*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngược lại, nó như một chủng loại do yêu thú và con người lai với nhau tạo thành. Thất bại là không hề kế thừa ưu điểm của hai tộc này mà lại nhào nặn tất cả khuyết điểm của cả hai thành một.
“Thời đại của các người đã qua rồi, tiếp theo sẽ là thời đại của bọn ta. Ta khuyên các ngươi nên bó tay chịu trói, không cần phải tranh đấu vô nghĩa.” Con quái vật đầu người não heo chắp tay đứng nghiêm chỉnh trước mặt bọn họ, miệng lại phát ra tiếng người. Trình độ ăn nói cũng không thấp, tỉa tót từng chữ, là một con trư yêu có văn hóa.
Vinh Tuệ Khanh không tiếp3lời, yên lặng nâng trường cung của mình lên một lần nữa. Húc Nhật Quyết vận chuyển, linh lực mạnh mẽ hội tụ thành một sợi dây dài vô hình, như một mũi tên đặt lên trên cánh cung của cô.
Một tiếng “soạt” nho nhỏ vang lên.
Vinh Tuệ Khanh buông ngón tay, mũi tên vô hình do linh lực Húc Nhật Quyết tụ thành nhanh chóng bắn về phía trước, nhắm thẳng vào tim con trư yêu.
“Á!!” Trư yêu không dám tin mình còn chưa kịp khoa trương thì đã bị người ta bắn trúng chỗ hiểm yếu: “Lên cho ta! Giết hết chúng! Không chừa tên nào sống sót!” Sau đó ngã “rầm” xuống đất. Một luồng khói đen bốc0lên từ thi thể của nó định chạy trở về con đường đen tối phía sau lưng.
Nhưng linh lực được Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh trui rèn có thể diệt được tất cả tà ma, chỉ cần ở trong phạm vi linh lực của nó.
Một luồng sáng vàng từ trong thi thể trư yêu bay vụt lên trời, đuổi sát luồng khói đen không tha. Chẳng mấy chốc đã bao phủ lấy luồng khói đen ấy, sau đó nổ bùng thành ánh sáng trắng rực rỡ. Như ngọc đá cùng nát, đồng quy vu tận với luồng khói đen.
Con trư yêu trước lúc chết còn không quên khích lệ thuộc hạ của mình tấn công tu sĩ trên mảnh5đất trống trong rừng.
Những con yêu thú hình dạng kì lạ chẳng khác con trư yêu lúc nãy đang bám trên cây, nấp trong bụi cỏ hoặc trốn sau mỏm đá cùng cất tiếng “phù phù”, gào xé nhào đến chỗ bọn họ.
“Mau vào đây!” Tu sĩ lớn tuổi thấy tình hình không ổn bèn vung tay gọi ra một cây dù lớn màu đen.
Cánh dù to lớn mở ra, hình thành một màn chắn thiên nhiên.
Vinh Tuệ Khanh và hai tu sĩ khác vội lùi vào trong, náu mình dưới tán dù đen to lớn.
Cùng lúc, những yêu thú kia chính thức phát động tấn công vào chỗ bọn họ.
Đứng dưới tán dù, họ cảm giác được vô số cung4tên, gậy gộc, trường mâu mang theo linh lực đánh lên chóp đỉnh cây dù lớn.
“Sư huynh, dù của huynh có thể chống đỡ được chứ? Ở chỗ đệ còn hai viên linh thạch trung phẩm, sư huynh cầm lấy mà bổ sung linh lực.” Một tu sĩ không chút do dự mang tài sản trân quý của mình ra.
Họ chỉ là tu sĩ Trúc Cơ. Tuy không thiếu linh thạch hạ phẩm nhưng linh thạch trung phẩm thì ít lại càng ít.
Vinh Tuệ Khanh biết nếu muốn tán dù này tiếp tục chống đỡ thì cần phải cung cấp rất nhiều linh lực.
“Ở chỗ ta có một bình Bổ Nguyên Đan, có thể giúp khôi phục và hấp thu linh9lực nhanh hơn.” Vinh Tuệ Khanh cũng đem bình đan dược ngũ phẩm mình luyện chế ra đưa cho tu sĩ trung niên.
“Đan dược ngũ phẩm!” Tu sĩ nọ kinh hô một tiếng, sau đó lại nghĩ thông ngay. Ai cũng biết Vinh Tuệ Khanh là Trận Pháp Sư ở Thanh Vân Tông. Là một Trận Pháp Sư của tông môn cấp hai, lại còn tu vi Trúc Cơ, rất là kiêu hãnh trong môn phái không phải sao? Vài bình đan dược ngũ phẩm có là gì, không chừng đến lục phẩm, thất phẩm, Thanh Vân Tông đều sẽ rộng lòng cung ứng...
