Bổ Thiên Ký

Chương 168: Ma do tâm sinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Được, xem như ngươi giỏi!

La Thần trừng mắt nhìn Khẳng Khẳng một cái lại thả nó xuống. Y phóng thần thức ra tra xét một vòng kinh thành.

La Thần là tu sĩ Kim Đan, tu vi đã đột phá đến trung kỳ, thần thức mạnh hơn không chỉ gấp bội. Qua một lần tra dò, y phát hiện có hai người tu vi Kim Đan sơ kỳ, mà Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn như Ngụy Nam Tâm thì không thấy ai.

Xem ra Ngụy Nam Tâm thật sự không còn ở kinh thành. Đương nhiên, cũng có khả năng ông ta có pháp bảo lợi hại nào đó có thể che giấu đi tu vi.

Nếu quả thật như vậy, Vinh Tuệ Khanh lẻn vào vương phủ chính là chui đầu vào lưới.

Đôi con ngươi của3Vinh Tuệ Khanh xoay tròn. La Thần nói như thế không phải không có lý, nhưng hệ thống tình báo của Khẳng Khẳng thật sự quá mạnh. Lần này, Vinh Tuệ Khanh quyết định tin tưởng lời của Khẳng Khẳng: Ngụy Nam Tâm thực sự không ở kinh thành. Không chỉ không ở kinh thành mà còn đang đến một nơi rất xa.

“Nhờ có Thần thúc quả đoán, quyết định lập tức rời khỏi thị trấn Thạch La. Nếu chúng ta còn dừng lại dọc đường, không chừng sẽ gặp phải Ngụy Nam Tâm trên đường đuổi đến.” Bao nhiêu ngày trôi đi, lần đầu tiên Vinh Tuệ Khanh nhìn thẳng vào La Thần mà nói chuyện.

Quả nhiên, dù có là chuyện xấu hổ đến thế nào, chỉ cần cho nó một thời gian, nó sẽ0dần dần trôi qua, cho vào quên lãng.

La Thần cũng cười theo: “Nhóc định thật sự sẽ đi tối nay à?”

Bọn họ chỉ vừa mới đến kinh thành ngày đầu tiên.

“Vâng, càng nhanh càng tốt. Sợ là Ngụy Nam Tâm lại đột nhiên trở về, lúc đó có muốn đi cũng không thể đi được nữa.” Vinh Tuệ Khanh đường hoàng đáp, sau đó trở về phòng của mình, bắt đầu tìm một vài thứ trong túi vàn khôn chuẩn bị cho tối nay.

Khẳng Khẳng cũng theo vào phòng nằm bò trên vai Vinh Tuệ Khanh, nhỏ giọng nói khẽ bên tai cô: “Dù Ngụy Nam Tâm không ở trong vương phủ, nhưng tu sĩ của Vạn Càn Quán mà ông ta mời đến giúp ông ta trông coi vương phủ và đệ tử chân truyền5của ông ta, Mạnh Lâm Chân, đều ngụ lại ở ngoại viện vương phủ.”

Vinh Tuệ Khanh run tay, mấy bình đan dược vừa mới lấy lên rơi trở lại vào trong.

“Mạnh Lâm Chân bây giờ đã Kết Đan rồi phải không?” Vinh Tuệ Khanh cúi thấp đầu, tiếp tục tìm kiếm trong túi. Cô cần có Thanh Tâm Hoàn, Hồi Linh Đan và cả bùa chú có lực công kích mạnh, đề phòng khi gặp phải tu sĩ Trúc Cơ lợi hại thì cô còn có được đường sống. Đương nhiên, cô cần đến Thuấn Di Phù nhất, nhưng loại phù chú này có yêu cầu quá cao về tu vi. Ngay cả La Thần đã là Kim Đan trung kỳ cũng không thể viết nên được phù chú giúp y trong nháy mắt dịch chuyển4đến kinh thành.

Lĩnh vực phù chú hoàn toàn dựa vào tu vi và lĩnh ngộ, tu vi lại đứng trên lĩnh ngộ, cho nên căn bản không có con đường tắt nào để đi. Những phù chú có công năng lớn có giá đắt hơn đan dược thượng đẳng rất nhiều. Đương nhiên, nghe nói phù chú lợi hại nhất chính là tiên phù do tiên nhân thượng cổ truyền lại. Nghe nói chỉ có thần điện Quang Minh ở Trung Đại Lục là có một tấm tiên phù cung phụng.

