*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lão đại, nơi này rất nguy hiểm. Tiểu nhân vẫn nghĩ nên ở bên cạnh chủ nhân.” Lang Thất trưng ra một vẻ mặt đầy quan tâm.
La Thần liếc sang Lang Thất, thản nhiên trả lời không thèm vạch trần: “Nếu thế ngươi ở lại bên cạnh Tuệ Khanh đi. Tối nay một bước cũng không được rời khỏi con bé.”
Lang Thất mừng quýnh, hai mắt vừa chớp một cái đã không thấy bóng dáng La Thần đâu.
Lang Thất rầu rĩ rời khỏi phòng rồi xuống đại sảnh dưới lầu tìm Vinh Tuệ Khanh. Sau đó nó và Xích Báo đứng hai bên trái phải sau lưng cô như thể vệ sĩ.
Vinh Tuệ Khanh dở khóc dở cười.
“Các ngươi đừng như vậy. Lang Thất, nói ngươi3đấy, làm cái gì mà hằm hằm nhìn người khác thế? Người tiếp tục nhìn vậy dọa người ta chạy hết bây giờ!” Vinh Tuệ Khanh cực kỳ xấu hổ.
Bên trong đại sảnh tầng một của nhà trọ, lấy bàn ăn của Vinh Tuệ Khanh làm tâm điểm, các bàn xung quanh một vòng lớn đều trống không. Nhiều người túm năm tụm ba đều ngồi ở mấy cái bàn nhỏ phía xa ăn cơm.
Lang Thất “dữ tợn” hằm hằm nhìn đám người đi trên đường, ý muốn ngăn bọn họ bên ngoài mình ba trượng.
Sau khi dùng cơm tối xong, Vinh Tuệ Khanh trở về phòng nhưng không thấy La Thần đầy bèn gọi Lang Thất đến hỏi: “Ngươi và Thần thúc đã bí mật0nói gì với nhau?”
Lang Thất ôm dáng vẻ qua quýt, nhìn trái liếc phải trả lời.
Vinh Tuệ Khanh sa sầm mặt mày, nơi mi tâm lóe lên một tia sáng trắng bắn thẳng vào ngực Lang Thất.
Cấm chế La Thần hạ xuống bèn phát tác khiến Lang Thất đau đến mức hiện nguyên hình, nằm rạp dưới sàn cầu xin tha thứ.
“Nếu ngươi đã là linh sủng của ta, lại còn là linh sủng ràng buộc sinh tử thì phải nói thật với ta!” Vinh Tuệ Khanh nén cơn giận dữ, trầm giọng quát to.
Lang Thất liên tục gật đầu: “Tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân sai rồi! Chủ nhân tha mạng!” Trước đó nó một mực coi La Thần như Thiên Lôi chỉ đâu đánh5đó mà quên khuấy mất chuyện mình là linh sủng ràng buộc sinh tử với Vinh Tuệ Khanh.
“Con bà nó, rặt lũ cặn bã! Linh sủng cái con khỉ! Toàn lừa bố là nhanh!” Dù trong lòng rên la thảm thiết nhưng nó vẫn thẳng thắn thuật lại những lời đã nói với La Thần lúc trước cho Vinh Tuệ Khanh nghe.
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày: “Ngươi nói, bọn họ đều do yêu thú giết chết? Mà ngươi tự dưng lại thèm thịt người?” Dứt lời bèn đánh giá Lang Thất một hồi, trong mắt ánh lên một tia cảnh giác.
Khẳng Khẳng ới to một tiếng: “Muốn Xích Báo vào đây không?”
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Cho dù Lang Thất muốn ăn thịt4người cũng không ăn ta!”
Lang Thất biến lại thành hình người, khúm núm nịnh bợ trước mặt Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân nói chí phải! Nói chí phải!”
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, tiếp tục gặng hỏi: “Lang Thất, ngươi có nghĩ tới việc tại sao… ngươi lại thay đổi… thói quen ăn uống?”
“Tức là trước kia ngươi không ăn thịt người, ngửi thấy là buồn nôn. Bây giờ lại thích thịt người. Ý ta là vậy.” Vinh Tuệ Khanh nghiêm túc giải thích “thói quen ăn uống” là gì.
Lang Thất gượng cười: “Hiểu rồi, hiểu rồi, tiểu nhân rõ rồi!” Dứt lời vô thức gãi đầu một cái. Đến khi sờ phải cặp sừng nhọn nhô9dưới chiếc khăn vuông màu đen, sực nhớ ra: “Có khi nguyên nhân là do nơi đó!” Nói xong bèn tháo khăn ra để Vinh Tuệ Khanh nhìn cặp sừng nho nhỏ trên đầu nó.
Vinh Tuệ Khanh đưa tay sờ. Sừng nhọn có hình tam giác, có hơi ấm lại rắn chắc, không khác sừng trâu là mấy.
