia, cũng là tiểu quận chúa vương phủ.”
“A, ta nhớ ra rồi. Ta muốn gặp mẹ!” Cô bé từ dưới đất đứng lên, lay lay ống tay áo của Mạnh Lân Chân. Dáng vẻ làm nũng này khiến Mạnh Lâm Chân không nỡ chối từ.
Thời điểm sống ở thế giới trong gương, y rất muốn Vinh Tuệ Khanh có thể làm nũng, mè nheo với5người mình thương giống những cô bé khác. Nhưng cô không làm, dù chỉ một lần.
Nhắc đến lại thấy tiếc nuối. Chẳng lẽ lần này có thể bù đắp những điều đã qua sao?
Trong lòng Mạnh Lâm Chân phức tạp, y nói với cô bé: “Khanh Khanh, để ta đưa muội đi thay quần áo.”
…
Hai ngày sau, Mạnh Lâm Chân dắt một cô bé búi tóc hai bên bước vào vương phủ tại kinh thành của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.
“Mạnh chân nhân, mời đi bên này.” Quản sự vương phủ biết thân phận của Mạnh Lâm Chân nên đối đãi vô cùng cung kính.
Con trai của Ngụy Nam Tâm là Ngụy Kiến Thần vẫn luôn đợi Mạnh Lâm Chân, vừa nghe thấy y tới bèn vội vàng chạy ra nghênh đón.
“Mạnh đại ca, huynh tới rồi.” Hai người quen4biết nhau từ nhỏ, lại cùng lớn lên trong vương phủ nên giao tình không tầm thường.
Mạnh Lâm Chân biết lý do một năm trước Ngụy Kiến Thần bị đưa đi, cũng biết nguyên nhân hắn trở về đây. Dưới con mắt của Mạnh Lâm Chân mà nói, y cảm thấy sư phụ mình có chút quá đáng. Nếu đã bước vào giới tu hành, cầu là đại đạo, thành là tiên gia thì vì cớ gì lại muốn tranh lợi cùng người phàm?
Thế nhưng sư phụ chính là sư phụ. Lời của sư phụ, tạm thời y không có năng lực phản bác lại!
“Vị này là?” Ngụy Kiến Thần nhìn cô bé đang nắm tay Mạnh Lâm Chân.
Ánh mắt rụt rè kia dường như chỉ muốn ở bên cạnh Mạnh Lâm Chân chứ không muốn rời xa y, cũng9không dám ngước lên nhìn Ngụy Kiến Thần.
Mạnh Lâm Chân mỉm cười đáp: “Đây là muội muội của đệ, Ngụy Khanh Khanh, là tiểu quận chúa của vương phủ các người.”
Ngụy Kiến Thần cười một tiếng để lộ hai hàm răng trắng bóc như tuyết. Gương mặt tuấn tú hiện rõ sự vui mừng: “Muội muội, cuối cùng cũng về nhà rồi!”
Ngụy Khanh Khanh trong lòng đau xót. Làm sao mệnh cô ta lại xui xẻo thế này? Khó khăn lắm mới có cơ hội duy nhất sống lại, kết quả phát hiện ra mình thành con rơi của vương phủ.
Nhìn dáng vẻ tiểu vương gia kia cũng không tệ. Chẳng qua dù hắn tốt đến đâu cũng không sánh được với chàng trai anh tuấn đưa mình tới đây.
“Mạnh ca ca, huynh phải rời xa Khanh Khanh sao?” Ngước đôi mắt to tròn long lanh ánh nước nhìn Mạnh Lâm Chân, bộ dạng khẩn thiết cầu xin.
Mạnh Lâm Chân chan hòa trả lời: “Không đâu. Hôm nay Mạnh đại ca ở đây chơi với muội, đợi đến khi phụ vương muội về.”
Ngụy Khanh Khanh gật đầu, thời điểm cúi xuống, trong đáy mắt ánh lên sự giảo hoạt. Cô ta có hai ký ức, mà bọn họ chỉ sửa có một.
Mạnh Lâm Chân đưa Ngụy Khanh Khanh ở lại tại vương phủ kinh thành, chờ đến khi Ngụy Nam Tâm trở về rồi tính tiếp,
Vinh Tuệ Khanh dẫn Khẳng Khẳng, Xích Báo cùng lang yêu theo chân La Thần đi về hướng Đông, tiến đến kinh thành.
Ban đầu La Thần đề nghị dùng tới pháp khí phi hành, ví dụ như phi thuyền hạch đào hoặc phi thoa.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh lại có chút bất an. Cô âm thầm dùng mai rùa gieo thử, quẻ bốc được là quẻ “Độn”. Trên Càn dưới Cấn, Càn là trời, Cấn là núi. Quẻ giải rằng: Trời đất có núi, núi cao trời lùi, âm thịnh dương suy, tiểu nhân đắc thế, quân tử thoái ẩn. Cần phải phòng thân giữ mình, tùy thời cứu lấy thiên hạ.
Ý muốn bọn họ phải che giấu hành tung, đừng đi đường quen.
Vinh Tuệ Khanh bèn khuyên nhủ: “Dọc đường có người của Chính Nghĩa Minh, còn cả tiểu đội săn yêu bay tới bay lui ở Đại Sở. Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ đụng phải họ. Không bằng chúng ta làm ngược lại, đi đường bộ đi!”
La Thần suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. Y cảm giác thời gian của mình không còn nhiều, nhất định trong thời gian ngắn phải dạy Vinh Tuệ Khanh nhiều một chút. Cho cô thêm cơ hội chiến đấu, cũng để cô mau chóng Trúc Cơ. Đợi cô Trúc Cơ, y có thể thả lỏng một chút được rồi.
Nhóm người Vinh Tuệ Khanh quyết định không dùng đến pháp khí phi hành. Chỉ dùng chút pháp thuật, gia tăng tốc độ bước băng qua đường núi hiểm trở mà thôi.
Ngụy Nam Tâm lòng như lửa đốt tới thỉnh chỉ. Sau khi nhận được sự đồng ý, ông ta sử dụng pháp khí mau chóng đi đến núi Quán Đào ở phía Tây cả ngày lẫn đêm.
Thời điểm nhóm người Vinh Tuệ Khanh đi tới ranh giới núi Quán Đào thì Ngụy Nam Tâm cũng bay vào địa phận núi Quán Đào cùng lúc đó.
Trong một khoảnh khắc, kẻ bay trên trời người ở dưới đất chợt lướt qua nhau.
Ra khỏi địa phận núi Quán Đào, La Thần dẫn theo mấy người Vinh Tuệ Khanh dọc theo đường lớn tiến về thị trấn nhỏ Thạch La ở gần đó.
Vinh Tuệ Khanh mồ hôi đầm đìa, có chút hối hận: “Thần thúc, hay là chúng ta dùng pháp khí phi hành đi. Đi bộ thế này mệt lắm.”
La Thần mỉm cười: “Đến thị trấn Thạch La rồi. Chúng ta nghỉ một đêm, sáng sớm mai ta sẽ dạy nhóc thuật Thần Hành.”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu cái rụp: “Đêm nay dạy luôn đi. Chúng ta đến kinh thành sớm mới tốt!”
La Thần gật khẽ rồi nhóm người qua đêm ở thị trấn Thạch La.
Xích Báo và Lang Thất vừa tiến vào thị trấn Thạch La chợt biến sắc. Bọn chúng ngửi thấy khí tức của yêu thú.