La Thần đi vào, nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đã chuẩn bị xong xuôi, không khuyên bảo gì nhiều mà chỉ nói: “Ta đi với nhóc.”

La Thần là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, nếu y ra tay thì ngay cả Mạnh Lâm Chân cũng không9thể xem thường y. Vinh Tuệ Khanh tỏ vẻ vui mừng, lần đầu tiên nở một nụ cười từ đáy lòng: “Thần thúc, vậy nhờ thúc rồi.”

Vinh Tuệ Khanh không chút do dự nhận sự giúp đỡ của La Thần khiến La Thần cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Xích Báo và Lang Thất đâu? Có cần đi cùng không?” Khẳng Khẳng gác chân chữ ngũ, nằm trên chiếc gối đầu trong phòng Vinh Tuệ Khanh, hai chân trước vòng ra phía sau đầu, nhìn Vinh Tuệ Khanh và La Thần đứng ở bên song cửa nói chuyện.

“Lần đầu tiên đi mà, không cần kêu gọi nhiều người như vậy đâu nhỉ.” Vinh Tuệ Khanh chần chừ: “Ta có thể tự mình vào trong thăm dò trước, Thần thúc tiếp ứng ở bên ngoài là được rồi.”

La Thần đưa cao tay, một tấm lụa mỏng trải ra trước mắt Vinh Tuệ Khanh: “Đây là địa đồ của vương phủ, nhóc xem cho kĩ.”

Trong một thời gian ngắn như vậy mà La Thần đã vẽ xong địa đồ vương phủ cho cô, mắt Vinh Tuệ Khanh hơi ươn ướt, vội mở to mắt nhìn địa đồ không chớp lấy một cái.

“Mẹ nhóc chắc hẳn ở tại hậu viện vương phủ. Theo tin tức mà Khẳng Khẳng thăm dò được, Mạnh Lâm Chân ở ngoại viện, nội viện chỉ có một vài nữ quyến và nữ tu mời từ Vạn Càn Quán đến, nghe nói đều là tu vi Luyện Khí, tu vi Trúc Cơ là nam tu sĩ đều ở ngoại viện. Ta ở ngoại viện trông chừng bọn họ, một mình nhóc vào chính phòng nội viện, chính là nơi này, tìm mẹ nhóc được chứ?” La Thần vừa chỉ bản đồ vừa hỏi Vinh Tuệ Khanh.

Trí nhớ của Vinh Tuệ Khanh rất tốt, nhìn qua sẽ không quên. Trong thoáng chốc, cô đã nhớ được rõ ràng, liền nói với La Thần: “Thần thúc, nếu mẹ ta đồng ý thì tối nay có thể đưa mẹ ta theo cùng hay không?”

La Thần nhìn sâu vào mắt cô: “Bây giờ, nhóc đưa mẹ ra ngoài không sợ Ngụy Nam Tâm trở về sẽ gây nên sóng to gió lớn hay sao? Đến lúc đó không chỉ là một Chính Nghĩa Minh nho nhỏ nữa, nói không chừng sẽ chiêu gọi cả những đại tu sĩ từ tông môn cấp hai kia đến.”

Vinh Tuệ Khanh cũng biết mình suy nghĩ không thấu đáo. Đáng hận là cô vẫn mãi không thể lên Trúc Cơ, Kết Đan vẫn còn rất xa xôi. Lẽ nào mẹ cô phải vĩnh viễn ở cùng kẻ đê tiện Ngụy Nam Tâm kia sao?

Trước kia, cô đã suy nghĩ quá đơn giản, còn tưởng là qua vài tháng đến một năm là sẽ có thể Trúc Cơ, Kết Đan. Đến lúc đó thì có thể chiến đấu với Ngụy Nam Tâm, quang minh chính đại đón mẹ của mình về.

Hiện tại, đình trệ trong tu hành giáng cho cô một kích thật nặng, cô không biết nên làm thế nào mới tốt.