“Hai cái sừng lại mọc ra ở nơi Âm Tê.” Lang Thất buột miệng nói ra. Mặc dù La Thần không cho phép nó kể với Vinh Tuệ Khanh, thế nhưng quan huyện không bằng quan vùng. Bản thân Lang Thất là một người rất biết thời thế nha!
“Thần thúc từng nói với ta về chuyện gặp ngươi ở nơi Âm Tê!” Vinh Tuệ Khanh thản nhiên lừa người.
Quả nhiên Lang Thất mắc lừa, nói liếng thoắng không ngừng: “Ơ? Hóa ra lão đại đã nói với chủ nhân về nơi Âm Tê? Đúng là lừa người! Thế mà không cho phép ta hé răng nửa chữ!”
Chân mày Vinh Tuệ Nhanh giật giật: “Bây giờ nói cũng không muộn!”
Lang Thất bèn kể lại chuyện xảy ra tại nơi Âm Tê một cách trôi chảy.
Không khác phỏng đoán của Vinh Tuệ Khanh trước đó là bao.
“Ngươi ra ngoài đi. Ngươi sang phòng bên ở cùng Xích Báo, nhớ kỹ là đừng đánh nhau, không được cãi nhau ầm ĩ. Các ngươi đều là linh sủng của ta, ta hy vọng các ngươi có thể vui vẻ sống chung.” Vinh Tuệ Khanh đuổi Lang Thất ra ngoài rồi lôi một bộ quần áo màu đen từ trong túi càn khôn ra.
Khẳng Khẳng nhảy lên vai Vinh Tuệ Khanh, hỏi: “Cô muốn làm gì vậy?”
Vinh Tuệ Khanh khẽ nói: “Thần thúc ra ngoài do thám, ta không thể để thúc ấy một mình đối mặt với hiểm nguy!”
Khẳng Khẳng chậc lưỡi lắc đầu: “La Thần là tu sĩ Kim Đàn, còn cô thì sao? Cô đi cùng mới khiến y gặp nguy hiểm!”
Vinh Tuệ Khanh bị đả kích lớn, vành mắt đỏ lựng, nghẹn giọng đáp: “Có phải trong mắt các người, ta chỉ là bình hoa vô dụng đúng không?” Dứt lời cô không nén được nữa liền gục xuống bàn khóc nức nở.
Khẳng Khẳng luống cuống chân tay, lượn qua lượn lại trên bàn vài vòng, gắng động não nghĩ cách an ủi cô.
Lượn một hồi lâu, Khẳng Khẳng chợt nảy ra một ý nghĩ. Nó nói với Vinh Tuệ Khanh: “Thế này nhé, ta sẽ ra ngoài đi theo La Thần. Cô lấy một tia thần thức để lên người ta. Như vậy cô có thể xuyên qua mắt ta nhìn thấy La Thần đang làm gì, thế nào?”
Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, thút thít hỏi: “Vậy cũng được sao? Ngươi không gặp nguy hiểm chứ?”
Khẳng Khẳng gật đầu thật mạnh rồi lại lắc đầu: “Tất nhiên là có thể! Sao ta gặp nguy hiểm được? Ta đã nói với cô rồi, ta mà muốn theo dõi ai ở Ngũ Châu Đại Lục này thì chắc chắn làm được!”
Khẳng Khẳng thật sự có chút thần thông. Vinh Tuệ Khanh gật đầu đồng ý. Cô nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trên giường rồi lấy một tia thần thức truyền vào trong đầu Khẳng Khẳng.
Khẳng Khẳng vây thần thức của Vinh Tuệ Khanh lại rồi giấu ở thức hải. Sau đó nó nhanh chóng xuyên tường chạy ra khỏi nhà trọ.
Vinh Tuệ Khanh giống như đang xem một cái camera di động vậy. Một mạch chạy ra cửa chính rồi đi về phía đường lớn.
Trời bên ngoài đã tối, dưới mái hiên dọc hai bên đường đều thắp đèn lồng sáng trưng.
Khẳng Khẳng chạy nhanh như một cơn gió, chẳng mấy chốc đã ra đường lớn.
Vinh Tuệ Khanh chưa tới thị trấn Thạch La lần nào nên không biết đây là đâu.
Khẳng Khẳng lại có cảm giác La Thần ở ngay chỗ này.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng râm ran kêu.
Đêm nay trăng trên cao sáng trong tròn đầy, điểm vài ánh sao lấp lánh, từng rặng mây lãng đãng trôi xa.
Khẳng Khẳng núp trên nóc của một căn nhà, chăm chú nhìn về chỗ phía trước gần đó. Nơi ấy có một bóng người đang mai phục.
Nếu Khẳng Khẳng không nhìn lầm thì La Thần đang ẩn náu ở đó.
Chỉ một lát sau, trên không phảng phất truyền đấy một tiếng cười khà khà lúc có lúc không.
“A! Tiếng động kia lại đến rồi! Mau trốn đi!” Người trong phòng hoảng loạn vô cùng, hình như đang tìm nơi để trốn.