Tu sĩ trung niên cũng không khách sáo, trước tiên nhận lấy linh thạch trung phẩm của sư đệ, sau đó lại nhận lấy dan dược trong tay Vinh Tuệ Khanh, gắng sức cười đáp: “Đa tạ.” Vừa nói, linh lực lại không ổn định, công dụng phòng ngự của tán dù lập tức suy giảm.
Mà công kích của mấy con yêu thú kia đã tăng cường không ít.
Tu sĩ trung niên rên lên một tiếng, khóe miệng chảy máu, nhưng vẫn ôm lấy cán dù cật lực chống đỡ.
“Cứ như vậy không ổn.” Vinh Tuệ Khanh thấy tu sĩ trung niên chật vật như vậy, biết ông ta cũng không còn chống đỡ được bao lâu.
Đẳng cấp pháp bảo của tán dù đen không bằng linh bảo, chống chọi với đợt tấn công của bao nhiêu yêu thú thế này mà có thể kiên trì đến tận bây giờ đã là không tệ.
Dần dần, trên mặc dù xuất hiện vết rách.
Xoẹt!
Một mũi tên bắn xuyên qua khe hở trên tán dù, cắm thẳng lên mặt đất cách không xa bước chân mấy người họ. Mũi tên đó mạnh mẽ hung mãnh, dù một đầu đã cắm xuống đất, phần đuôi lông vũ vẫn đang rung động không ngừng.
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh phút chốc xoay chuyển bao nhiêu ý niệm. Có nên dùng bùa dịch chuyển nhanh chóng rời khỏi nơi này hay không?
Đang nghĩ ngợi như vậy, cô chợt nhận thấy tu sĩ vừa đưa linh thạch trung phẩm ra kia có biểu hiện là lạ: “Ngươi sao vậy? Ngươi định làm gì?” Nhật Câu trong tay đã kề lên cổ người nọ lúc nào không hay.
Người nọ không dám động dậy, hai tay đưa lên cao: “Ta chỉ sử dụng bùa dịch chuyển một tí thôi! Cái nơi quỷ quái này đến bùa dịch chuyển cũng không dùng được!”
Vinh Tuệ Khanh buông Nhật Câu xuống.
Hai tu sĩ còn lại đưa mắt nhìn nhau, cũng gật đầu: “Bọn ta cũng đã thử qua rồi, không có tác dụng.”
Được thôi, phản ứng của mình vẫn hơi chậm một chút, nhưng coi như tiết kiệm được một lá bùa, Vinh Tuệ Khanh tự an ủi mình như vậy...
Có điều bọn họ cứ cầm chân nơi đây mãi thì không chết cũng bị lột da, không chừng hậu quả nhẹ nhất cũng là mất hết tu vi.
Rốt cuộc phải làm thế nào?
Vinh Tuệ Khanh nhặt vài viên đá lên ném ra bên ngoài tán dù, lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng vọng. Không ngoài dự đoán, họ vẫn còn ở trong trận pháp cấm chế, nguyên khí đất trời ở nơi này, cả phương hướng trước sau trên dưới đều đã bị thay đổi. Không nắm được quy luật tự nhiên ở nơi đây, cô sẽ không thể phá được trận, đương nhiên càng không thể thiết lập một trận pháp khác ở trong này.
Nguyên lý cơ bản của trận pháp chính là lợi dụng quy luật tự nhiên, lợi dụng nguyên khí đất trời để kiến tạo một nơi thuộc về chính Trận Pháp Sư.
Trong trận pháp này, Trận Pháp Sư chính là thiên lý, cũng chính là quy tắc.
Không thể sử dụng bùa dịch chuyển, cũng không thể dùng trận pháp phòng ngự, càng không thể nấp dưới tán dù bó tay chịu chết.
“Chúng ta có bốn người, mọi người hãy thử xem thế này, mỗi lần cử hai người ra ngoài chém giết một trận, chứ không thể cứ để những yêu thú kia công kích chúng ta mãi được. Sự phòng ngự cuối cùng chính là tấn công. Chúng ta không chủ động thì sẽ mãi mãi bị động chịu đòn.” Vinh Tuệ Khanh siết chặt Nhật Nguyệt Song Câu nói với ba tu sĩ còn lại.
“Bọn chúng nhiều như thế có giết cũng không giết hết được đâu!” Tu sĩ áo xanh có cái nhìn rất bi quan.
Vinh Tuệ Khanh nghiêm túc đáp: “Ta không thử thì làm sao biết được? Nếu mọi người không muốn ra ngoài, một mình ta sẽ đi trước.” Nói vậy liền lách mình chui ra khỏi tán dù, xông vào đám yêu thú kia.
“Bên này có một nữ ra này! Ây, nhìn xấu quá!” Một con yêu thú kêu lên.