Vinh Tuệ Khanh mím môi: “Ta đi thăm mẹ ta xem thế nào. Xem xem tình trạng của bà rồi mới tính tiếp. Nếu như... Ta cũng không thể quyết định thay mẹ. Nhưng nếu mẹ ta nhớ lại những chuyện xưa kia, không muốn ở cùng với kẻ tiện nhân Ngụy Nam Tâm ấy, thì ta nhất định phải đưa bà ấy đi. Nếu không, bà ấy sẽ không sống nổi mất.”

Chồng của mình bị giết, bà lại làm vợ chồng với kẻ thù đã giết chồng mình. Chuyện như thế, nếu bên nữ là Phan Kim Liên chắc chắn sẽ vui vẻ vô cùng. Nhưng mẹ của cô mang tình cảm sâu nặng với cha cô biết bao, trong lòng Vinh Tuệ Khanh hiểu rõ, cô không tin mẹ mình lại là một người vô sỉ như vậy.

Tình trạng của mẹ cô bây giờ là bởi vì bà ấy bị Ngụy Nam Tâm ép uống thuốc khiến bà quên đi hết những chuyện trước đây, mới để cho Ngụy Nam Tâm thừa sơ hở chen vào.

Chung quy cũng là hành vi độc ác của tu sĩ gây ra với người bình thường khiến người ta phẫn nộ. Ỷ vào tu vi mình cao mà đùa giỡn người thường trong lòng bàn tay. Tuy thiên đạo trừng phạt trực tiếp những tu sĩ giết hại phàm nhân, nhưng khiến cho phàm nhân sống không bằng chết thì thiên đạo lại không xử phạt. Đây chính là chỗ sơ hở của ông trời!

Vinh Tuệ Khanh lấy một tấm vải đen che mặt, lại lấy cỏ ẩn thân ra đeo trên người mình. Nếu cỏ ẩn thân mất tác dụng thì cô cũng có thể tạm thời giấu đi diện mạo của mình.

Khẳng Khẳng từ gối đầu bò dậy, vỗ chân trước: “Hay là ta dẫn theo Xích Báo và Lang Thất đợi ở con hẻm bên ngoài vương phủ, nhỡ như có chuyện gì thì chúng ta cũng có thể chuẩn bị trước.”

Vinh Tuệ Khanh lưỡng lự một hồi mới gật đầu: “Các ngươi không được hành động tùy tiện, mọi chuyện phải nghe theo Thần thúc.”

Trong lòng cô có tâm sự, không nhìn thấy La Thần và Khẳng Khẳng trao đổi ánh mắt với nhau rồi cùng ngoảnh mặt đi hai hướng.

Từ khi theo Luyện Đan Sư Chu Hào Thiện ở Long Hổ Môn học tập luyện đan đến nay, Vinh Tuệ Khanh đã tốn rất nhiều công sức vào loại đan dược khiến con người ta quên hết những chuyện trong quá khứ. Đồng thời cũng tự mình nghiên cứu linh thảo và phương pháp phối chế, mày mò được vài loại đan dược có thể giải được loại thuốc lãng quên đó.

Bây giờ, cô do dự không phải vì lo lắng không thể giải được tác dụng của thứ thuốc trên người mẹ cô, mà là lo sợ một khi giải được rồi, mẹ cô sẽ bị đả kích đến mức không thiết sống nữa, lại muốn tự vẫn ngay thì phải làm sao? Nếu thế thì đó không còn là linh đan diệu dược cứu giúp mẹ cô nữa, mà chính là bùa đòi mạng!

Chỉ là, mẹ cô bằng lòng sống như vậy hay sao?

Cho nên, Vinh Tuệ Khanh nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn tận mắt nhìn xem mẹ cô sống trong vương phủ có ổn không. Dù đã uống thứ thuốc quên đi những chuyện quá khứ, nhưng tính tình của bà vẫn không thay đổi, bà vẫn là Quản Phượng Nữ của trước kia. Hiện giờ hẳn là thời điểm có thể nhìn thấu tâm tính của bà nhất, rốt cuộc bà có cam lòng như vậy không hay là không hề tình nguyện, tối nay sẽ có thể biết được chân tướng rồi.

Hai môi Vinh Tuệ Khanh mím lại càng lúc càng chặt, thậm chí lấy cả Nhật Nguyệt Song Câu ra xem xét một lượt.

