*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh cũng chẳng biết Ngụy Nam Tâm thảm bại thế nào trong nguyên tác, bởi vì nữ chính bị Mạnh Lâm Chân nhốt lại, sau đó mới được La Thần cứu ra ngoài.
Nhưng mà lần này, cô muốn ông ta phải thảm bại thật sự, không chỉ thảm bại, hơn nữa phải tan thành mây khói, từ thân xác đến tinh thần đều bị phá hủy triệt để. Cho nên cô nhất định phải suy nghĩ thật chu toàn, suy xét hết mọi tình huống, bao gồm cả chuyện không có trong nguyên tác hoặc là tình tiết cô không nhìn thấy, tất cả đều phải cân nhắc đến.
Hiện tại điều cô có thể nghĩ tới chính là Ngụy Nam Tâm biết dùng tín phù cầu cứu Hoàng Vận Tự, Vạn Càn Quán và cả Long Hổ Môn.
Đại tu sĩ Long Hổ3Môn đã không còn, lợi hại nhất chẳng qua là tu sĩ Kim Đan, bọn họ cũng sẽ không dính vào, cho dù đến cũng không có gì phải sợ.
Hoàng Vận Tự là sư môn của Ngụy Nam Tâm, thế nhưng Hoàng Vận Tự đồng thời cũng là chùa miếu hoàng gia nước Đại Sở. Trong tình huống như vậy, còn phải xem bọn họ bằng lòng đứng ở một bên, ủng hộ Ngụy Nam Tâm thượng vị hay là ủng hộ hoàng thất chính thống của nước Đại Sở.
Điều có khả năng nhất hiện tại, cũng là khó giải quyết nhất, chính là Vạn Càn Quán.
Bởi vì quán chủ Vạn Càn Quán là Chung Nhân Nghĩa, một tu sĩ Nguyên Anh có uy tín, không phải là một tu sĩ Nguyên Anh vừa mới Kết Anh như Ngụy Nam Tâm có thể so0bì.
Suy xét đến những tình huống này xong, Vinh Tuệ Khanh bèn tiến hành cải tạo Tù Lung Trận, biến thành phàm là tu sĩ có tu vi đều không vào được, cũng không ra được, cố tình muốn không để Ngụy Nam Tâm nhận được bất cứ trợ giúp nào.
Chỉ là làm như vậy, linh lực mà cô cần lại càng nhiều, năng lượng hoàn toàn dựa vào Húc Nhật Quyết hấp thu từ ánh mặt trời dường như đã chèo chống hết sức rồi.
Nếu như cô Trúc Cơ thì tất cả sẽ tốt hơn nhiều.
Thế nhưng muốn Trúc Cơ, La Thần là mấu chốt. Nghĩ đến Ngũ Hồng Hoan xuất hiện trong động phủ của bọn họ, trong lòng Vinh Tuệ Khanh không biết rõ mình cảm thấy thế nào. Có chút chua chát, lại thêm phần đắng cay. Trải qua nhiều5chuyện như vậy, cô đã sớm cho rằng bất kể như thế nào đều có La Thần bên cạnh mình. Thế nhưng Ngũ Hồng Hoan xuất hiện lại làm cho cô lung lay, không dám chắc nữa.
Bên trong nội dung tình tiết mà đại cương mở ra, Ngũ Hồng Hoan và La Thần có mối quan hệ như thế nào, đương nhiên Vinh Tuệ Khanh hiểu rõ. Đồng thời chuyện cô rơi vào trong tay Mạnh Lâm Chân sau này cũng có liên quan trực tiếp đến Ngũ Hồng Hoan.
Cô càng thấy cay đắng hơn.
Chẳng có tình cảm nào làm cho người ta khổ sở bằng chân tình trao lầm.