Khẳng Khẳng ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu suýt sụp đến nơi.
Vinh Tuệ Khanh ở khách sạn bực mình, không nhịn được giận dữ: “Không được phép ngủ!”
Trong đầu Khẳng Khẳng vang vang câu nói “Không được phép ngủ!” của Vinh Tuệ Khanh như sấm dậy.
Khẳng Khẳng giật nảy mình, lập tức tỉnh táo trở lại. Nó vừa xốc lại tinh thần nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh, vừa nghĩ trong bụng, làm thế nào mà thần thức của Tuệ Khanh lại truyền xa như vậy? Thế mà chỉ là tu vi giai đoạn Luyện Khí, quả thật biến thái! Đương nhiên cũng vì mình có bản lĩnh lớn, là một vật truyền tài giỏi.
Mà ở phía chân trời xa xăm xuất hiện một bóng đen phóng đến nhanh như chớp.
Đến rồi! Khẳng Khẳng thì thầm một tiếng, lại gắng nấp thật kỹ, cực lực che giấu thân hình nhỏ bé của mình.
Khi bóng đen kia tới gần có thể nhìn thấy rõ đó là yêu thú Trúc Cơ. Phía sau nó có hai cái cánh như cánh chim, cơ thể thuôn dài, uốn mình trườn nhanh tới.
Nhìn qua thì giống xà yêu, nhưng trên người lại có cánh, trông có chút kỳ lạ.
Khẳng Khẳng mở to mắt, trông thấy xà yêu kia đi tới một căn phòng trên cao cách đó không ra. Nó cười quái dị hai tiếng rồi dần dần chìm xuống, tiến vào trong phòng.
La Thần phía đối diện trông thấy tình hình này, đôi mắt lóe lên ánh đỏ, tàng hình rồi tiến vào và biến mất trong căn phòng đó.
Khẳng Khẳng biết La Thần sẽ theo dấu xà yêu, nó suy nghĩ một hồi rồi chầm chậm bò từ trên nóc nhà xuống, thản nhiên xuyên qua mấy lớp tường, sau đó tiến vào căn phòng ban nãy xà yêu và La Thần đi vào. Nó khoanh chân ngồi ở góc tường, chống móng tì cằm lên rồi say sưa xem kịch vui.
“Con gái của các ngươi ở đâu? Đừng để ta phải ra tay!” Lúc này xà yêu đã biến thành một thư sinh yếu ớt với khuôn mặt tái nhợt. Tay nó cầm một chiếc roi dài, vừa quất một roi lên bàn đã khiến cái bàn vỡ tan tành.
“Không phải Lang Thất nói những cô gái kia đột nhiên biến mất sao? Tại sao lại ngang nhiên đòi người thế nhỉ?” Khẳng Khẳng nghĩ thầm: “Có thể yêu thú kia thay đổi được ký ức con người. Nếu là vậy thì giải thích được rồi.”
Mọi người trong phòng bị dọa đến mức run lẩy bẩy, hai cụ già sợ tới mức mắt trợn ngược ngất lịm đi.
Có hai người trung niên hình như là cha mẹ của cô gái kia, vì con mà dốc hết dũng khí lớn tiếng quát yêu thú: “Ngươi là yêu quái phương nào? Mau chóng cút đi! Ở đây chúng ta có pháp khí của tiên sư để lại, chuyên trấn yêu!” Dứt lời bèn lôi ra một thứ giống xương thú đập thẳng vào người nó.
Hình như vật kia có chút pháp lực.
Yêu thú không tránh thoát mà bị khúc xương nện trúng vào trán khiến nơi đó nhô lên một cục u lớn. Ngay lập tức nó hiện nguyên hình là con rắn có hai cánh mọc sau lưng.
“Yêu quái!!!!!” Người trong phòng nhìn thấy yêu thú hiện nguyên hình không nhịn được nữa mà hôn mê bất tỉnh.
“Hừ, dám đánh tổ tông Dực Xà của ngươi, xem ta có giết chết con gái ngươi không!” Nói xong yêu thú vọt người đến bên tường, tung ra một đòn biến nơi ấy thành một cái hốc, lộ ra căn phòng tối bên trong. Lập tức nghe thấy tiếng con gái hét chói tai.
“Ha ha, đúng là tiểu mỹ nhân! Hôm nay phải để cho Dực Xà ta nếm thịt tươi!” Trong phòng tối truyền ra tiếng quần áo cởi xột xoạt.
“Thả ta ra!”
“Còn định giãy giụa sao? Đảm bảo khi thấy sự lợi hại của tổ tông, ngươi sẽ sướng không chịu nổi mà muốn hết lần này đến lần khác!” Tiếng cười dâm đãng vang ra bên ngoài.
Khẳng Khẳng không đành lòng bịt tai lại.
La Thần bước vào.
Trong căn phòng tối, có thiếu nữ trần truồng nằm trên mặt đấy. Cơ thể nàng xinh đẹp với đường cong quyến rũ, vô cùng lay động lòng người.