La Thần lắc lắc đầu: “Đừng mang Nhật Nguyệt Song Câu. Pháp khí này quá đặc biệt, vừa nhìn đã biết là nhóc. Vậy thì nhóc che mặt, dùng cỏ ẩn thân còn có tác dụng gì chứ?”

Vinh Tuệ Khanh u uất thu hồi Nhật Nguyệt Song Câu vào trong túi càn khôn, chỉ đem theo nhuyễn tiên tơ vàng sẫm quấn quanh eo.

“Đi thôi.” La Thần dắt tay Vinh Tuệ Khanh, bước hai bước đã biến mất ngay trong phòng.

Đến bên ngoài vương phủ, Vinh Tuệ Khanh nhìn chằm chằm dãy phòng ốc liên miên, giống như người ở thôn quê mới lên kinh thành vậy.

Chậc, Ngụy Nam Tâm chỉ là vương gia thôi mà! Vương phủ đã giống hệt Tử Cấm Thành như vậy thì hoàng cung của Hoàng đế nước Đại Sở sẽ có dáng vẻ thế nào? Thiên cung à?

“Lúc xem địa đồ thì không cảm thấy gì, khi nhìn bên ngoài thực tế mới phát hiện thật sự là quá rộng lớn.” Vinh Tuệ Khanh cảm khái một câu, cùng La Thần nhìn nhau, chỉ chỉ hướng nội viện vương phủ. Cô đưa linh lực vào trong cỏ ẩn thân, ẩn tàng thân mình, sau đó bay vọt lên phóng qua tường viện vương phủ.

La Thần không cần đến cỏ ẩn thân cũng có thể tàng hình. Y đi về phía ngoại viện giống như đi dạo trong sân vắng người vậy.

Bên trong tòa vương phủ, y là người có tu vi cao nhất đương nhiên không lo bị người khác phát hiện.

Y dạo qua từng căn phòng một, thần thức được phóng ra một ít mà không làm kinh động đến những tu sĩ khác.

La Thần ẩn thân trong bóng tối đi chưa được bao lâu thì dừng bước trước một cửa viện nhỏ.

Xét trên phương hướng thì đây hẳn là nơi mà Mạnh Lâm Chân trụ lại.

Một cô bé khoảng tám chín tuổi xách một cái bình tưới nước cho hoa trong viện.

“Khanh Khanh, muội lại nghịch rồi. Ta chỉ có hai cây hoa quỳnh này đây lại bị muội sáng tưới đêm tưới, sắp bị úng chết rồi.” Một giọng nam ôn hòa truyền đến, tiếp sau đó, một người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ bước ra.

Chính là Mạnh Lâm Chân.

La Thần lại không đặt chú ý lên Mạnh Lâm Chân, toàn bộ tinh thần của y đều bị cô bé kia hấp dẫn.

Trên đầu búi hai búi tóc, mặc một bộ áo váy, ngẩng đầu nhìn Mạnh Lâm Chân đứng trên bậc thềm cười rạng rỡ, giống y hệt Vinh Tuệ Khanh lúc tám chín tuổi, chẳng khác gì sinh đôi.

Ánh mắt La Thần dời đến trên người Mạnh Lâm Chân, liền thấy ánh mắt Mạnh Lâm Chân nhìn cô bé đó tràn đầy vẻ cưng chiều và bất đắc dĩ, tựa hồ không biết làm sao cho đành.

Ánh mắt này La Thần đã từng nhìn thấy, y đã nhìn thấy trong gương rất rất nhiều lần.

Mạnh Lâm Chân rốt cuộc dùng tâm thái gì đối với Vinh Tuệ Khanh?

Gã ta tạo ra một cô bé giống hệt với Vinh Tuệ Khanh lúc tám chín tuổi là có mục đích gì?

La Thần tỉnh táo lại, nheo mắt ác cảm nhìn về phía Mạnh Lâm Chân.

Dung mạo Vinh Tuệ Khanh đã thay đổi, Mạnh Lâm Chân là người biết rõ nhất chuyện cô lớn thêm năm tuổi trong vòng năm tháng. Nhưng gã ta lại tạo ra một đứa trẻ tương tự như Vinh Tuệ Khanh ở lứa tuổi bình thường, ngay tại nơi mà mẹ cô ở, ắt hẳn có ý đồ xấu không còn nghi ngờ.