Bỏ đi, cho dù y không có tình cảm với cô trước thì cô cũng phải làm đến cùng. Cho dù trong lòng La Thần bây giờ Ngũ Hồng Hoan còn quan trọng hơn cô4thì cũng phải gấp rút để y và cô hoan hảo. Bởi lẽ cô cần Trúc Cơ, cần phải nhanh chóng Trúc Cơ. Cô không thể giống như trong nguyên tác, đợi đến khi tình tiết diễn ra đến cuối cùng, trải qua tang thương, thống khổ và dằn vặt, hai người mới tâm đầu ý hợp, sau đó lại lập tức vĩnh viễn cách xa...
Vinh Tuệ Khanh khép mi mắt, kiềm chế cảm giác khác thường trong lòng. Cô cảm nhận được tu sĩ Nguyên Anh kia đang đứng trên không trung phía bên ngoài Tù Lung Trận, đang trò chuyện với người đệ tử bên cạnh ông ta.
“Ngươi đi xuống xem thử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Người đệ tử lĩnh mệnh, từ trên trời lao xuống, nhìn thấy cổng thành đóng kín, vô số binh sĩ mặc giáp sắt đang9đứng đó, trận địa sẵn sàng đón quân địch, bất cứ ai cũng không cho vào.
“Đánh ngã bọn họ cho ta.” Tu sĩ Nguyên Anh lạnh lùng ra lệnh. Bọn họ là tu sĩ, tuy rằng chẳng thể tàn sát tính mạng phàm nhân nhưng bọn họ có vô số phương cách có thể khiến cho phàm nhân sống không bằng chết.
Người đệ tử kia tung ra một cái gì đó như là pháo đốt.
Ầm!
Pháo nổ, khói mù dày đặc bao phủ cửa thành phía Tây này.
Chờ khói tán đi, đám binh sĩ giáp sắt thủ vệ dưới tường thành đều đã hôn mê bất tỉnh.
“Đi mở cổng thành đi!” Tu sĩ Nguyên Anh ra lệnh một tiếng.
Người đệ tử kia đánh ra một chưởng về phía cổng thành.
Cổng thành bị nổ thủng, hắn lại nhẹ nhàng phất tay, cổng thành cao mấy trượng đã rầm rầm ngã xuống mặt đất.
“Đi vào thôi.”
Đám tu sĩ hạ xuống khỏi tầng mây, bước trên mặt đất, định bụng đi bộ vào thành.
Thế nhưng khi bọn họ đi đến cổng thành thì dường như nơi ấy xuất hiện một lá chắn vô hình, mặc cho bọn họ cố gắng ra sao cũng không thể tiến thêm một bước.
Cổng thành rộng mở trước mặt, thế nhưng bọn họ nửa bước cũng khó đi. Tựa như phía trước chỉ là ảo ảnh, bọn họ cảm thấy gần trong gang tấc nhưng lại vĩnh viễn không chạm thấy, không với đến.
Tình hình kỳ lạ này làm cho đám tu sĩ Vạn Càn Quán người nào người nấy đều kinh ngạc không thôi, vội vàng báo cáo lại cho Quán chủ Chung Nhân Nghĩa còn đang đứng trên không trung.
Chung Nhân Nghĩa cũng rất kinh ngạc, lập tức điều khiển phi kiếm hạ xuống tầng mây, đi đến cổng thành để kiểm tra.
“Đi bắt một phàm nhân đến đây.” Chung Nhân Nghĩa vẫn là có hiểu biết về trận pháp trên bầu trời kinh thành nước Đại Sở, nhìn thấy tình hình thế này, trực giác mách bảo ông ta là có liên quan đến trận pháp kia.
Đệ tử Vạn Càn Quán tùy tiện bắt một người từ trong đám dân chúng đang chờ vào thành ở gần đó.
“Ném hắn vào đi.”
Người đệ tử kia dùng sức, ném phàm nhân kia vào cửa thành Tây đang rộng mở.
Như là kì tích, người nọ vô cùng thuận lợi vào thành.