Phía sau tảng đá lớn ở xa xa, một con yêu thú lạnh lùng nâng nỏ tên của mình lên lần nữa.
Vèo vèo vèo!
Nỏ tiễn như mưa bay về phía Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh xoay người bay lên, như con thoi cấp tốc xoay tròn, múa Nhật Nguyệt Song Câu trong tay kín kẽ không lọt khe hở, bảo vệ chặt chẽ toàn thân mình.
Phập phập phập!
Vô số nỏ tiễn bị bắn ngược trở về, tán ra tứ phía cắm phập vào thân những con yêu thú không kịp tránh đi.
Các tu sĩ nấp dưới tán dù nhìn thấy vậy liền cảm thấy có hi vọng. Tu sĩ áo lam cũng vung trường kiếm của mình xông ra, kề vai chiến đấu với Vinh Tuệ Khanh.
Yêu thú ngã xuống mặt đất càng lúc càng nhiều, cánh tay và chân của Vinh Tuệ Khanh cũng trúng thương không ít.
Tu sĩ áo lam tuy ra sau nhưng còn thảm hơn cả Vinh Tuệ Khanh, một bên mình máu me chảy đầy.
Tuy họ là tu sĩ Trúc Cơ, chỉ cần không tổn hại đến đan điền tâm thức thì sẽ không có gì đáng lo lắng, nhưng mất máu quá nhiều vẫn gây tổn hại đến linh lực của tu sĩ.
“Ăn cái này vào!” Vinh Tuệ Khanh lấy ra một viên đan dược bắn vào miệng tu sĩ áo lam.
Tu sĩ áo lam há miệng nuốt vào.
Hiệu quả của đan dược rất rõ ràng, máu trên người tu sĩ áo lam nhanh chóng ngừng chảy ra.
“Đa tạ!” Hắn hô to một tiếng.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười. Chỉ vào thời khắc sinh tử mới có thể thấy rõ được nhân cách của một người.
Tu sĩ áo lam chí ít rất tin tưởng cô, không do dự mà ăn viên dược cô ném cho. Nếu là người mang lòng nghi ngờ rất nặng thì sẽ liều mạng để máu tiếp tục chảy đến chết cũng không dễ dàng ăn đan dược của người lạ đưa cho.
“Hai người mau trở lại! Đến lượt bọn ta ra!” Hai tu sĩ sư huynh đệ ở dưới tán dù hô lên.
Vinh Tuệ Khanh quay đầu hỏi tu sĩ áo lam: “Ngươi có cần nghỉ một lát không?”
Tu sĩ áo lam có chút choáng váng, gật đầu đáp: “Ta cần một chút thời gian dung hòa đan dược.”
Vinh Tuệ Khanh theo tu sĩ áo lam trở lại dưới tán dù, đổi hai tu sĩ còn lại ra ngoài giết yêu thú.
Cánh rừng vương mùi hôi thối của thứ máu đen chảy ra từ những con yêu thú.
Nhưng hít phải trong một thời gian dài, mũi cũng không nhạy như trước nữa.
Vinh Tuệ Khanh ném một lá bùa phòng ngự lên trên tán dù, có thể kéo dài được hai canh giờ.
Tu sĩ áo lam nói với Vinh Tuệ Khanh: “Phiền Vinh đạo hữu chống đỡ dù.” Chính mình thì khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức trong tiếng chém giết, dùng linh lực hòa tan đan dược vừa ăn.
Thật ra yêu thú ở bên ngoài nhiều thì có nhiều, nhìn có vẻ khiến người ta buồn nôn nhưng thực lực của chúng không tính là mạnh bao nhiêu.
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy có điều không đúng.
Một người ghê gớm có thể bố trí một trận pháp phong bế như thế này sao lại chỉ sai sử mấy con yêu thú tầm thường này ra dọa người chứ?
Vinh Tuệ Khanh thông hiểu trận pháp, biết rõ trận pháp cũng cần đến sự cân bằng. Một trận pháp có năng lực phong bế đỉnh cao như vậy nhất định cũng cần bố trí một yêu thú năng lực công kích cao mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Vừa rồi lúc cô đánh giết yêu thú ở bên ngoài cũng đã lưu ý tính toán qua. Trận pháp này không có bảo vật Tiên Thiên Hồ Lô ở phố Hồ Lô tác động sẽ không đạt được hiệu quả vận chuyển không ngừng. Nếu cô không tính sai thì trận pháp này chỉ có thể duy trì được hai canh giờ. Nếu không có yêu thú lợi hại hơn tấn công bọn họ, bọn họ chỉ cần chống đỡ qua hai canh giờ là có thể thoát khỏi sự vây khốn của trận pháp.
Mà đối phương đã hao tâm tổn sức thiết lập một cái bẫy như thế này, sao có thể để cho bọn họ qua cửa dễ dàng vậy được chứ?