La Thần nổi lên ý muốn giết người.

Mạnh Lâm Chân chung quy cũng là rắn bản địa. Gã ta đã bày một vài trận pháp xung quanh viện này, lúc tu sĩ tu vi Kim Đan trở lên bước vào sẽ có tác dụng cảnh báo cho gã ta. Vả lại, trận pháp cũng có thể có tác dụng phòng ngự nhất định.

La Thần vừa nổi ý giết người, Mạnh Lâm Chân tức khắc nhận ra nơi cửa có người.

“Khanh Khanh lại đây!” Mạnh Lâm Chân duỗi tay kéo cô bé kia lại, thuận thế ném vào trong phòng.

Cửa phòng phía sau gã ta lập tức tự động đóng lại, hình thành một màn chắn thiên nhiên ngăn trở một phần công kích linh lực của tu sĩ.

La Thần phát hiện mình đã rơi vào bẫy, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt không nhìn vào ảo trận ở trước mặt, thuận tay lập ra kết giới của mình từ trong trận pháp, che giấu vị trí của bản thân.

Mạnh Lâm Chân đột nhiên phát hiện người ở cửa đã biến mất không dấu vết, dù y có trận nhãn trong tay cũng không cảm giác được sự tồn tại của đối phương.

“Xem ra đã chạy mất rồi.” Mạnh Lâm Chân nhìn trận nhãn trong tay mình. Loại trận pháp mua từ người khác thật không đáng tin cậy, lúc linh lúc không linh, hiệu quả hơi kém một chút.

Bên này, Vinh Tuệ Khanh đã dựa vào trí nhớ chuẩn xác của mình tránh đi tầng tầng trạm gác, đến được chính phòng hậu viện nơi Quản Phượng Nữ ở.

Ngụy Nam Tâm là người đa nghi, lại vô cùng yêu thương Quản Phượng Nữ, không chỉ đồng tử ba thước không được vào nội viện, mà ngay cả tu sĩ hộ viện ông ta tìm về giúp trông coi Vương phủ thì cũng chỉ nữ tu mới có thể tiến vào hậu viện, làm hộ vệ cho Quản Phượng Nữ.

Không biết vì sao Quản Phượng Nữ rất ghét những nữ tu đó, cho nên Ngụy Nam Tâm sau này cũng không có cách nào, đành lệnh cho nữ tu trốn ở nơi kín đáo, không được xuất hiện trước mặt Quản Phượng Nữ.

Tối ngày hôm ấy, vừa khéo là lúc các nữ tu thay ca, nhiều nơi lại không có người trông coi nên Vinh Tuệ Khanh thuận lợi vào đến phòng của Quản Phượng Nữ.

Quản Phượng Nữ vừa tắm rửa xong, khoác chiếc áo lụa mỏng màu tím nhạt, vẻ mặt lo âu chống cằm ngồi trước song cửa. Bốn bức tường quanh phòng treo những viên Dạ Minh Châu thật lớn làm công cụ chiếu sáng, chiếu cả căn phòng rõ như ban ngày.

Phòng vốn rất to, rộng như biệt thự. Xung quanh màn che lụa mỏng buông rũ, không gió tự lay.

Ở sát tường có một chiếc giường cực kì tinh xảo, đệm trải phù dung, chăn bày uyên ương, phong lưu phú quý không để đâu cho hết.

Vinh Tuệ Khanh nhớ đến trong gian nhà tranh thấp bé ở Dốc Lạc Thần, cha và mẹ đắp cùng chiếc chăn chắp vá, tường viện thì trát bùn đất, vách nứa bị đèn dầu hun đen đặc, nhất thời lơ đãng.

Trong gian phòng lớn như vậy, Quản Phượng Nữ lại ngồi một mình ngây người.

Gương mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ tột bậc, mái tóc vấn “đọa mã kế”, da dẻ vô cùng mềm mại. Đó là mẹ của cô năm ấy ở Dốc Lạc Thần làm việc quần quật suốt ngày, tay đều chai sạn đây sao?

Vinh Tuệ Khanh rơi nước mắt, chậm rãi tháo cỏ ẩn thân trên người xuống đặt lại vào túi càn khôn, lặng lẽ đi đến gần Quản Phượng Nữ.