Đệ tử Vạn Càn Quán cũng nhìn thấy rõ ràng, người nọ đứng dậy, nhìn chung quanh một lát rồi hét lớn: “Mau vào đi, lát nữa không chừng lại muốn đóng cổng thành bây giờ!”
Dân chúng đợi ở phụ cận e dè nhìn tu sĩ Vạn Càn Quán, không dám nhúc nhích.
Tu sĩ Nguyên Anh kia vuốt chòm râu dưới hàm, nói ra: “Để cho bọn họ vào đi.”
Đám phàm nhân vội vàng đứng dậy xếp hàng đi vào trong thành, không chút trở ngại nào.
Có một số tu sĩ Vạn Càn Quán định bụng lẫn vào trong đám phàm nhân mà vào thành.
Thế nhưng cổng thành kia tựa như có một bàn tay vô hình, lúc đến phiên tu sĩ Vạn Càn Quán thì làm sao cũng không vào được, người khác lại đi qua bình thường.
“Xem ra trận pháp này được cao nhân cải tạo, thảo nào Ngụy Nam Tâm phải vội vàng cầu cứu.” Tu sĩ Nguyên Anh kia trầm ngâm nói.
“Quán chủ, chúng ta làm sao bây giờ?”
Tu sĩ Nguyên Anh chính là Chung Nhân Nghĩa - Quán chủ của Vạn Càn Quán, vị kiếm tu đại danh đỉnh đỉnh, một tay Nhân Nghĩa kiếm xuất thần nhập hóa.
Chung Nhân Nghĩa cười khẩy một tiếng: “Tuy rằng trận pháp này lợi hại nhưng cũng không phải không cách nào phá giải. Ta ở đây có Cửu Thiên Kinh Lôi mua được từ một cửa hàng trong lần đi đến Trung Đại Lục dâng lễ, nghe nói là do người chủ quản trận pháp trong thần điện Quang Minh chế tạo, có thể phá hết tất cả đại trận.”
Rõ ràng phá hoại dễ dàng hơn kiến thiết, trước sức mạnh tuyệt đối, bất kể là trận pháp gì cũng sẽ thành hổ giấy.
Tuy rằng Vinh Tuệ Khanh không ở dưới mặt đất nhưng cô chủ trì trận pháp, toàn bộ thần thức có thể lan ra theo đến những nơi trận pháp bao trùm.
Lời của Chung Nhân Nghĩa, cô đương nhiên cũng nghe thấy. Tuy rằng có lòng tin với trận pháp của mình, thế nhưng cô vẫn hơi e dè về một nơi thần kỳ như thần điện Quang Minh. Nhất là vừa rồi Thánh nữ thần điện Quang Minh còn cứu đi Ngụy Khanh Khanh từ trong tay cô.
Vinh Tuệ Khanh nghĩ rồi lại nghĩ, lo lắng thứ trong tay Chung Nhân Nghĩa thực sự sẽ gây ra tổn hại lớn với trận pháp. Tu vi của cô quá thấp, linh lực không đủ, chỉ có thể lợi dụng bây giờ là giữa ban ngày, có ánh mặt trời, dùng Húc Nhật Quyết hấp thụ linh khí từ ánh mặt trời để duy trì vận chuyển. Nếu như đến buổi tối, Hoàng đế Đại Sở vẫn không bắt được Ngụy Nam Tâm, sức chống chịu của trận pháp chắc chắn sẽ hạ thấp xuống.
Đến lúc đó, những người này vẫn có thể vọt vào.
Không được, cô phải tìm cách khác.
Nếu không thể ép kẻ địch ra bên ngoài, thì hãy suy xét từ góc độ khác mà ly gián đồng minh của chúng.
“Chung Quán chủ, xin mời nói chuyện một chút.” Từ giữa không trung, Vinh Tuệ Khanh truyền âm cho Chung Nhân Nghĩa.
“Ngươi là ai?” Chung Nhân Nghĩa truyền âm hỏi, đồng thời âm thầm triển khai thần thức, muốn lục soát ra người truyền âm.
Đáng tiếc Vinh Tuệ Khanh ở trung tâm mắt trận của Tù Lung Trận, cho dù Chung Nhân Nghĩa là tu sĩ Nguyên Anh thì nhất thời cũng không tìm ra cô.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có mấy lời muốn nói với Chung Quán chủ, tránh cho Chung Quán chủ sai một lần, thua hết cả bàn, đến lúc đó, may áo cưới cho kẻ khác, ngay cả hối hận cũng đã muộn rồi.”
Chung Nhân Nghĩa giật mình. Ở đây phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, thậm chí có trận pháp kỳ dị trấn giữ, lần này Hoàng đế nước Đại Sở chuẩn bị những ai, ông ta thật sự phải cẩn thận một chút mới đúng.
Tu hành gian nan đến thế, trong hàng tỉ nhân loại mới có một người có thể kết thành Nguyên Anh. Sinh mạng của ông ta rất quý giá, chẳng thể quyết định sơ suất như vậy được.
Chung Nhân Nghĩa ném ra trường kiếm, bay lên giữa không trung.
Vinh Tuệ Khanh đạp phi thuyền, cũng đi đến khu vực sát biên của trận pháp, hiện lộ ra hình dáng.
“Ta nghe nói Chung Quán chủ là Nhân Nghĩa kiếm, là lương tâm của giới tu hành nước Đại Sở. Ta muốn hỏi một câu, chuyện này là thật hay chăng?” Vinh Tuệ Khanh cười khanh khách mà hỏi.
Chung Nhân Nghĩa lập tức nghẹn họng, thầm mắng đối phương xảo quyệt, có ai mà hỏi như vậy chứ? Nếu như mình nói là thật, chính là tự dát vàng lên mặt, nếu như nói không phải sự thật, đó chính là đang tự đánh vào mặt. Bất kể là trả lời thế nào, đối phương vẫn có cơ hội chê cười mình.
Chung Nhân Nghĩa đành phải nghiêm mặt không nói lời nào, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Vinh Tuệ Khanh vẫn không buông tha, tiếp tục truy vấn: “Xin Chung Quán chủ cho ta một câu trả lời, phải, hay là không phải.”
“Tại sao ta phải trả lời ngươi? Ngay cả chuyện ngươi là ai ta cũng không biết, ngươi hỏi như vậy chẳng phải là rất buồn cười hay sao?”
Chung Nhân Nghĩa vốn muốn thử xem tu vi đối phương sâu cạn thế nào, nhưng mà thần thức phóng xuất ra lại như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không tìm ra được tung tích đối phương.
Chung Nhân Nghĩa trong lòng sa sầm, cảm thấy hẳn là gặp phải kẻ khó chơi rồi, giọng nói liền hòa hoãn lại, cười nói: “Ngươi phải nói cho ta biết ngươi là ai trước đã, xong ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi.”
“Ta là người hỗ trợ được Hoàng đế nước Đại Sở mời đến.” Vinh Tuệ Khanh cố ý lập lờ, sao cô lại không nhìn ra vẻ do dự và thăm dò trên mặt Chung Nhân Nghĩa.
Câu trả lời này càng thêm củng cố phỏng đoán sai lầm của Chung Nhân Nghĩa. Nữ tu này cho dù tu vi không thâm bất khả trắc thì cũng là có nguồn gốc gia đình sâu xa, có lẽ là truyền nhân hoặc là thân thích dòng chính của tu sĩ cao giai nào đó.
“Ồ, thì ra là người Hoàng đế bệ hạ mời tới giúp đỡ, thất kính thất kính.” Chung Nhân Nghĩa cười ha hả nói.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, cố ý kéo dài thời gian. Cô cảm nhận được, bên dưới trận pháp, nguyên khí đất trời trong kinh thành chợt có dao động khác thường, Ngụy Nam Tâm xuất quan rồi!